"Buổi họp phòng ban tài chính tí nữa hủy đi." Bạch Kiều Di vừa lật tài liệu vừa nói.
"Vâng ạ, chị còn giao phó gì nữa không?"
"Hết rồi, đi làm việc đi."
"Vâng."
Cạch.
Kiều Di đứng dậy đi đến cửa kính, nhìn con đường dài và những căn nhà cao chọc trời kia, cô trầm tư hồi tưởng lại lời mẹ cô nói.
4 ngày trước.
Lúc ấy, cô đang ăn vặt vừa xem phim kinh dị ở phòng khách, ba cô thì đang trong phòng sách làm việc, còn mẹ cô từ trong bếp đi ra, thấy cô như vậy thì thở dài ngồi xuống ghế.
"Chiều nay mẹ có đi chơi với Mộc phu nhân, bà ấy khoe với mẹ rằng con gái đã có bầu, mà con gái bà ấy mới có 25 à, lấy chồng được một năm thì đã có con rồi, hay là-"
Không cần nghe thêm cũng biết mẹ cô muốn nói gì, Kiều Di nhanh chóng ngắt lời bà: "A a, con không nghe thấy gì, con không nghe thấy gì cả, buồn ngủ quá, con đi ngủ đây." Cô chuồn lẹ lên phòng, để lại mẹ cô đang phẫn nộ gầm lên.
"Kiều Di! Mẹ muốn có cháu bồng! Kiều Di!..."
Kiều Di day day ấn đường thoát khỏi hồi tưởng.
Giờ cưới thì sớm quá, cô mới có....
...27 tuổi.
A, suýt quên mình đã 27 tuổi.
Nhưng mà cô chưa muốn lấy chồng thì phải làm sao?
Không lấy thì mình vui, nhưng sẽ bị mẹ lải nhải suốt ngày.
Lấy thì cô không vui, nhưng ba mẹ sẽ vui.
Mà trong lòng cô, vẫn còn một hình bóng mà cô đã giấu kín bao nhiêu năm nay, làm sao cô có thể lấy chồng khi chưa gặp lại anh ấy cơ chứ?!
Kiều Di lấy túi xách đi ra khỏi phòng làm việc.
Giờ cô có cuộc hẹn ở bệnh viện khoa tâm lý rồi, nếu mà hôm nay thuận lợi thì sẽ không cần điều trị tâm lý nữa.
***
"Tốt, tình trạng tâm lý hiện giờ của cô rất ổn định, không có triệu chứng của việc căng thẳng quá độ nữa."
"Vậy là tôi không bị mất kiểm soát nữa đúng không."
"Ừm, cô phải giữ cho tâm lý luôn lạc quan, vui vẻ, đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng dừng uống an thần đi, uống nhiều quá cũng không tốt đâu."
"Vâng. Cảm ơn bác sĩ."
Ra khỏi phòng khám bệnh, Kiều Di nhìn chăm chú tờ giấy chẩn đoán, cô không chú ý đến đường đi, bất ngờ bị va vào một người khiến cô ngã ngửa ra, may mắn người kia phản ứng kịp đỡ cô.
Mùi hương gỗ thanh mát quen thuộc chui vào khoang mũi, Kiều Di xấu hổ đứng thẳng dậy rối rít xin lỗi: "Xin lỗi anh, tôi không chú ý - a...." Ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt đã bấy lâu nay cất giữ sâu trong lòng, Kiều Di kinh ngạc đứng im.
"Mục Tiêu Hằng? Là anh sao?"
"Chào em, Kiều Di, đã lâu không gặp." Mục Tiêu Hằng cũng ngạc nhiên không kém, nhưng anh cũng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh, mỉm cười ôn nhu chào hỏi Kiều Di.
***
Tiệm cà phê.
Lặng lẽ nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện mình, anh mặc một bộ quần áo chỉnh tề, khoác ngoài là áo blouse trắng của bác sĩ, gương mặt điển trai vừa lạ lẫm vừa quen thuộc khiến lòng Kiều Di rối như tơ vò.
Cô uống một ngụm nhỏ cà phê, vị cà phê đen đắng làm cô nhíu mày, Mục Tiêu Hằng tinh tế nhìn thấy cái nhăn mày của cô, gọi: "Phục vụ, cho thêm một ít đường."
Một đĩa đường được mang ra, Kiều Di không khách khí lấy 3 cục đường cho vào cà phê, khuấy đều.
"Anh...mấy năm nay anh ở đâu vậy? À không, anh sống có tốt không?"
"Anh sống rất tốt, mấy năm nay anh đi du học, xin lỗi em vì năm đó đi mà không một lời báo trước."
"...Không sao, chuyện đã qua lâu, em cũng không còn cảm giác gì nữa..."
"..."
"..."
"Mà...anh là bác sĩ sao?" Kiều Di ngượng ngùng uống thêm ngụm cà phê, cô nhăn mày.
Ngọt quá!
Tiêu Hằng thấy phản ứng của cô thì phì cười, như một thói quen, anh đẩy ly cà phê mình chưa uống về phía Kiều Di: "Em uống đi."
"Cảm ơn." Cô ngẩn người một lúc rồi nhận lấy.
"Anh là bác sĩ tâm lý, vừa nãy thấy em từ khoa tâm lý đi ra, em có sao không?"
"Em không sao, chỉ bị hơi stress thôi, giờ hết rồi."
"Giữ gìn sức khỏe nhé, đừng làm việc quá sức, giờ anh có việc, anh đi trước." Anh nhìn đồng hồ nói.
"Vâng, gặp lại."
"Ừm, gặp lại."
Nhìn theo bóng dáng vội vã rời đi của Tiêu Hằng, cô bỗng nhớ ra gì đó.
"Chết, quên không xin số điện thoại." Thất vọng ngồi ngả lưng ra ghế, liếc mắt thấy ly cà phê đang nghi ngút hơi, cô nhấp thêm ngụm cà phê, lần này cô không nhăn mày nữa, mà hơi đỏ mặt cười mỉm.
Thật ngon!
***
Năm ấy, dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, tại đài phun nước công viên, có một chàng trai ngượng ngùng nói với cô gái xinh xắn đứng đối diện mình: "Làm bạn gái anh nhé."
Cô gái cũng đỏ mặt gật đầu, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn chàng trai, thấp giọng đồng ý: "Được."