Ánh mắt đám đông nhìn chằm chằm vào mình, Kiều Di cười gượng, thế này thì từ chối sao được...
Liếc qua ông Bạch, thấy ba vừa nháy mắt liên tục vừa gật đầu, cô hiểu ý đặt tay lên bàn tay đầy vết chai do súng của Thẩm Dịch Quân, nhẹ nhàng cười.
"Được chứ."
Hai người đi đến giữa đại sảnh, tay phải hắn đặt lên eo cô, tay trái thì nắm lấy tay cô, tự nhủ trong lòng là không cần căng thẳng, tay trái cô đặt lên vai Thẩm Dịch Quân, hai người khiêu vũ trên nền nhạc du dương.
Hơi thở đầy áp bách của người đàn ông phía đối diện làm cô hơi khó chịu, cả mùi hương bạc hà mát lạnh kia nữa, cảm giác Thẩm Dịch Quân giống như...như....
"Chắc có lẽ cô đã biết thân phận của tôi rồi nhỉ?"
Cảm thụ được xúc cảm mềm mại ở tay phải, cả mùi hương hoa oải hương nhẹ nhàng xung quanh, Thẩm Dịch Quân thản nhiên hỏi.
Bạch Kiều Di nghe vậy khẽ nhíu mày.
"Phi Phi có biết về thân phận của anh không?"
"Dĩ nhiên là không, tại sao tôi phải cho em ấy biết cơ chứ?!"
"Cậu ấy là bạn gái anh...Tôi mong anh có thể nói rõ ràng với Phi Phi..." Nhận ra mình hơi quá khích, Kiều Di trầm mặc một lúc rồi mới nói tiếp.
"Chuyện của chúng tôi không cần cô xen vào, tôi cũng phải cảnh cáo cô, đừng nói với em ấy về thân phận của tôi, không hậu quả xảy ra cô tự gánh chịu, đừng oán trách."
"..."
"..."
Hai người im lặng nhảy hết bài, mọi động tác đều ăn ý không có một chút lỗi nhỏ nào, kết thúc bằng một cái cúi chào đầy lịch sự của Thẩm Dịch Quân, hai người lạnh lùng bước qua nhau.
"Ba, chúng ta về nhà được không? Con mệt quá."
Thấy mặt cô đã trắng bệch, ông Bạch không hỏi gì thêm.
"Ừm, để ba gọi chú Nam."
***
Đi vào nhà, Kiều Di thất thần đi thẳng lên lầu, đột nhiên ba cô gọi cô lại.
"Tiểu Di..."
"Dạ ba?" Cô quay đầu lại.
"...Không có gì, lên ngủ sớm đi, đừng thức muộn...." Ông Bạch muốn nói lại thôi, đành nuốt điều ông đang thắc mắc vào bụng.
"Vâng...Ba ngủ ngon."
"Con cũng ngủ ngon."
***
Đêm xuống, Kiều Di nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà một lúc, cô bật dậy, gọi điện cho bạn thân cô - Diệp Phi Phi.
Tút tút tút...
Sốt ruột nghe tiếng đang kết nối ở đầu dây bên kia, tự nhiên cô cảm thấy mỗi tiếng 'tút' như đập thẳng vào tim cô.
Cạch.
"Alo Phi Phi à, mình có chuyện này muốn nói với cậu..." Không đợi bên kia nói, cô vội vàng nói luôn mục đích mình gọi.
"Tiểu Phi đang tắm."
Tiếng giọng trầm thấp của người đàn ông bên đầu dây bên kia khiến Kiều Di hơi bất ngờ,sau đó bắt đầu hơi hoảng sợ.
Cô cố gắng bình tĩnh lại.
"Cô có vẻ không nghe hiểu những lời tôi nói lúc tối nay nhỉ?"
"Tôi nghe hiểu." Cô trấn tĩnh đáp.
"Vậy cô gọi cho Tiểu Phi có chuyện gì? Cô định nói với em ấy..."
"Anh đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn nói với cậu ấy mai nhớ mang vở bài tập toán trả tôi mà thôi."
"...Mong là như vậy..." Thẩm Dịch Quân cười khẽ.
Cả người Kiều Di run lên khi nghe tiếng cười khẽ ấy, cô cắn môi.
"Giờ tôi có việc, tôi cúp máy trước." Vội vàng nhấn nút cúp máy, Kiều Di vuốt trái tim bé nhỏ đang đập bình bịch trong lồng ngực.
Thẩm Dịch Quân quá khủng bố đi.
Nhớ lại câu cuối mình nói, Kiều Di có cảm xúc muốn đập đầu vào tường,
Không ngờ có ngày cô sợ quá mà bịa ra lý do dở hơi như vậy, nửa đêm có việc bận gì nữa cơ chứ, còn mỗi việc đi ngủ chứ làm gì có việc gì nữa đâu.
Không nghĩ nữa, đi ngủ!
***
Diệp Phi Phi bước từ phòng tắm ra, trên người cô mặc mỗi chiếc váy ngủ lỏng lẻo nhưng lại quyến rũ.
"Sao anh cầm điện thoại của em?" Cô nàng nhăn mày khó chịu đi đến bên giường, không chút lưu tình giựt lấy chiếc điện thoại đang nằm trên tay Thẩm Dịch Quân.
Đối diện với ánh mắt đen không cảm xúc nhưng đầy áp bách của Thẩm Dịch Quân, cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá, Phi Phi cắn môi chui vào lòng hắn.
"Em xin lỗi, em chỉ là không muốn người khác thâm nhập vào cuộc sống riêng tư của mình mà thôi..."
"Anh là người khác?"
"Không, anh là chồng em, là chồng tương lai của em." Diệp Phi Phi nở nụ cười ngọt ngào lấy lòng, và cô nàng đã thành công lấy lòng được người đàn ông đối diện.
"Tiểu yêu tinh."
"Ưm, từ từ đã....em vừa mới tắm xong mà...ấy!"
...
Hai thân thể không mặc gì ôm lấy nhau, Diệp Phi Phi đã mệt mỏi ngủ lúc nào không hay, Thẩm Dịch Quân lặng lẽ đứng dậy đi ra ban công, hắn châm thuốc.
Khói mờ lượn lờ trước mặt hắn, Thẩm Dịch Quân đột nhiên nhớ đến làn da mềm mại kia, chiếc eo không xương còn không vừa một vòng tay hắn, cả hương thơm oải hương nhẹ nhàng xung quanh giữa hai người.
Đôi mắt trong veo như làn nước, cảm giác như đôi mắt ấy nhìn thấu nội tâm dơ bẩn sâu bên trong hắn, chiếc mũi thanh thoát, đôi môi được tô son trở nên căng mọng mê người, tóc cô búi cao lên để lộ cái cổ trắng noãn.
Lần đầu tiên hắn quan sát kỹ một người phụ nữ ngoài Diệp Phi Phi, mà người đó lại là bạn thân của Phi Phi - bạn gái hắn nữa cơ chứ.
"Lục Cảnh, cậu điều tra cho tôi một người..."