Vẻ mặt Lộ Nam cứng đờ, anh mạnh mẽ phanh gấp, âm thanh chói tai lập tức phát ra, chiếc xe mau chóng dừng lại.
Tô Bắc lại biến thành một con nhím toàn thân đầy gai nhọn.
Cô dựng thẳng gai trên người lên, đối mặt với Lộ Nam.
“Lộ Nam, có phải anh bị điên rồi không, lần nào anh lái xe cũng phanh gấp như vậy. Nếu anh muốn chết thì tôi hoàn toàn không cản nhưng anh đừng có lôi tôi theo!” Tô Bắc tức giận trừng mắt nhìn Lộ Nam, câu nào cũng mang theo lửa giận.
Sắc mặt Lộ Nam vẫn khiếp sợ như cũ, khó mà tin được.
“Em lại nói anh ghê tởm…” Lộ Nam nhìn chằm chằm Tô Bắc, giọng nói dường như có chút không dám tin.
“Tôi nói đó thì sao, lẽ nào không đúng à? Nếu anh đã có quan hệ không rõ ràng với Lộ Tây Tây thì anh nên nói sớm với tôi một chút, anh coi tôi như một đứa ngốc, hết lần này tới lần khác bị cô ta hãm hại, có phải anh cảm thấy chơi vui lắm chứ gì!” Tô Bắc phẫn nộ nói.
Cô hít một hơi thật sâu: “Còn nữa, anh đã biết mà còn luôn giấu tôi, anh dám nói mình không có bất kỳ tình cảm gì với Lộ Tây Tây không. Hay là nói trong lòng anh cũng có suy nghĩ đáng xấu hổ đó, chỉ là sợ đối diện với ánh mắt người đời nên mới luôn từ chối Lộ Tây Tây rồi tổn thương tôi!” Tô Bắc nói năng lộn xộn, ngay cả chính bản thân cô cũng không biết mình đang nói gì.
Sắc mặt Lộ Nam xanh mét nhìn chằm chằm Tô Bắc.
Anh muốn phản bác nhưng bây giờ nói gì Tô Bắc cũng nghe không vào, anh nói càng nhiều sẽ chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa.
Anh đưa tay nhẹ nhàng kéo cánh tay Tô Bắc.
Tô Bắc như bị điện giật, mạnh mẽ dùng sức đẩy tay Lộ Nam ra.
“Đừng động vào tôi!” Cô lạnh lùng nói.
Lộ Nam hoàn toàn cứng ngắc, anh có chút phẫn nộ.
“Tô Bắc, rốt cuộc em muốn thế nào? Anh biết bây giờ em đang rất tức giận, anh nói gì em cũng sẽ không tin. Nhưng những chuyện này sớm muộn gì anh cũng sẽ giải thích rõ ràng với em, căn bản không phải như em nghĩ, cũng tuyệt đối không phải như em nói! Con bé là em gái ruột của anh, cho dù anh không có tình cảm khác gì với nó thì thân là anh cả, chí ít anh cũng nên che chở con bé, đây là tình cảm bình thường. Tô Bắc lẽ nào em không thể hiểu cho anh một chút sao? Anh bảo đảm sau này sẽ không ở riêng với Lộ Tây Tây nữa, lẽ nào còn chưa được sao? Chuyện con bé làm hại em trước đây, anh sẽ bảo nó xin lỗi em được không? Em đừng nhằm vào anh như vậy, rốt cuộc anh đã sai ở đâu? Em nói cho anh biết đi!” Lộ Nam nói một tràng dài.
Tô Bắc xoay người, lạnh lùng nhìn anh.
Cô nở nụ cười châm chọc.
“Ha! Anh nói đúng, dù sao cô ta cũng là em gái anh, cho dù anh thiên vị cô ta cũng là điều có thể hiểu nhưng anh đã từng nghĩ cho cảm nhận của tôi chưa? Anh nói chúng ta không ly hôn là muốn tôi làm bia đỡ đạn cho anh, từ chối hôn nhân thương mại mà gia đình sắp đặt cho anh lần nữa. Nhưng Lộ Nam, vì sao tôi lại thấy anh càng giống như muốn tôi làm bia đỡ đạn cho anh và Lộ Tây Tây đây? Anh biết không, cảm giác đó khiến tôi rất buồn nôn!” Tô Bắc nói mà ngực không ngừng phập phồng, chuyện tối nay đã mang tới cho cô một cú sốc thật sự quá lớn.
Cô không thể ngờ rằng chuyện như này lại xảy ra trên người mình.
Đổi lại bất kỳ ai thích Lộ Nam, cô đều cảm thấy không sao cả.
Chỉ cần trong lòng Lộ Nam có cô là được.
