Lộ Nam “hừ” lạnh một tiếng, không nói lời nào.
Hoắc Hải Minh lập tức thể hiện quyết tâm của mình.
“Tổng giám đốc Lộ à, từ nay về sau tôi không dám đắc tội với cô Anne nữa, tôi sẽ đầu tư thêm cho bộ phim này ba mươi tỷ… À không! Sáu mươi tỷ, tổng giám đốc Lộ, anh thấy thế nào?”
Sắc mặt của Lộ Nam lúc này mới dần thay đổi, nhìn ông ta với ánh mắt tùy ý.
Tô Bắc bày ra vẻ mặt sao ông lại ngốc thế.
“Chủ tịch Hoắc à, tốt xấu gì ông cũng là một chủ tịch, sao lại để Lộ Nam nói gì nghe nấy vậy chứ, ông đứng dậy, chắc chắn có thể khiến anh ta sợ!” Tô Bắc vừa nói vừa liếc Lộ Nam một cái, cô phát hiện vẻ mặt anh không hề thay đổi.
Nghe Tô Bắc nói vậy, Hoắc Hải Minh liền muốn khóc.
Có thể so sánh ư? Lộ Nam có tập đoàn Thịnh Thế chống đỡ sau lưng, chỉ cần động nhẹ một đầu ngón tay thôi tập đoàn nhỏ bé của ông sẽ tiêu tan trong vài phút.
Sao ông dám đứng trước mặt Lộ Nam ra vẻ ta đây chứ!
“Cô Anne, cô đừng chê cười tôi nữa, tôi chỉ là một tập đoàn nhỏ bé, nào dám sánh vai với tập đoàn Thịnh Thế chứ!” Hoắc Hải Minh cay đắng nói.
Tô Bắc gật gật đầu.
"Ồ...thì ra ông cũng biết người khôn phải tự biết lượng sức mình. Điểm này của ông đúng là không tệ đâu." Tô Bắc bày ra dáng vẻ trẻ nhỏ dễ dạy nhìn Hoắc Hải Minh.
Lộ Nam thấy cô nghịch ngợm đủ rồi nên anh với tay, kéo cô lại gần mình.
“Sắp chín giờ hơn rồi, chúng ta mau về thôi!” Lộ Nam nhỏ giọng nói.
Tô Bắc gật đầu.
Cô xoay người nhìn Cố Thiến Doanh và Tiểu Lam.
“Tiểu Lam, em chịu trách nhiệm đưa Thiến Doanh về. Nếu cô ấy có chuyện gì, chị sẽ tìm em hỏi tội!” Giọng Tô Bắc hơi lạnh lùng.
Tiểu Lam lập tức gật đầu.
“Chị Bắc Bắc, em nhất định sẽ đưa chị Cố về tới nhà!” Giọng nói của Tiểu Lam tựa hồ còn có một chút nghẹn ngào.
Tô Bắc không nói gì thêm, cô đi đến trước mặt Vương Nghị Cương nhàn nhạt nói một tiếng “Cảm ơn” rồi đỡ Cố Thiến Doanh đi ra ngoài.
Lộ Nam trước khi đi còn để lại cho Hoắc Hải Minh một câu.
“Việc thêm tiền đầu tư, anh cứ liệu mà làm!” Lộ Nam nói xong, ánh mắt hờ hững liền xoay người rời đi.
Trên đường về, Tô Bắc hỏi Lộ Nam.
“Chuyện hôm nay cứ như vậy là xong hả?” Cô vẫn có chút không hiểu.
Lộ Nam đe dọa Hoắc Hải Minh một trận rồi nhưng anh lại dễ dàng bỏ qua như vậy, chỉ sợ sau này ông ta sẽ chờ thời cơ để báo thù.
Lộ Nam lắc đầu.
“Anh biết em đang nghĩ gì nhưng Hoắc Hải Minh không có cái gan đó đâu. Hơn nữa, anh bỏ qua cho ông ta một lần, biết đâu ông ta lại cảm kích anh, chuyện này không tới mức phải đuổi cùng giết tận!” Lộ Nam nói.
Tô Bắc “Ừm” một tiếng.
“Nếu đổi lại người hôm nay là em, anh cũng sẽ xử lý như vậy sao?” Tô Bắc kiêu ngạo hỏi.
Lộ Nam đột nhiên phanh gấp.
Xe dừng quá đột ngột nên cả người Tô Bắc lao về phía trước.
Cô không vui nhìn Lộ Nam.
“Anh làm gì thế? Sao tự nhiên lại dừng xe vậy?” Tô Bắc không hiểu nhìn Lộ Nam.
Lộ Nam quay người, nhìn chằm chằm Tô Bắc, con ngươi hơi tối lại.
“Nếu hôm nay Hoắc Hải Minh dám động đến một đầu ngón tay em, anh sẽ khiến ông ta không sống nổi đến ngày mai!” Lộ Nam lạnh lùng nói.
Anh kéo tay Tô Bắc sang.
