*ý nói hết cách, cạn lời
Lộ Nam nói xong, anh nhìn thang máy đã đi xuống liền kéo Lộ Tây Tây vào phòng.
Lộ Nam nhìn Lộ Tây Tây, cau mày giận dữ.
Lộ Tây Tây nhìn vẻ mặt tức giận của Lộ Nam, trong lòng có chút sợ hãi.
Cô không kìm được mà rụt vai lại.
“Anh à, anh đừng giận nữa, vừa rồi em chỉ nhất thời lo lắng mới đem chuyện đó ra uy hiếp anh, em nhất định sẽ không nói cho cả nhà biết đâu!” Lộ Tây Tây lo lắng giải thích với Lộ Nam.
Lộ Nam lạnh lùng nhìn Lộ Tây Tây.
“Lộ Tây Tây, em nói đi, ngày hôm nay rốt cuộc em muốn làm gì vậy, em không cần phải giải thích với anh, không cần bất cứ lời giải thích nào cả, bởi vì từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ tin lời em nữa!” Lộ Nam nói.
Lộ Tây nhìn Lộ Nam khó tin, cơ thể cô lung lay không vững, đột nhiên lùi về sau một bước.
“Anh à, không phải như vậy đâu! Em thật sự không cố ý mà, anh đừng làm như vậy với em được không? Từ nay về sau em sẽ không bao giờ dám lôi chuyện như vậy ra làm khó anh nữa! Thôi được rồi, như thế này, bây giờ em sẽ đi đuổi theo Tô Bắc rồi đưa chị ta về đây, bù đắp cho lỗi lầm của em có được không? Anh à, anh đừng không tin em, từ sau em không dám làm chuyện xấu nữa, không nói linh tinh nữa!” Lộ Tây Tây vừa nói vừa khóc, nước mắt từ từ rơi xuống.
Lộ Nam lắc lắc đầu.
“Lộ Tây Tây, em không cần nói nữa. Trước đây anh luôn xem em là em gái của mình, cho nên mới có thể chịu đựng em hết lần này đến lần khác. Nhưng bây giờ em lại có ý định làm hại Tô Bắc. Tây Tây à, anh sao có thể tha thứ cho em được!” Lộ Nam trầm mặc nói.
Lộ Tây Tây vô cùng đau khổ.
“Anh! Tô Bắc đối với anh quan trọng như vậy à? Quan trọng đến mức anh trở mặt vô tình đối xử với em như vậy sao?” Lộ Tây Tây buồn bã nói.
Lộ Nam không nhìn cô, hoàn toàn kiên định.
“Lộ Tây Tây, từ hôm nay trở đi, anh sẽ không coi em là em gái nữa, anh cũng sẽ không còn bất cứ tình cảm nào khác với em, đối với anh, em giống như một người xa lạ!” Lộ Nam hoàn toàn vô cảm, lạnh lùng nói.
Bây giờ, anh đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Anh phải nhanh chóng giải quyết mối quan hệ với Lộ Tây Tây, cắt đứt mối quan hệ nhập nhằng này, nếu không Tô Bắc nhất định sẽ không cho anh bất cứ cơ hội nào.
Lộ Tây Tây nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lộ Nam, cô ta đột nhiên hoảng hốt.
Cô ta từ trước đến nay vẫn luôn ỷ mình là em gái của Lộ Nam, anh chắc chắn sẽ không làm gì mình nên mới dám láo xược như vậy.
Thế nhưng bây giờ, Lộ Nam thật sự sẽ không cho cô ta bất cứ cơ hội nào nữa.
Anh muốn đoạn tuyệt với cô ta!
Lộ Tây Tây đột nhiên mất hết sức lực ngã xuống đất, cô ta đưa tay ra nắm lấy ống quần của Lộ Nam.
“Anh à, anh đừng như vậy, em thật sự không cố ý mà. Em chỉ là không gọi điện thoại được cho anh, lo lắng anh xảy ra chuyện, nên mới đến xem anh thế nào. Em chỉ là vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và Tô Bắc thôi, em thật sự không cố ý mà. Lúc đó em đã rất sốc nên mới nói bậy để dọa anh thôi, anh đừng cho nó là thật được không anh. Anh đừng vứt bỏ em, em không muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh!” Lộ Tây Tây vừa khóc vừa gào, vừa ôm lấy ống quần của Lộ Nam.
Lộ Tây Tây trừng to mắt, nước mắt lăn dài trên má, biểu cảm đau khổ cảm động lòng người, khiến người khác nhìn vào là thấy đau lòng.
Tuy nhiên, người mà cô ta gặp không phải ai khác mà là Lộ Nam.
Người đàn ông giàu tình cảm nhưng cũng rất tuyệt tình.
Anh trai ruột của cô ta!
