Tô Bắc liếc nhìn cánh cửa đóng kín, cô suy nghĩ một lúc rồi đi về phía phòng bếp.
Cô mở tủ nhìn một lượt.
Bên trong thậm chí còn có đồ ăn vặt và cánh gà rim coca chưa ăn hết.
Tô Bắc đột nhiên chảy nước miếng.
Cô nhẹ nhàng mang ra cánh gà và đồ ăn vặt ra.
Tô Bắc mỗi tay cầm một đĩa.
Ngay khi bước đến cửa bếp, cô cảm thấy có ai đó đang nhìn mình.
Cô vừa ngước lên nhìn thì đứng im ngay lập tức.
Hai đứa con trai cô nghĩ rằng có trộm đột nhập vào nhà nên mỗi đứa cầm một cây gậy trong tay, cả hai đứng cách Tô Bắc không xa.
Tô Bắc khẽ cười.
"Bé cưng, các con đang làm gì vậy?" Tô Bắc lúng túng nói.
Tô Hàn thở dài.
"Mami, tại sao mẹ về mà không nói gì, làm con sợ muốn chết. Con còn tưởng có kẻ xấu đến!" Tô Hàn tức giận nói.
Tô Lẫm nhìn Tô Bắc, lắc đầu bất lực, trông như một ông cụ non.
Tô Bắc đặt những thứ trong tay lên bàn ăn.
"Mẹ vào thì nhìn thấy cửa phòng bị khóa nên mẹ nghĩ rằng các con không ở nhà!" Tô Bắc nói.
Tô Hàn gật gật đầu.
"Vì vậy nên mami liền ăn vụng!"
Tô Bắc nhíu mày.
"Bé cưng, mami ăn một cách quang minh chính đại đó hiểu không?" Tô Bắc vừa nói vừa ngồi xuống.
Tô Lẫm ngồi ngay ngắn bên cạnh Tô Bắc.
"Mami, mẹ ăn đi, đây là chị Đình Lạc làm để mờị khách đó!" Tô Lẫm cười híp mắt nói.
Tô Hàn ở bên cạnh không kìm được liền nói: "Đồ phản bội!"
Tô Lẫm lè lưỡi tinh nghịch nhìn anh.
Tô Bắc mỉm cười, cô xoa đầu Tô Lẫm rồi cắn một miếng cánh gà cola.
"Bé cưng, hôm nay mẹ đưa các con ra ngoài chơi nhé." Tô Bắc vừa gặm cánh gà vừa mơ hồ nói.
Tô Hàn ngay lập tức nhảy cẫng lên.
Cậu bé nhìn chằm chằm vào Tô Bắc.
"Mami, thật sao?" Tô Hàn nằm sấp trên bàn, mặt đầy hào hứng.
Tô Bắc gật đầu.
"Đương nhiên là thật rồi! Mami có bao giờ lừa các con đâu” Tô Bắc vừa cười vừa nói.
Tô Bắc ăn xong, Tô Hàn và Tô Lẫm đã sẵn sàng.
Ba người họ vui vẻ đi xuống cầu thang.
Vì sợ bị nhận ra, Tô Bắc đã mang theo một chiếc kính râm lớn để che đi khuôn mặt nhỏ.
Tô Bắc, Tô Hàn và Tô Lẫm ở khu vui chơi chơi cả buổi sáng.
Mặc dù chỉ số IQ của hai đứa trẻ rất cao, nhưng dù gì chúng vẫn là trẻ con, tâm hồn vẫn rất ngây thơ.
Ra khỏi khu vui chơi, Tô Bắc đói tới nỗi ngực dán vào lưng.
Cô vừa định đưa hai đứa nhóc đi ăn thì Diệp Đình Lạc gọi điện đến.
"Chị Bắc Bắc, chị đang ở đâu, có phải chị đã đưa Tiểu Hàn và Tiểu Lẫm ra ngoài rồi không, sao không thấy hai đứa ở nhà?" Diệp Đình Lạc vô cùng lo lắng.
Tô Bắc gật đầu.
"Đúng vậy, chị đưa hai nhóc ra ngoài chơi, có chuyện gì vậy?" Tô Bắc hỏi.
"Chị Bắc Bắc, mọi người về nhà đi, em đã nấu cả một bàn lớn rồi!" Diệp Đình Lạc có chút bất đắc dĩ.
Cô ấy hoàn toàn không biết Tô Bắc sẽ đưa hai đứa trẻ ra ngoài, vừa về đã lao vào nấu cơm.
Tô Bắc hơi ngạc nhiên.
"Gần đây em không quay phim nữa à? Chị tưởng gần đây em bận lắm chứ?" Tô Bắc nói.
Diệp Đình Lạc cười cười.
