Qua mấy ngày, Thẩm Dịch Quân không đến gặp cô một lần nào, giống như đang trốn tránh Kiều Di vậy.
Nhưng cô lại không cảm thấy may mắn như lúc trước, ngược lại, cô cảm thấy rất lo lắng cho Tiêu Hằng.
Không biết hiện giờ anh sao rồi.
Sợ là lành ít dữ nhiều.
***
Thẩm Dịch Quân mệt mỏi đi vào nhà, đưa áo khoác cho quản gia, hỏi: "Cô ấy đã ăn gì chưa?"
"Dạ...bà chủ..."
Thấy ông quản gia ngập ngừng mãi không nói, hắn hiểu ra: "Đưa đây, tôi tự mang lên."
"Đây ạ..."
Đặt khay thức ăn lên tay của Thẩm Dịch Quân, quản gia lo lắng nhìn theo bóng lưng của người đàn ông đang từng bước đi lên lầu.
Đi đến cửa phòng ngủ, Thẩm Dịch Quân không chần chừ mở cửa.
Cạch.
Choang.
"Cút đi! Tôi đã nói là tôi không ăn! Gọi Thẩm Dịch Quân cho tôi!" Vì bị tiêm thuốc an thần liên tục, cơ thể cô luôn trong tình trạng yếu nhược mềm nhũn, lần này nghe thấy tiếng mở cửa, Kiều Di cố gắng dùng hết sức lực cuối cùng ném cốc nước về phía cửa phòng, rồi cô nhanh chóng mất lực mà nằm xuống giường thở dốc, đôi mắt không nhìn thấy gì khiến cô thấy càng hoang mang và sợ hãi.
Nhìn mảnh vỡ thủy tinh nằm trên đất, may mà hắn phản ứng nhanh né được...
Mệt mỏi mấy ngày hôm nay tích tụ trong lòng bùng nổ.
Gân xanh trên trán nổi lên, hắn nổi giận đùng đùng đi về phía giường, kéo Kiều Di ngồi dậy, tát cho cô một phát nhằm muốn cô tỉnh táo: "Náo đủ chưa?" Hắn gằn giọng nắm chặt cằm cô.
Cảm nhận được cơn đau từ cằm, Kiều Di hoảng sợ muốn gỡ bàn tay kia ra.
"Buông- buông ra!"
"Không phải muốn gặp tôi sao? Giờ biết là tôi rồi thì lại sợ?!" Cảm thấy doạ cô đủ rồi, hắn nới lỏng lực, với tay lấy bát cơm.
"Tiêu Hằng sao rồi? Anh đã làm gì anh ấy rồi, cho tôi đi gặp anh ấy đi, làm ơn, đừng làm hại Tiêu Hằng!"
"Ăn cơm đi, chắc em cũng đã đói." Thẩm Dịch Quân mặc kệ lời cầu xin của cô, hắn cưỡng chế đút cơm vào miệng Kiều Di.
Bị cưỡng ép nhồi nhét thìa cơm vào miệng, Kiều Di hoảng loạn cùng tức giận khua tay trúng bát cơm.
"Ư..ư..tôi không ăn!"
Bát rơi xuống, cơm văng tung toé trên sàn, sự kiên nhẫn của Thẩm Dịch Quân đã không còn, hắn bế người phụ nữ đang phát điên cào cấu lung tung lên, đi ra khỏi phòng ngủ.
"Được, muốn gặp Mục Tiêu Hằng đúng không? Tôi đưa em đi!"
Nghe vậy, Kiều Di yên tĩnh lại, không khua khoắng nữa, cô im lặng nằm cứng đờ trên tay Thẩm Dịch Quân.
Thẩm Dịch Quân kiềm chế lửa giận trong lòng lại, nở nụ cười lạnh, hắn sẽ cho cô gặp tên kia, mà cuộc gặp gỡ này khiến cô cả đời nhớ mãi.
Xuống dưới tầng hầm, hắn nói với mấy tên vệ sĩ đang canh cửa: "Mang hắn đến căn phòng kia đi."
"Vâng."
Rầm.
Thẩm Dịch Quân giơ chân lên đá cánh cửa, tiếng động lớn khiến cô sợ hãi co rúm người lại.
"A..."