Lộ Tây Tây vô cùng hoảng loạn, tính tình của Lộ Nam cô ta hiểu quá rõ.
Nếu như cô ta đoạn tuyệt quan hệ với anh, trong mắt anh cô ta sẽ chẳng là gì cả!
Lộ Tây Tây ngồi xuống đất, bất động.
Lộ Nam hít một hơi sâu, anh vô cùng kiên quyết, bước nhanh đến bên cạnh Lộ Tây Tây.
Trước vẻ mặt đầy kinh ngạc của Lộ Tây Tây, anh cầm lấy cánh tay cô ta nhanh chóng kéo ra ngoài.
Lộ Tây Tây thậm chí không dám vùng vẫy, cô ta cảm nhận được cảm xúc của Lộ Nam, giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Chỉ cần cô ta khẽ động đậy, anh nhất định sẽ nổ tung.
Lộ Nam kéo Lộ Tây Tây ra ngoài, đóng cửa lại.
Cánh cửa trước mặt mạnh mẽ đóng lại.
Trái tim Lộ Tây Tây bỗng run lên, sự khổ đau và buồn bã này giống như mực đen đổ lên trên tờ giấy trắng, mỗi lúc một nhiều.
Lộ Tây Tây giống như một con ngốc nhìn chằm chằm vào cánh cửa đúng nửa tiếng đồng hồ.
Bỗng nhiên, cô ta đứng dậy.
Cô ta phải đi tìm Tô Bắc, nếu như cô ta có thể khiến Tô Bắc thay đổi ý định, anh trai nhất định sẽ tha thứ cho cô ta.
Cô ta không dám nữa, không bao giờ dám thăm dò Lộ Nam nữa.
Lộ Tây Tây nhanh chóng xuống tầng, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Tô Bắc.
Tô Bắc để chiếc vali của mình ở lối vào rồi quay trở lại phòng.
Tô Hàn và Tô Lẫm đang đứng trước cửa nhìn nhau.
Mami làm sao vậy? Sao đột nhiên lại quay về? Sau này mami sẽ không ở trong ngôi nhà của tên Đại Ma Vương đó nữa sao?
Nhưng mà tại sao trông mami lại đau khổ và buồn bã như vậy!
Tô Hàn nhìn Tô Lẫm.
“Tiểu Lẫm, em đi an ủi mami đi, tiện thể hỏi mẹ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Được không?” Tô Hàn nói.
Tô Lẫm lắc lắc đầu.
“Anh à, hay là anh đi đi, mami đã nói rồi, khả năng giao tiếp xã hội của anh mạnh hơn em. Anh nhất định có thể hỏi ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Tô Lẫm nghiêm túc nói.
“Em mọt sách như vậy thì cũng giống kỹ năng giao tiếp xã hội thôi! Đó là mami của chúng ta, giờ mami đang đau lòng, cách an ủi của chúng ta sao lại giống như an ủi người ngoài như vậy chứ!” Tô Hàn giận dữ vỗ Tô Lẫm một phát, trông như một ông cụ non, tận tình khuyên bảo em trai mình.
“Ồ…..” Tô Lẫm ngốc nghếch gật đầu: “Vậy anh giỏi an ủi người khác hơn em, biết nói chuyện hơn em, cho nên hay là anh đi đi!”
Tô Hàn tức tới nỗi muốn nôn ra máu, cảm thấy mình đã khuyên bảo lâu lắm rồi mà cứ như nói chuyện với khúc gỗ!
Đúng là cái đồ gỗ mục không thể khắc!
Tô Hàn lạnh lùng “hừ” một tiếng với Tô Lẫm, quay người đi về phía phòng ngủ của Tô Bắc.
Tô Lẫm nhìn bóng của anh, trên khuôn mặt nở một nụ cười.
Từ nhỏ mami đã dạy chúng, lúc cô nóng nảy chính là thuốc nổ TNT, nhất định không được làm cô phát nổ.
Lúc ở nước ngoài, cậu và Tô Hàn trong tình huống như thế này căn bản sẽ không đi tìm Tô Bắc.
Không nghĩ rằng hôm nay Tô Hàn lại dũng cảm như vậy, khiến cậu phải nhìn với cặp mắt khác!
Dáng vẻ của Tô Hàn như một anh hùng, đi thẳng đến cửa phòng Tô Bắc không quay đầu lại.
Bỗng nhiên, cậu đột ngột quay người lại nhìn Tô Lẫm, cười toe toét một lúc, sau đó quay người đi về phòng của mình.
Tô Lẫm há hốc mồm.
Bụng dạ đen tối của Tô Hàn, quả là không ai địch nổi!
Tô Bắc bước vào trong phòng, lấy chăn đắp lên người.
Tối hôm qua cô bắt taxi về chỗ của Tô Hàn và Tô Lẫm.