"Việc quay phim quan trọng nhưng sức khỏe của tụi nhỏ càng quan trọng hơn. Phần quay sáng nay của em đã sớm xong rồi, em báo với đạo diễn một câu rồi liền vội vã trở về!" Diệp Đình Lạc vừa cười vừa nói.
Trong lòng của Tô Bắc bỗng có chút rối bời.
Quả nhiên cô không hề nhìn nhầm Diệp Đình Lạc nhưng cô không ngờ Diệp Đình Lạc lại làm tốt hơn cô nghĩ.
Sự chăm sóc của cô ấy dành cho Tô Hàn và Tô lẫm vượt xa trí tưởng tượng của Tô Bắc.
"Đình Lạc, nếu em quá bận thì đừng quay lại vào buổi trưa, buổi sáng em chuẩn bị sẵn đồ ăn để hai đứa nó hâm nóng lại là được. Không thì chị sẽ dẫn chúng nó ra ngoài ăn. Em làm như vậy mất công quá, lỡ cơ thể kiệt sức thì sao?" Tô Bắc lo lắng nói.
Diệp Đình Lạc lắc đầu.
"Chị Bắc Bắc, không sao đâu, nếu em không thể quay lại em sẽ nói với hai đứa. Với lại em làm vậy không phải vì tiền lương chị trả cho em đâu mà là vì em thực sự thích lũ trẻ." Diệp Đình Lạc nói vô cùng thân mật.
Tô Bắc dường như có thể cảm nhận được tình yêu mà Diệp Đình Lạc dành cho hai đứa bé trong giọng nói của cô ấy.
Trong lòng cô chợt dâng lên một cảm xúc khó tả.
Cô đối tốt với Diệp Đình Lạc, đúng là không vô ích chút nào.
"Được! Một lúc nữa chị sẽ đưa bọn trẻ về ăn cơm, em đợi chút nhé.” Tô Bắc nói xong liền cúp máy.
Cô mỉm cười nhìn Tô Hàn và Tô Lẫm.
"Các bé cưng, chúng ta về nhà ăn tối được chứ? Chị Đình Lạc đã làm rất nhiều món ăn ngon cho chúng ta, chúng ta không thể lãng phí tấm lòng của chị ấy được.” Tô Bắc vừa nói vừa cười.
Đôi mắt của Tô Hàn lấp lánh.
"Được ạ được ạ! Đồ ăn của chị Đình Lạc ngon không kém đồ ăn bán bên ngoài, chúng ta mau về nhà thôi!" Tô Hàn ngước cái đầu nhỏ lên, vui vẻ nói.
Tô Lẫm cũng đồng ý.
"Đúng vậy mami, không chỉ ngon mà còn sạch hơn cả bên ngoài!" Tô Lẫm vừa nói vừa gật đầu một cách nghiêm túc, trông rất giống một ông cụ non.
Tô Bắc đẩy kính râm, vui vẻ nói: "Được rồi! Chúng ta bây giờ về nhà luôn thôi!"
Tô Bắc và những đứa trẻ vừa bước vào cửa liền ngửi thấy mùi thơm từ trong phòng tỏa ra.
Tô Bắc vui vẻ giống như một đứa trẻ, cô chạy đến nắm lấy tay của Diệp Đình Lạc.
"Đình Lạc em thật lợi hại, mùi thức ăn thơm quá, em dạy chị nấu ăn đi!" Tô Bắc hào hứng nói.
Kết quả là, cô vừa nói xong đã bị hai đứa con trai coi thường.
"Mami, mẹ bỏ ý định đấy đi!" Tô Hàn mặt nhăn lại như cái bánh bao, vẻ mặt không tán thành.
"Mami, nhà bếp của chúng ta mẹ vẫn nên để nó sống thêm vài năm đi!" Tô Lẫm trông có vẻ lo lắng, như thể Tô Bắc sắp đem tới một quả bom vậy.
Nhà bếp cũng thế.
Diệp Đình Lạc nhìn vào sự tương tác giữa mẹ con họ mà không nhịn được che miệng cười.
Tô Bắc phẫn nộ không nói nên lời.
Cô vỗ nhẹ vào bụng.
"Quên đi, đừng nói nữa, biết mọi người thể nào cũng châm chọc mẹ, chúng ta ăn trước đi, mẹ sắp chết đói rồi!" Tô Bắc vừa nói vừa đi tới bàn ăn.
Diệp Đình Lạc cũng cởi tạp dề ngồi xuống ăn cơm.
Tô Lẫm vừa ăn vừa khen hết lời.
"Uhm uhm! Món cà tím xào tỏi này thực sự rất ngon, còn món khoai tây hầm thịt bò này nữa, ngon tuyệt!" Tô Lẫm miệng đầy cơm nhưng vẫn không quên nói.
Tô Hàn nhìn Tô Lẫm bằng ánh mắt ghét bỏ.