Bị quăng mạnh lên giường, Kiều Di hoảng sợ nhận ra điều không đúng, cô cố gắng lết người lên phía trước, nhưng đột nhiên có bàn tay nắm lấy cổ chân cô mà kéo mạnh, cả người Kiều Di bị Thẩm Dịch Quân ngồi đè lên.
Cô không thể động đậy, sức lực cũng cạn kiệt, vừa thở dốc vừa truy hỏi: "Anh muốn làm gì? Không phải anh nói sẽ cho tôi gặp Tiêu Hằng sao? Buông tôi ra!"
"Bên phải có một cái gương khổng lồ, là gương 2 chiều, chắc em biết mà nhỉ?"
Câu nói của Thẩm Dịch Quân làm cô hoảng dợ, không lẽ...hắn muốn...
Vuốt ve làn da mềm mại của Kiều Di, giọng nói của hắn như ác ma truyền vào tai cô: "Mục Tiêu Hằng sẽ ở bên kia, sẽ chứng kiến được cảnh hai ta làm tình với nhau." Nói rồi, hắn điên cuồng xé rách chiếc váy ngủ của cô làm đôi.
"Anh điên rồi, buông tôi ra, aaa, không...đừng mà...tôi cầu xin anh...đừng làm vậy...buông tôi ra." Kiều Di bất lực chỉ có thể rơi nước mắt, bóng tối vô tận, cơ thể vô lực không thể phản kháng mạnh hơn, cô chống tay lên bờ ngực vững chãi kia nhằm muốn đẩy người phía trên ra, cảm nhận từng cơn tuyệt vọng đang nổi lên trong lòng.
"Không sao đâu, tôi chỉ muốn hắn ta thấy em là người phụ nữ của tôi thôi, sẽ qua nhanh thôi." Không biết hắn lấy từ đâu một lọ nước nhỏ, cưỡng ép cô uống loại nước ấy rồi lui ra.
"Khụ khụ... anh cho tôi uống cái gì?!"
"Thuốc kích dục, để em phối hợp với tôi một chút."
Hiểu ra hắn muốn làm gì, nhưng cô không thể chạy thoát được, cả đứng lên cô còn không nổi, giờ chỉ có thể bất lực cảm nhận cơ thể đang nóng lên, co người lại cấu chặt cánh tay mong có thể tỉnh táo lên đôi chút.
"Không sao, sẽ qua nhanh thôi."
Lý trí dần bị ăn mòn, cảm nhận được cơ thể mát lạnh của người đàn ông đang dựa lại gần mình, bàn tay ma quỷ lộng hành trên cơ thể nóng rực của cô.
Từng cơn va chạm mãnh liệt, cả căn phòng đầy mùi hương tình dục, Thẩm Dịch Quân vừa luận động vừa nhìn sang phía trước gương, mồ hôi từ người hắn rơi xuống.
Hình ảnh *** dục phản chiếu từ chiếc gương rõ mòn một, kích thích sự biến thái trong hắn.
Chiếc gương này thực chất chỉ là gương 1 chiều, nhưng chắc chắn, Mục Tiêu Hằng ở phòng bên kia đang rất thống khổ.
***
Mục Tiêu Hằng bị cưỡng chế đưa đến một căn phòng, nhìn một bức tường gương khổng lồ đang phản chiếu hình ảnh của anh, nhận ra Thẩm Dịch Quân định làm gì, anh hoảng loạn gào lên, chạy đến đập cửa phòng.
"Lục Cảnh! Lục Cảnh! Thả tôi ra! Thả tôi ra! Thẩm Dịch Quân hắn đang làm cái quái gì vậy hả?!!!!"
Lục Cảnh giờ đang đứng ngoài cửa phòng, nghe thấy tiếng gào đầy tuyệt vọng của Tiêu Hằng, cậu trầm mặc một lúc rồi nói một câu: "Cậu biết mà, đây là hình phạt dành cho cậu cũng như là hình phạt dành cho Kiều Di."
"Các người điên rồi! Thả cô ấy ra! Ngăn hắn lại đi...Lục Cảnh, tôi cầu xin cậu. Ngăn hắn lại..."
"Xin lỗi, tôi không thể làm được."
Mục Tiêu Hằng tuyệt vọng chạy đến chiếc gương, anh cố gắng dùng tay đập mạnh, chỉ mong chiếc gương có thể vỡ ra.
Dù không nhìn thấy tình trạng phòng bên kia, nhưng anh biết, Kiều Di đang rất tuyệt vọng...