Hai đứa trẻ này lo lắng hỏi cô đã xảy ra chuyện gì?
Cô sợ chúng sẽ lo lắng vì cô nên nói rằng cô hơi mất bình tĩnh chút, chúng chỉ cần phớt lờ đi là được, nếu không cô có thể sẽ càng tức giận hơn.
Hai đứa quả nhiên vẫn là trẻ con, cũng không để ý lắm.
Tô Bắc lăn qua lăn lại trên giường, cả đêm không ngủ.
Cô vốn muốn mang hành lý về rồi ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng mà cô phát hiện, sau khi lấy hành lý về cô càng không ngủ được.
Cô hành động theo cảm tính như vậy, liệu có phải là sau này sẽ hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ với Lộ Nam!
Trong lòng Tô Bắc bỗng nhiên khó chịu như bị kiến cắn.
Cô đưa tay ôm lấy tim, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống.
Khi bạn đã thực sự động lòng, cho dù cô có thể hiện ra rằng mình rất mạnh mẽ thì rốt cuộc cũng chỉ là một con hổ giấy mà thôi, chạm vào liền vỡ.
Tô Bắc khóc ướt cả gối.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại cô reo lên.
Tô Bắc ngừng khóc, cô lấy điện thoại ra nhìn.
Hóa ra là Lộ Tây Tây.
Tô Bắc suy nghĩ một hồi rồi thẳng tay cúp máy.
Không ngờ rằng sau khi cô biết Lộ Tây Tây thích Lộ Nam, Lộ Tây Tây lại càng không kiêng nể.
Tô Bắc cười khẩy, ném điện thoại sang một bên.
Kết quả là điện thoại vẫn cứ reo liên tục.
Tô Bắc hơi khó chịu, đột nhiên có chút tức giận.
Lộ Tây Tây đã đuổi cô đi thành công rồi còn muốn làm gì nữa, định ra oai với mình sao? Hay là gọi điện thoại tới để chế giễu mình?
Tô Bắc tức giận chau mày lại.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nghe điện thoại.
Tiếng của Lộ Tây Tây từ trong điện thoại phát ra.
“Tô Bắc, chị quay trở lại được không, em cầu xin chị, anh trai em đoạn tuyệt quan hệ với em rồi, em thực sự không chịu nổi. Chị quay trở lại đi, em cầu xin chị đó, em thật sự không thể chịu được, anh ấy đã coi em là người lạ rồi. Chị thông cảm cho em, thương hại em có được không? Chuyện trước đây đều là lỗi của em, là em đáng đời, em không nên làm như vậy với chị! Nhưng mà Tô Bắc sao chị không thử nghĩ xem, trước kia bên cạnh anh trai em có nhiều cô gái như vậy, sao em lại nhắm vào mỗi mình chị chứ. Đối với anh ấy chị thật sự không giống những người khác, anh ấy đã thay đổi rồi! Anh ấy trước đây sẽ không quan tâm tới chuyện của bất kì cô gái nào nhưng anh ấy vì chị mà hết lần này tới lần khác phá vỡ giới hạn và nguyên tắc của bản thân, Tô Bắc à…chị quay lại đi!”
Lộ Tây Tây vừa nói vừa thở dốc.
Tô Bắc nghe thấy một tiếng xe chói tai.
Trong lòng cô bỗng nhiên có chút bối rối: “Lộ Tây Tây, cô đang ở đâu vậy?”
“Tô Bắc…chị không cần quan tâm em đang ở đâu, chỉ cần chị quay lại là được. Nếu chị quay lại, anh trai em nhất định sẽ tha thứ cho em!” Lộ Tây Tây vừa nói vừa khóc.
“Sao tôi phải quan tâm tới cô chứ!” Tô Bắc lạnh lùng nói, giọng có chút thờ ơ.
Lộ Tây Tây cũng cứng đờ người.
Đúng vậy, cô ta đối xử với Tô Bắc như vậy sao Tô Bắc phải giúp cô ta chứ!
Lộ Tây Tây cầm điện thoại, đột nhiên cảm thấy bất lực.
“Tô Bắc à, chị không quan tâm tới em nhưng chị phải có trách nhiệm với chính mình, nếu như trong lòng chị không hề có anh trai em thì chị cứ đi đi. Anh ấy ở trong phòng một mình, em có thể thấy được tâm trạng của anh ấy cũng không tốt, chị quay lại mà xem xem có được không? Nếu không, em không biết chuyện gì sẽ xảy ra…” Lộ Tây Tây vừa nói, vừa đi xuống tầng khu nhà ở của Lộ Nam.
Khuôn mặt cô ta đầy ngỡ ngàng, căn bản không biết Tô Bắc rốt cuộc đã đi đâu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!