“Bắc Bắc, về sau đừng nhắc tới khả năng như vậy, anh không thể chịu được việc em xảy ra chuyện, em hiểu không?”
Tô Bắc bị anh dọa cho sợ hãi.
Thế nhưng trong lòng cô lại vô cùng cảm động.
Anh thực sự vô cùng quan tâm mình, nếu không anh sẽ không kích động đến vậy.
“Được rồi, em biết rồi, anh đừng tức giận, sau này em sẽ không suy nghĩ lung tung nữa!” Tô Bắc cười híp mắt nhìn Lộ Nam.
Lộ Nam xoa đầu cô, giống như đang vuốt ve con cún nhỏ.
“Ngoan! Vậy mới là biết nghe lời!” Giọng nói của anh dịu dàng tới tận xương tủy.
Tô Bắc bĩu môi, cô đâu phải cún con chứ!
“Được rồi được rồi, mau lái xe về nhà ngủ thôi nào!” Tô Bắc tức giận nói.
Lộ Nam gật đầu rồi khởi động xe.
“À… đúng rồi, tối mai về nhà ăn cơm nhé!” Lộ Nam mở miệng nói.
Sắc mặt Tô Bắc có chút biến đổi.
Cô cảm thấy thật kỳ lạ.
Trước đây là vợ chồng hợp đồng với Lộ Nam, cho dù có trở mặt với người nhà họ Lộ cũng chẳng sao.
Nhưng hiện tại, hai người đã hiểu rõ tấm lòng của nhau nên cảm giác có hơi khác biệt.
Vừa nghĩ tới thái độ của bà đối với mình, Tô Bắc liền thấy đau đầu.
Cô quay người nhìn Lộ Nam.
“Vậy ngày mai, sau khi tan làm chúng ta có nên đi mua chút đồ cho họ rồi mới quay về được không?” Tô Bắc đắn đo mãi rồi mới mở miệng nói.
Lộ Nam cười nhẹ một tiếng.
“Giờ anh là do em quản, em tự quyết định là được!” Lộ Nam nói rất tự nhiên.
Trong lòng Tô Bắc ngọt ngào như ăn kẹo đường.
Về tới nhà.
Tô Bắc nhanh chóng gửi tin nhắn cho hai đứa nhỏ.
Tô Bắc: Các bé cưng, mẹ về rồi đây, các con đừng lo nhé.
Tô Hàn: Tiểu Lẫm à, sao anh lại có cảm giác bất hạnh đến vậy chứ, mẹ có nhà của mẹ rồi, hai chúng ta thật là thừa thãi quá đi!
Tô Lẫm: Không phải đâu, nhìn bộ dạng khổ sở của mẹ bây giờ em thật không nhẫn tâm. Mẹ tuy về nhà nhưng lại không có thời gian dành cho bọn mình nữa.
Tô Bắc nhất thời xấu hổ vô cùng, cô dường như trông thấy gương mặt buồn bực của hai đứa trẻ.
Tô Bắc: Chị Đình Lạc của các con về chưa?
Tô Lẫm: Về rồi ạ, quả nhiên là một chị gái xinh đẹp!
Tô Hàn: Mami, mẹ không thấy đâu, lúc chị Đình Lạc nhìn thấy con và Tiểu Lẫm liền ngây người, lúc lâu sau mới nhận ra bọn con, khó khăn lắm mới thốt được ra tên của con, ha ha ha… Làm con buồn cười chết mất!
Nhìn dòng tin nhắn của con trai, Tô Bắc cũng cảm nhận được tâm trạng của thằng bé.
Cũng đúng, cô vẫn luôn không nói với Diệp Đình Lạc, Tô Hàn vẫn còn một em trai sinh đôi nữa.
Diệp Đình Lạc đột nhiên nhìn thấy, chắc chắn vô cùng ngạc nhiên!
Tô Bắc: Các con phải ngoan ngoãn nghe lời chị Đình Lạc, không được bắt nạt chị ấy nhé.
Tô Hàn: Con không làm được!
Tô Lẫm: Mami, con làm được!
Mặt của Tô Hàn lập tức đen lại, cậu quay người nhìn Tô Lẫm.
“Tiểu Lẫm, đã nói là cùng nhau làm mọi thứ, sao em dám làm quân phản nghịch hả?” Tô Hàn giọng nói non nớt hỏi em trai.
Tô lẫm nhìn anh trai mình.
“Em đã nói rồi, em không muốn làm khó mami!” Tô Lẫm thẳng thừng nói.
Tô Hàn nhìn khuôn mặt nghiêm túc của em trai bỗng nhiên không còn lời nào để nói.
Tô Hàn: Mami, mẹ ngủ sớm đi, con với Tiểu Lẫm phải đi ngủ rồi!
Tô Bắc: Ừm, các bé cưng ngủ sớm nhé, ngủ ngon!
Tô Lẫm: Mami ngủ ngon!
Tô Bắc vứt điện thoại sang một bên, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Lộ Nam gọi Tô Bắc dậy.
Tô Bắc dụi mắt, mở cửa ra.