Nhưng người đó là Lộ Tây Tây thì lại là chuyện khác, cô thật sự rất buồn nôn! Không ai có thể trải nghiệm được cảm giác của cô.
Tô Bắc nhìn khuôn mặt âm trầm của Lộ Nam, tiếp tục lên tiếng: “Anh nói hoàn toàn chính xác, dù sao anh cũng là anh trai cô ta, anh làm gì, làm thế nào, tôi cũng không quản được. Để cô ta xin lỗi tôi, không cần đâu, vì tôi không cần một người giết tôi rồi lại xin lỗi tôi. Như vậy sẽ chỉ khiến tôi càng thêm chán ghét người đó mà thôi!”
Tô Bắc nói xong thì đẩy cửa xuống xe.
Lộ Nam sốt ruột, anh hét lớn sau lưng Tô Bắc: “Tô Bắc, em muốn làm gì?”
Tô Bắc men theo con đường mà đi, không quay đầu lại.
Lộ Nam cuống lên.
Anh nhanh chóng xuống xe, sải bước đuổi kịp Tô Bắc.
Anh kéo cánh tay cô lại.
“Tô Bắc, em nói cho anh, rốt cuộc em muốn làm gì? Cứ coi như tất cả đều là anh không đúng, em muốn anh phải làm thế nào, anh sẽ cố bù đắp cho em được không? Em nhất định phải cáu kỉnh với anh như thế sao? Nói thế nào thì chúng ta cũng là vợ chồng! Lẽ nào em không thể tha thứ cho anh một lần sao?” Lộ Nam vừa nãy chạy hơi gấp nên lúc nói chuyện cũng thở hổn hển.
Tô Bắc lạnh lùng hất tay Lộ Nam ra.
“Đúng thế, chúng ta đã kết hôn nhưng Lộ Nam, anh đừng quên giữa chúng ta chỉ là hợp đồng hôn nhân, chỉ thế mà thôi, hy vọng anh đừng nghĩ quá nhiều. Còn nữa, không phải tôi không muốn tha thứ cho anh, chỉ là tha thứ cũng phải phân rõ là chuyện gì!” Tô Bắc nói xong trực tiếp xoay người, chặn một chiếc xe rồi nghênh ngang rời đi.
Lộ Nam đứng nguyên tại chỗ, rất lâu không có phản ứng.
Đến khi Tô Bắc ngồi lên taxi, biến mất trong tầm mắt thì anh mới hồi phục lại tinh thần.
Đúng thế, Tô Bắc nói không sai, hai người chỉ là hợp đồng hôn nhân.
Nhưng anh đã coi là thật từ lâu rồi, phải làm sao đây?
Rõ ràng anh muốn giải thích với Tô Bắc nhưng vì sao càng nói càng tồi tệ thế này!
Lộ Nam bực bội vò tóc rồi xoay người lên xe.
Buổi tối hôm nay Tô Bắc không về nhà, Lộ Nam gọi vô số cuộc điện thoại nhưng từ đầu đến cuối đều không có người nghe.
Nhưng lúc này, Lộ Tây Tây lại gọi đến.
Lộ Nam tức giận dập máy, không ngờ Lộ Tây Tây không từ bỏ, lại gọi lại.
Lộ Nam vẫn cúp máy.
Anh nhìn điện thoại, khi thấy tên Lộ Tây Tây nhấp nháy trên màn hình một lần nữa thì dứt khoát cho số cô ta vào danh sách đen.
Có lẽ trước đây chính vì sự mềm lòng của anh mới dẫn đến sự hiểu lầm của Tô Bắc.
Anh không nói cho Tô Bắc vì sợ cô sẽ suy nghĩ lung tung nhưng không ngờ cuối cùng cô vẫn biết, mà chuyện còn phát triển theo chiều hướng anh không thể khống chế.
Sáng sớm hôm sau, Tô Bắc quay lại thu dọn đồ đạc.
Lộ Nam đưa tay kéo cô thì cô lại tránh như tránh rắn rết.
Lộ Nam muốn dùng sức kéo cô nhưng sợ sức mình quá lớn làm cô bị thương.
Tô Bắc kéo vali đi tới phòng khách, Lộ Nam lúc này mới nhận ra, nếu mình không ngăn lại thì cô sẽ thật sự rời đi.
Lộ Nam giật vali của Tô Bắc lại, đặt sau lưng mình.
Anh kéo cánh tay Tô Bắc, sốt ruột lên tiếng: “Bắc Bắc, em nghe anh nói được không, cả đêm qua anh không ngủ chỉ vì nghĩ xem giải thích với em thế nào, em có thể đừng một lần liền định tội cho anh được không!”
Tô Bắc cười lạnh một tiếng.
