Cánh cửa mở ra, thấy người đi vào là Thẩm Dịch Quân, cô mệt mỏi dời mắt.
Sắc mặt hắn hôm nay có phần âm trầm hơn, có lẽ là gặp chuyện gì đó không vui.
"Phi Phi tỉnh rồi." Câu này của Thẩm Dịch Quân thành công gây sự chú ý, cô lại chuyển ánh mắt mình đặt lên người hắn.
"Nhưng do chấn thương đầu quá nặng, cho nên đã bị mù." Hắn đứng cạnh giường, đôi mắt sắc lạnh nhìn cô.
"..." Kiều Di im lặng không nói gì, hô hấp hơi khó khăn, cô nắm chặt tấm chăn trong tay.
"Ngày mai tôi sẽ sai người đưa em đến bệnh viện, ngoan ngoãn mà kiểm tra mắt, đừng có chọc giận tôi."
Đến lúc này, Kiều Di mới mở miệng nói: "Anh muốn tôi hiến giác mạc cho cậu ấy sao?"
"...Đây là tội ác mà em gây ra, trả cho cô ấy một đôi mắt sáng, tôi sẽ đáp ứng một nguyện vọng của em."
Một tia sáng vụt qua mắt cô, Kiều Di trầm tư suy nghĩ một lúc, suy nghĩ xem có nên tin tưởng lời nói của hắn hay không.
"Được, mong anh giữ đúng lời."
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Thẩm Dịch Quân, cô thở dài.
Dù rất nhiều lần bị hắn lừa, nhưng cô vẫn phải tin hắn thêm lần nữa, không, là bắt buộc phải tin, cô sẽ cố nắm bắt một tia hy vọng nho nhoi này để thoát ra khỏi nơi lồng giam tăm tối này.
***
Ngày hôm sau.
Mặc xong một bộ quần áo kín đáo, Kiều Di được quản gia Trương đưa ra ngoài, ánh nắng chiếu lên gương mặt tái nhợt, cô nheo mắt lại.
"Anh ta đâu rồi?"
"Cậu chủ có việc phải giải quyết, chỉ có mỗi tôi và cô là sẽ đến bệnh viện thôi." Dìu Kiều Di vào trong xe, ông nhanh chân chạy lên ghế lái.
"Trong căn phòng số 2 ấy...các người đã cho tôi hít thứ gì?"
Bây giờ cô đã tỉnh táo trở lại, đầu óc trở nên linh hoạt hơn, nhớ lại tình trạng của mình trong đó, cô chắc chắn cái máy lọc không khí là có vẫn đề nhất, hoặc, cũng có thể là đồ ăn đồ uống.
"...Là thuốc gây ảo giác, đây là cách tra tấn tâm lý cho những người tâm lý yếu ớt."
"Chắc đây không phải hình phạt dã man nhất nhỉ?" Cô cười nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hàng cây xanh ngắt vụt nhanh qua mắt cô.
"...Ừm."
"..."
"..."
Không gian trong xe im lặng, đi ra ngoài đường lớn, lạ lùng thay,con đường này vắng tanh không có một bóng người hay một chiếc xe nào hết.
"Lạ quá..." Ông Trương chăm chú nhìn đường, sợ bỏ qua chi tiết khác thường nào.
"..."
Đến Kiều Di cũng cảm nhận được một cỗ bất an dâng lên, cô nhíu mày nhìn chỗ bụi cỏ ven đường, bỗng phát hiện có mấy cái bóng đen kì lạ lấp sau hàng cây, nhìn kĩ thì thấy có một người đàn ông đang cầm súng ngắm về hướng chiếc xe mà cô đang ngồi.
"Kiều Di! Cài dây an toàn vào đi!"
Nghe giọng ông Trương rất nghiêm trọng, Kiều Di cũng căng thẳng theo, cô nhanh chóng cài dây an toàn.
Cài xong, chiếc xe bỗng tăng nhanh tốc độ, cô căng thẳng nắm chặt dây an toàn, liếc nhìn ra ngoài, thấy chiếc xe mình đang ngồi đã bị mấy chiếc xe khác bao vây quanh.
Cửa sổ xe kia mở ra, Kiều Di kinh hoàng nhìn người kia đang chĩa súng vào mình.
Theo một tiếng đạn, ông Trương nhân cơ hội bẻ lái, viên đạn sượt qua tóc cô làm đứt một nhúm tóc.
Chỉ một milimet nữa thôi là cô bị trúng đạn rồi.
Kiều Di căng thẳng đến nỗi toát cả mồ hôi lạnh.
Dù có bẻ lái nhưng chiếc xe vẫn không thoát khỏi sự truy đuổi của đám người kia, ông Trương cắn chặt hàm răng, gân xanh trên trán nổi lên dữ tợn.
Đoán rằng mình không thể thoát được, ông chân thành nói lời xin lỗi với Kiều Di: "Xin lỗi cô, để cô bị liên lụy rồi."
Không phải là kẻ thù của Thẩm Dịch Quân sao?!
Đúng lúc cô đang thắc mắc muốn hỏi lại, một chiếc xe tải từ đâu lao như điên đến, tựa như tử thần đang lao đến muốn bắt đi linh hồn của hai người trên xe, quản gia Trương mau chóng bẻ lái sang phải, tuy tránh được nhưng lại mất không chế tông trúng cột điện ven đường.
Theo một tiếng rầm, Kiều Di choáng váng ngất đi, trước khi nhắm mắt cô thấy rõ tình trạng của ông Trương còn thảm hơn cô, nhìn qua gương chiếu hậu, cả gương mặt ông ấy đều bị những mảnh thủy tinh sượt qua, máu chảy be bét.
...
Đến lúc tỉnh lại, cô vẫn thấy mình đang ngồi trong chiếc xe đó, tình trạng vẫn y như đúc lúc trước khi cô ngất.
Nghe loáng thoáng được có người nói chuyện bên ngoài, định sẽ mở miệng kêu cứu, nhưng cuộc đối thoại của hai người lạ mặt kia khiến cô im bặt không dám lên tiếng:
"Tao bảo bắt sống lão già Trương thôi cơ mà, sao lại thành ra thế này?!"
"Em xin lỗi đại ca, nhưng mà đều tại ông ta đấy chứ, em định bắn vào lốp xe nhưng không ngờ trượt tay bắn trúng hàng ghế phía sau."
"Đồ ngu! Còn đứng đó làm gì?! Lôi ông ta ra!"
Tên đàn em kia đang định đi về phía chiếc xe, đúng lúc này, mộ tên đàn em khác nhanh chân chạy tới.
"Đại ca! Đại ca!"
"Có chuyện gì mà mày la lối om sòm vậy?" Tên mặt sẹo cũng là tên đại ca kia không kiên nhẫn gầm lên.
"Bên kia có thông báo, tên họ Thẩm kia không biết có chuyện gì mà đã về rồi, có lẽ hắn đang trên đường tới đây, đại ca, chúng ta mau đi thôi."
"Tao chưa sợ thì mày sợ cái gì?! Đi thôi!" Tên mặt sẹo quay người định rời đi.
"Ủa? Em tưởng đại ca không sợ?"
"...Tao muốn bắn bay bộ óc của mày ra xem trong đấy có những gì!"
"..."
"Đi nhanh!"
"Vâng vâng."
Nghe được mấy chiếc xe kia đã rời đi, Kiều Di đợi thêm 2 phút nữa, chắc chắn rằng bên ngoài không còn tiếng động nào, cô mới đẩy cửa xe chui ra.