Về đến biệt thự, bầu trời đã xám xịt đi, những cơn gió thổi mạnh lung lay cả một rừng cây, không gian chỉ có tiếng xào xạc của lá cây khiến con người ta cảm thấy rùng mình.
Đi vào nhà, đập vào một bãi máu lớn ở chân cầu thang, máu đã khô lại từ lâu rồi, quản gia Trương đi đằng sau cô thấy vẫn còn vết máu như thế thì kêu ầm lên.
"Người đâu!"
"Dạ..." Cả một đoàn giúp việc chạy nhanh ra đại sảnh, lúc đi qua vết máu thì đều tránh né, đôi mắt ánh lên sự sợ hãi.
"Sao không ai dọn chỗ kia? Cậu chủ thuê các người về làm vật trưng bày à?!"
"Nhưng..."
"Nhưng nhị cái gì, đây cũng không phải lần đầu nhìn thấy máu!"
"Vâng, chúng tôi dọn ngay."
Đám người hầu kia bắt đầu dọn dẹp chỗ máu ấy, nhìn thấy vậy, ông Trương mới quay đầu nhìn Kiều Di, muốn nói nhưng lại không biết mở lời như thế nào.
"Ông đưa tôi đến căn phòng số 2 đi." Nước mắt đã khô, Kiều Di lại trở về dáng vẻ không cảm xúc như ngày thường.
"...Hay là tiểu thư ăn gì đó đi đã."
"Không cần đâu, tôi mệt rồi."
"...Được..." Thấy Kiều Di cố chấp như vậy, ông Trương đành dẫn cô xuống hầm.
Đi đến trước cái thang máy sâu trong hành lang tầng 2 mà Kiều Di chưa bao giờ thấy, ông Trương lấy một miếng vải đen bịt mắt ở chiếc hộp gắn trên tường đeo cho Kiều Di.
Cô rất phối hợp mà đứng im, đôi mắt bị quấn vải đen giờ không nhìn thấy gì, cô vịn vào cánh tay của quản gia Trương rồi đi theo ông ấy.
Cảm nhận được sự chuyển động của thang máy, tâm trạng Kiều Di lại rất bình thản, đột nhiên cô mong muốn Thẩm Dịch Quân có thể tức đến nỗi giết chết cô, coi như một sự giải thoát.
Cửa thang máy mở ra, ông Trương dắt cô đi đến một căn phòng, mở cửa ra kêu cô đi vào.
"Vào đi, không cần sợ, trong này không có con gì đâu."
Nghe ông Trương nhẹ nhàng an ủi mình, trong lòng Kiều Di dâng lên một cỗ tâm trạng khó nói, cô im lặng đi vào.
Cánh cửa phía sau đóng lại, kéo bịt mắt xuống, là một căn phòng không có ánh sáng.
Kiều Di run rẩy, bao nhiêu năm nay ở cạnh Thẩm Dịch Quân, có lẽ hắn đã sớm biết rõ cô sợ thứ gì nhất.
Cô sợ tối, cô sợ ma.
Chắc tại từ bé xem phim kinh dị nhiều quá nên giờ bị như vậy.
Mò mẫm men theo vách tường, cô đụng phải một cái giường nhỏ trong góc phòng.
Leo lên giường chui vào góc, cô nhắm tịt mắt lại không dám nhìn lung tung, sợ nhìn phải thứ gì không sạch sẽ.
Nhưng sợ hãi đến đâu cũng không thắng nổi cơn buồn ngủ, cứ như thế cô gục đầu trên đầu gối mà thở ra đều đều.
***
Phòng khách.
"Lão đại, camera cho thấy Bạch tiểu thư không có liên quan gì đến việc Diệp tiểu thư ngã, có nên đưa cô ấy khỏi căn phòng số 2 không ạ?" Lục Cảnh nhìn Trương Tấn đang ngồi sofa gần đó, nháy mắt liên tục ra hiệu.
"Tôi thấy mấy hôm nay cậu rất lạ, Lục Cảnh, cậu đến doanh trại huấn luyện 1 tuần đi." Thẩm Dịch Quân vừa nhìn đoạn camera vừa khàn khàn nói.
"...Vâng."