“Sợ rằng không phải anh đang nghĩ làm sao để giải thích với tôi mà là nghĩ làm sao để lấp liếm cho bản thân! Tôi nói cho Lộ Nam anh biết, tôi thật sự không cần. Anh không cần ở đây giải thích với tôi làm gì vì bây giờ căn bản tôi không tin bất kỳ lời nào của anh cả! Anh đi ra đi!” Tô Bắc nói xong, đưa tay muốn kéo lại vali.
Lộ Nam chắn trước mặt cô, không cho cô lấy.
“Bắc Bắc, cho dù em nói thế nào thì anh cũng sẽ không để em đi. Anh biết, bây giờ em đang tức giận, chỉ là rất tức giận anh không nói cho em mấy chuyện em gặp trước đây đều là Tây Tây ở sau lưng bày ra nhưng anh thật sự đã ngăn con bé! Anh…” Lộ Nam khó xử giải thích.
“Anh đừng nói nữa!” Tô Bắc lạnh giọng ngắt lời anh: “Lộ Nam, anh đừng ở đây làm bộ làm tịch nữa được không? Dáng vẻ này của anh thật sự khiến tôi chán ngán. Anh muốn cưng chiều, thiên vị Lộ Tây Tây thế nào là chuyện của anh, không liên quan đến tôi. Anh tránh ra đi, bây giờ tôi thật sự không muốn sống chung dưới một mái nhà với anh!” Tô Bắc nói xong, đẩy Lộ Nam ra rồi kéo vali của mình.
Cô xoay người, vừa đi được hai bước thì Lộ Nam đột nhiên cất lời: “Bắc Bắc, vậy chuyện em giả mang thai thì sao? Em cũng định không quan tâm ư?”
Tô Bắc dừng lại, cô xoay người nhìn Lộ Nam, vẻ mặt không hiểu.
Lộ Nam thấy cô dừng lại thì cho rằng lời mình nói có tác dụng.
Anh mau chóng nói tiếp: “Bắc Bắc, cho dù trong lòng em rất tức giận không muốn nghe anh giải thích nhưng em cũng suy nghĩ cho mình một chút xem. Nếu em rời khỏi anh, nhà họ Lộ chắc chắn sẽ tìm nhà họ Tô gây phiền phức, nhà họ Tô sẽ đối xử với em thế nào, em đã nghĩ thử chưa? Em tuỳ hứng đi như vậy, em đã nghĩ tới hậu quả chưa? Hơn nữa, em cũng nói chúng ta là hợp đồng hôn nhân, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, em cứ không màng gì mà đi như thế, em không sợ anh sẽ kiện em sao?”
Tô Bắc nhìn Lộ Nam, vẻ mặt âm trầm.
“Lộ Nam, anh đang uy hiếp tôi sao?” Tô Bắc lạnh lùng lên tiếng.
Lộ Nam bất đắc dĩ cau mày.
“Bắc Bắc, anh cũng không muốn như vậy!” Lộ Nam nói.
Tô Bắc cười lạnh hai tiếng.
“Chuyện giả mang thai căn bản là do anh ăn không nói có, đặt điều mà ra, anh cảm thấy có liên quan tới tôi không? Thậm chí nhà họ Lộ tới tìm nhà họ Tô gây phiền phức, vậy cũng là do họ tự tìm, ban đầu họ không nên để tôi gả cho nhà họ Lộ! Cuối cùng, hợp đồng hôn nhân, haha… Điều này càng đơn giản hơn, nếu anh muốn kiện tôi, vậy chúng ta gặp nhau trên toà án!” Tô Bắc nói xong rồi trực tiếp mở cửa.
Lộ Tây Tây trợn mắt há mồm đứng ở cửa.
Lúc này Tô Bắc mới phát hiện, vừa nãy khi vào nhà cô không đóng cửa.
Nói như vậy, lời vừa nãy Lộ Tây Tây đã nghe thấy hết rồi?
Vẻ mặt Tô Bắc đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp.
Có lẽ đây chính là số phận!
Cô đẩy Lộ Tây Tây rồi đi ra ngoài.
Lộ Nam nóng nảy, anh không thèm nhìn Lộ Tây Tây mà đuổi theo cô.
Anh không thể ngờ rằng, những lời này của mình lại không có một câu nào giữ được Tô Bắc ở lại, ngược lại còn kích thích cô.
Anh làm sao có thể kiện cô chứ, anh chỉ hy vọng cô không rời đi mà thôi.
Cho dù nhà họ Tô thật sự sẽ đi tìm Tô Bắc gây phiền phức thì anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!
Khi Lộ Nam đi qua Lộ Tây Tây lại bị cô ta ngăn lại.
Lộ Nam không kiên nhẫn nói: “Tây Tây, tránh ra, hôm nay anh không có thời gian ở đây nói chuyện với em!”
Lộ Tây Tây không nghe, kéo lấy tay áo Lộ Nam.