Tối đến, những con người trong bar dường như không còn đeo lớp mặt nạ giả tạo lúc ban ngày nữa, họ điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc, tất cả dục vọng, sự cuồng nộ đều phát tiết ra hết.
Trên tầng 2.
Thẩm Dịch Quân không thèm để ý đám con ông cháu cha với mấy cô em chân dài đang nhảy như điên trước mặt mình, hắn uống hết cốc rượu, cảm thụ chất lỏng cay xè đi qua cuống họng xuống dạ dày, nhấc tay định rót thêm cốc nữa.
Trương Tấn nhìn cậu bạn mình chỉ vì thất tình mà tiều tụy, vừa muốn cười to nhưng lại cố nhịn, cậu mím môi an ủi: "Chỉ là một đứa con gái thôi, có cần thiết phải buồn đến nỗi thế không?"
"Cậu không hiểu, ngày ấy Phi Phi là người chăm sóc tôi lúc tôi bị thương nặng, rõ ràng thấy vết thương là do bị đạn bắn, nhưng em ấy lại không gọi điện cho cảnh sát, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp của lòng người." Nói rồi, Thẩm Dịch Quân uống tiếp.
Trông bộ dáng coi đối phương là ánh sáng của đời mình kia, Trương Tấn thầm líu lưỡi.
Tại cô bé đó không muốn bị trả thù thôi!
"Cậu không nghĩ đến có thể tình cảm cậu dành cho em ấy là biết ơn thay vì là tình yêu à?"
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Dịch Quân sắc bén quét qua cậu bạn Trương Tấn.
"Được rồi, được rồi, là tình yêu,là tình yêu haha...." Cười bất lực, cậu né tránh ánh như dã thú của bạn mình.
Áp mặt vào cửa kính trong suốt, nhìn xuống tầng 1, đột nhiên ánh mắt Trương Tấn va vào nụ cười của một cô gái, mắt cậu phát sáng:
"Ê ê, Dịch Quân, nhìn kìa, cô em đó cười lên đẹp quá."
Kéo người Thẩm Dịch Quân, cậu chỉ vào cô gái dưới lầu 1, háo sắc nở nụ cười: "Nhìn đi...có phải rất đẹp hay không?"
Bị Trương Tấn lôi kéo, mặt Thẩm Dịch Quân đen đi, định liếc mắt qua ai ngờ lại là người quen.
"Tôi về trước." Lạnh lùng nói ra một câu, hắn đứng dậy quay người đi ra khỏi phòng để lại đám người ngơ ngác nhìn theo.
***
Bạch Kiều Di đi cùng bạn học đến điểm hẹn - quán bar Night, quán bar lớn nhất thành phố.
Vừa vào, Kiều Di cảm thấy hơi nhức tai vì nhạc quá lớn, từng đạo âm thanh như đấm thẳng vào tai cô vậy.
"Ở đây!"
Đám con trai thấy các cô, giơ tay ra hiệu.
"Sao không đặt phòng riêng?" Một cô bạn đi cùng cô hỏi.
"Hết phòng rồi, hôm nay là cuối tuần, nhiều người đặt phòng riêng để ăn chơi lắm." Một cậu bạn khác lên tiếng.
"Phục vụ, cho thêm mấy chai rượu!"
"Các cậu có uống được rượu không?"
"Sời, tụi này tuy là con gái nhưng uống còn khoẻ hơn đàn ông đấy nhé!" Cô bạn tóc đỏ hất cằm kiêu ngạo nói.
"Ha, để xem, bên nào uống say trước là phải trả tiền nhiều nhất!"
"Được!"
Nhận lấy ly rượu từ tay bạn, Kiều Di nói cảm ơn.
"1 2 3 Chúc mừng tốt nghiệp!!!" Cả đám cụng ly vào nhau, do nhiều người chen lấn nên rượu văng tung tóe, trên váy của Kiều Di cũng dính ít rượu ở một góc váy, do cô mặc váy màu đỏ nên cũng không nhìn ra được, Kiều Di định mặc kệ nhưng có cậu bạn tinh tế nhìn thấy:
"Kiều Di, cậu vào nhà vệ sinh đi, để rượu ngấm rồi khô đi là không giặt sạch được đâu."
"Đúng đấy, đi đi."
Nghe tiếng cậu bạn kia nói, cả đám cũng chú ý đến vết rượu trên váy cô, thấy mọi người nói đến như vậy, Kiều Di gật đầu.
"Tớ đi một lúc sẽ về liền."
***
Đi trên hành lang im ắng, ở hội trường ầm ĩ bao nhiêu thì trong hành lang im ắng bấy nhiêu, chỉ có tiếng giày cao gót cô đang đi vang vọng, khiến Kiều Di hơi rùng mình.
Cộp cộp cộp.
Tiếng giày da đi nhanh ở đằng sau, cô hơi sợ nên quay đầu lại nhìn.
(Trong phim kinh dị, đoạn như này nhân vật không bao giờ chạy, cứ tò mò quay đầu nhìn, người ta nói tò mò là chết sớm:)
Không phải ma quỷ, nhưng gương mặt người đàn ông trước mắt khiến Kiều Di còn sợ hơn cả gặp ma.
Thẩm Dịch Quân đứng lại trước mặt cô, không khí giữa hai người dường như đông cứng lại.
Kiều Di khẽ nuốt ngụm nước bọt, giờ cô có nên lên tiếng chào hỏi bạn trai cũ của bạn thân hay không? Nhưng cảm thấy đối phương giờ có hơi khủng bố, lại cộng thêm hương rượu nồng nặc toả ra từ người đối phương, cô nhẹ nhàng không phát ra tiếng lui về sau hai bước nhỏ.
"..."
"..."
"Tại sao?" Thẩm Dịch Quân cất tiếng đánh tan bầu không khí kinh dị này.
"Hả?"
"Cô đã nói gì để Phi Phi chia tay với tôi?"
"Tôi..."
"Tại sao...tại sao cô lại làm thế?! Tại sao!!!"
Cảm thấy tình hình có hơi không ổn, Kiều Di định nhấc chân chạy trốn.
Người đang phát điên nói gì cũng vô ích!
Thẩm Dịch Quân phẫn nộ bắt lấy cổ tay cô, lực đạo trên tay mạnh đến nỗi khiến cô đau đến chảy nước mắt.
Hoảng loạn muốn vùng tay ra, nhưng do nắm chặt quá nên cô không vùng ra được, đột nhiên trên cổ đau đớn, hai mắt cô nhanh chóng tối sầm lại, cơ thể không khống chế ngã xuống.
Đỡ lấy cơ thể mềm mại của người con gái, Thẩm Dịch Quân bế cô lên đi đến thang máy bấm tầng cao nhất....