Cô nheo nheo mắt rồi vươn đầu ra.
“Sao vậy?” Cô hỏi với vẻ còn ngái ngủ.
Lộ Nam nhìn cô bằng ánh mắt chiều chuộng.
“Sắp tới giờ rồi, mau đi làm thôi!” Lộ Nam nói.
Tô Bắc lắc đầu.
“Anh đi làm đi, hôm nay em phải tới trường quay tham gia lễ khai máy của phim Huyết Linh Lung, chắc không kịp đến công ty. Buổi chiều em sẽ gọi điện cho anh, chúng ta cùng đi mua đồ nhé!” Tô Bắc cố mở to mắt nhưng giọng nói vẫn còn buồn ngủ.
Nhìn dáng vẻ ngái ngủ của cô, Lộ Nam liền đưa tay xoa xoa mái tóc rối bời của cô, càng xoa càng rối.
“Vậy được, em ngủ thêm một lát đi, anh đi làm trước đây!” Lộ Nam nói xong liền cười rồi rời đi.
Tô Bắc đóng cửa, tiếp tục ngủ.
Một tiếng sau, báo thức kêu lên.
Tô Bắc vừa nhìn đồng hồ lập tức nhảy từ trên giường xuống.
Cô nghĩ kỹ lại mới nhớ ra hôm nay không cần tới công ty.
Cô ngồi trên giường lười biếng ngáp một cái rồi mới dậy.
Tô Bắc rửa mặt xong liền lập tức tới phim trường.
Sau khi cô đi mới phát hiện thái độ của những người ở tổ phim đối với cô đều rất cung kính, ngay cả cách nhìn cô cũng không giống như trước nữa.
Tô Bắc hỏi Vương Nghị Cương mới biết được, hóa ra sáng sớm hôm nay Hoắc Hải Minh đã tăng tiền đầu tư, cũng ký hợp đồng luôn rồi.
Cũng không biết là ai nghe ngóng được, việc Hoắc Hải Minh tăng tiền đầu tư chỉ là để nịnh bợ Tô Bắc.
Tô Bắc không nhịn được thở dài, chẳng trách mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt đó.
Chỉ có điều, Hoắc Hải Minh nịnh bợ cô bao giờ chứ!
Lão cáo già đó cũng thật thông minh!
Trong lòng ông ta biết rất rõ, ông ta hào phóng đầu tư cho bộ phim này như vậy, sau này nhờ Lộ Nam giúp đỡ cũng dễ dàng hơn nhiều.
Tô Bắc đến thăm Cố Thiến Doanh, thấy tình trạng của cô ấy đã hồi phục nhiều rồi.
Dấu tay trên mặt cô ấy tối qua đã được chườm đá nên không còn hiện rõ nữa.
Nếu trang điểm lên thì sẽ không nhìn thấy gì cả.
Tô Bắc kéo Cố Thiến Doanh sang một bên.
“Thiến Doanh, chuyện tối hôm qua em nên rút ra bài học. Sau này gặp phải chuyện như vậy phải biết ứng phó như thế nào để không đắc tội với người ta mà bản thân mình cũng không chịu thiệt. Trong đó có rất nhiều cách, em tự mình học hỏi đi!” Tô Bắc nói.
Cố Thiến Doanh gật đầu, nhìn Tô Bắc với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.
“Chị Bắc Bắc, em hiểu ý của chị, giống như chị tối hôm qua, cùng với đám người đó xã giao nhưng nhất quyết không để mình chịu thiệt, còn không khiêu khích người khác. Từ nay về sau em sẽ học hỏi chị nhiều hơn!” Cố Thiến Doanh nhìn Tô bắc chân thành nói.
Tô Bắc hơi ngại ngùng.
“Cái đó… cũng không thể nói là giống chị, chị chỉ là biết Lộ Nam sẽ tới nên mới dám làm càn trêu chọc tên giám đốc Hoắc đó. Chỉ có điều, có vài điểm em có thể dùng đến, em cứ từ từ tìm hiểu, học cách chung sống cùng những người như vậy!” Tô Bắc cười nói.
“Chị Bắc Bắc, em biết rồi, em nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của chị!” Cố Thiến Doanh nghiêm túc nói.
Tô Bắc cười gật đầu.
“Chị tin tưởng em, Thiến Doanh, hôm nay em điều chỉnh tâm trạng cho tốt, cố gắng thể hiện nhé. Chị còn có chút việc, hôm nay không ở cùng em được!” Tô Bắc nói.
“Một mình em cũng ổn mà! Chị Bắc Bắc, nếu chị có việc thì mau đi đi, có chuyện gì em sẽ gọi điện thoại cho chị!” Cố Thiến Doanh giống như đứa trẻ nhỏ, nghiêm túc nói với Tô Bắc giống như sợ Tô Bắc không tin tưởng năng lực của mình.
Tô Bắc nhìn cô ấy, không nhịn được cười thật tươi.
“Cuối cùng cũng có ngày em từ từ thích ứng được!” Tô Bắc nói xong liền rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!