Lục Cảnh cắn răng lui xuống, khi đi qua Trương Tấn khẽ lườm nguýt rồi mới đi ra khỏi biệt thự.
Trương Tấn khẽ giơ ngón giữa với Lục Cảnh, cậu mím môi chần chừ không biết có nên khuyên hay không.
"Dịch Quân, tôi thấy cậu nên thả Kiều Di ra thật, rõ ràng cô ấy vô tội."
Nghe Trương Tấn nói vậy, hắn cười nhạt ngước lên nhìn cậu, đôi mắt sâu không thấy đáy khiến Trương Tấn nuốt một ngụm nước bọt nhỏ.
"Vô tội? Nếu không phải cô ta khiêu khích Phi Phi, thì Phi Phi có té ngã hay không?! Đứa bé trong bụng của Phi Phi thì sao?" Mấy từ cuối hắn nâng cao giọng.
Trương Tấn nhìn bạn mình, lặng lẽ thở dài, ngoài mặt vẫn khuyên nhủ: "Cô ấy vừa mất đi ba mẹ, tâm lý có phần không ổn, cậu hại cô ấy thành người không ra người, ma không ra ma, cả tính cách cũng thay đổi, cậu nghĩ xem, liệu Kiều Di thật sự muốn như vậy sao?"
"..."
"Tôi không muốn xen vào chuyện riêng của cậu, nhưng thật sự, Dịch Quân, cậu làm vậy là hơi quá rồi." Nói xong, Trương Tấn đứng dậy đi ra khỏi biệt thự, để mặc người đàn ông kia đang ngồi trên ghế mà trầm tư suy nghĩ.
"...Kể cả cô ta không sai, tôi cũng bắt cô ta phải chịu đựng, đến khi không còn chỗ dựa, khi đó, Kiều Di chỉ có thể quỳ xuống cầu xin sự thương hại của tôi!"
Đôi mắt Thẩm Dịch Quân ánh lên tia điên cuồng, hắn nhất định phải hủy hoại Kiều Di, hủy hoại tất cả của cô, đến lúc đó, con quỷ trong lòng hắn mới thỏa mãn.
***
Kiều Di cảm thấy cả người mình nặng nề, cô cúi xuống thì thấy có một đứa bé cả người đầy máu ôm lấy chân cô, đôi mắt đỏ rực nhìn cô, miệng còn kêu tiếng "ư ư a a".
Cô sợ hãi đứng chôn chân ở đó, không dám động đậy, lúc này, tay cô được cầm lấy, Kiều Di ngẩng lên thì thấy là Diệp Phi Phi, khuôn mặt cô ta đầy máu, phía dưới đùi cũng có máu chảy xuống, còn có, một đoạn dây ruột giữa Phi Phi với đứa bé kia gắn liền với nhau.
"Kiều Di à, cô nhét lại con tôi vào trong bụng tôi đi, đều tại cô mà nó bị lấy ra rồi, Kiều Di à, giúp tôi với, giúp tôi với! Bạch Kiều Di!"
Đến lúc này, Kiều Di mới bừng tỉnh hét lên, cô hoảng loạn nhìn xung quanh, căn phòng tối om khiến cô càng run rẩy.
Cô biết, vừa nãy chỉ là ác mộng, giờ đã tỉnh lại, nhưng cô vẫn sợ, cảm giác kể cả có mở mắt cũng không nhìn thấy ánh sáng, không nhìn thấy mọi vật khiến cô hoang mang cùng với hoảng sợ.
Trong lúc cô đang run rẩy, cánh cửa mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu lên khuôn mặt đầy nước mắt của Kiều Di, cô nheo mắt lại vì không kịp thích ứng.
***Góc tác giả:
Trời ơi, viết xong đoạn ác mộng mình cứ tưởng tượng ra cái cảnh đó liên tục luôn ý.
Cái cảnh mà cái dây rốn của đứa bé vẫn còn gắn liền với bên trong bụng của Diệp Phi Phi ấy, đoạn dây ấy vừa dài lại vừa đầy máu.
Hớ, sợ ghê 😖
Mong đêm không mơ thấy cảnh đấy 😨😱
(Phải nói ra cho m.n sợ cùng 😃)