“Em chưa từng ăn cơm à? Có thể bình thường một chút được không? Mặc dù anh cũng thừa nhận rằng tài nấu ăn của chị Đình Lạc không ai có thể so được nhưng em cũng không cần phải ăn như hổ đói vậy chứ!” Tô Hàn vừa nói vừa gắp rau vào bát mình.
Tô Bắc cũng ăn một cách say sưa.
Nhưng mà cảm giác bị con trai thờ ơ cũng làm cô tổn thương chút chút.
Con trai lớn rồi không còn theo mẹ, mới có bao nhiêu tuổi mà đã biết lấy lòng chị gái rồi!
Nhìn xem, miệng hai đứa nhỏ này ngọt ngào như bôi mật vậy.
Điện thoại đột nhiên reo lên, miếng thịt bò trong miệng Tô Bắc vừa nhai được vài lần liền bị mắc nghẹn trong cổ họng.
Tô Bắc nghẹt thở mặt đỏ bừng, nước mắt cô tuôn ra, Diệp Đình Lạc nhanh chóng đặt bát cơm xuống lấy tay vỗ nhẹ vào lưng cô.
Tô Hàn nhanh nhẹn đưa một ly nước tới.
Tô Bắc uống một ngụm lớn, thức ăn mới trôi xuống.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Tô Bắc, Tô Lẫm lo lắng nói: "Mami, mẹ có sao không?"
Nghe giọng điệu quan tâm của con trai, Tô Bắc xua tay.
"Mami không sao, các con mau ăn đi!" Cô vừa nói vừa với tay trả lời điện thoại.
Âm thanh của Lộ Nam vọng ra từ trong điện thoại.
"Bắc Bắc, em đang làm gì vậy? Buổi chiều anh sẽ không đến công ty, bây giờ chúng ta đi mua đồ rồi cùng về nhà luôn nhé.”
Tô Bắc lau nước mắt trên khóe mắt.
"Được rồi, bây giờ anh đang ở đâu?" Tô Bắc hỏi.
"Anh vừa ra khỏi công ty, đang định đến tìm em đây. Đúng rồi! Em đang ở đâu?" Lộ Nam nói.
Tô Bắc nghĩ một chút.
"Anh đợi em ở Trung tâm thương mại quốc tế Cẩm Minh, em sẽ đến ngay!" Tô Bắc nói.
"Được, vậy anh sẽ đợi em ở đó!" Giọng nói của Lộ Nam vô cùng vui vẻ.
Tô Bắc đoán chắc là do anh muốn gặp cô.
Có lẽ bởi vì vừa mới ở cùng nhau, xa nhau một buổi sáng đã cảm thấy như thể rất lâu không gặp, cảm giác càng lúc càng rõ rệt.
Tô Bắc cúp điện thoại, lấy kính râm và túi xách rồi rời đi.
"Các bé cưng, mami có chuyện phải đi trước, ngoan ngoãn ăn cơm với chị Đình Lạc nhé !" Tô Bắc vừa nói vừa đi về phía cửa.
"Con biết rồi, mami!" Tô Hàn và Tô Lẫm đồng thanh trả lời.
Tô Bắc mở cửa, nhanh chóng rời đi.
Khi Tô Bắc đến Trung tâm thương mại quốc tế Cẩm Minh đã thấy Lộ Nam đang đứng đợi mình.
Anh đứng đó giống như một phong cảnh tuyệt đẹp nhất, người đi qua không kìm được liếc nhìn anh.
Trong lòng Tô Bắc sinh ra một niềm tự hào.
Người đàn ông đẹp trai như vậy đã là của cô, không ai có thể lấy đi!
Tô Bắc nhanh chóng xuống xe rồi đeo kính râm lên.
Khi Tô Bắc đi đến trước mặt Lộ Nam, Lộ Nam dường như vẫn chưa nhận ra.
Tô Bắc tháo kính râm, nhảy một bước lớn tới trước mặt Lộ Nam.
"Tinh tinh tinh ... Nhìn xem ai đến rồi này?" Tô Bắc vui vẻ nhìn Lộ Nam.
Lộ Nam sững người một lúc, nét mặt vui hẳn lên.
"Anh vừa nãy sao lại không nhìn thấy em chứ!" Lộ Nam nghi ngờ đôi mắt của chính mình.
Tô Bắc vừa mỉm cười vừa đeo kính râm vào.
"Nhìn đây, vừa nãy chính là bộ dạng này!" Tô Bắc đắc ý đứng trước mặt Lộ Nam, vui vẻ giống như một đứa trẻ.
Lộ Nam nhìn cô gái nhỏ tinh quái, không kìm được lắc lắc đầu.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Bắc.
"Thật là hết cách với em, đi nào, chúng ta vào trong xem xem!"
Tô Bắc mỉm cười gật đầu, hai người đi về phía trung tâm thương mại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!