Tiểu Lam ngay lập tức chặn trước mặt Cố Thiến Doanh.
Cô vội vã nhìn Hoắc Hải Minh: “Giám đốc Hoắc, ông làm gì vậy, cô Cố thật sự bị bệnh rồi, ông đừng như vậy được không?”
Hoắc Hải Minh đẩy Tiểu Lam ra, trên khuôn mặt lóe lên vẻ hung ác nham hiểm.
“Cô là cái thá gì, cũng chỉ là một trợ lý nhỏ, trước mặt tôi ra vẻ cái gì chứ! Cô tốt nhất là cút ngay cho tôi!” Hoắc Hải Minh lạnh lùng nói, bắt lấy tay Cố Thiến Doanh.
Cố Thiến Doanh kinh hãi mở to mắt, nước mắt tuôn ra, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ rằng nơi này lại đáng sợ như vậy.
Những người này không coi pháp luật ra gì, trắng trợn hung hăng lại còn kiêu ngạo, sao không có ai quản bọn họ chứ!
Chẳng trách Tô Bắc nói cô thật sự quá đơn thuần.
Quả nhiên là như vậy!
Nhìn bộ dạng sợ hãi của Cố Thiến Doanh, Hoắc Hải Minh càng cao hứng hơn.
Ông ta túm lấy viền cổ trên chiếc váy trắng của Cố Thiến Doanh.
Cố Thiến Doanh hốt hoảng né ra, Hoắc Hải Minh lại bắt kịp.
Ông ta giống như một con đại bàng muốn bắt lấy một con gà con đang trốn tới trốn lui trên chiếc sofa của quán karaoke.
Tiểu Lam bị đẩy vào góc, nhìn chiếc cổ áo bị túm lại của Cố Thiến Doanh, ánh sáng phức tạp hiện ra trong mắt.
Không có ai chú ý tới, khi cô ấy cúi đầu xuống, chiếc điện thoại trong tay áo nhanh chóng chụp lại vài bức ảnh.
Cố Thiến Doanh thực sự không biết làm thế nào, gắng sức thu mình lại về phía Vương Nghị Cương.
Cô cảm thấy Vương Nghị Cương đối xử với người khác không tệ.
Vương Nghị Cương thực sự cũng muốn giúp cô nhưng ông có tâm mà không có sức.
Ngộ nhỡ Anne không có cách nào, ông giúp đỡ cũng chỉ là lôi mình vào đống rắc rối mà thôi.
Ông là một người khôn khéo nhưng trước giờ chưa từng làm hại ai, trong trường hợp không ảnh hưởng đến lợi ích của ông, ông mới cứu người.
Cũng chẳng trách được ông, sáng suốt giữ mình vốn là suy nghĩ của người bình thường.
Cố Thiến Doanh co rúm lại ở góc ghế sofa bên cạnh Vương Nghị Cương, bất lực nhìn mọi người trong phòng bao.
Bọn họ làm việc riêng của mình mà mắt không hề nhìn đi chỗ khác, như thể vốn không nhìn thấy bọn họ.
Trợ lý nhỏ Tiểu Lam đứng bên cạnh tường, run rẩy không dám nói gì cả.
Cố Thiến Doanh cầu cứu nhưng không có ai giúp đỡ, cô đã sắp tuyệt vọng rồi.
Hoắc Hải Minh nheo mắt lại dùng đôi tay dâm dê của mình nắm lấy bắp chân của Cố Thiến Doanh, kéo cô về phía giữa của ghế sofa.
Cố Thiến Doanh khóc lên, những giọt nước mắt lăn dài xuống.
Hoắc Hải Minh kéo được Cố Thiến Doanh về phía giữa của chiếc ghế sofa, ông ta cười vừa hèn hạ vừa hung hăng.
Cố Thiến Doanh vật lộn một cách dữ dội nhưng không thể làm gì được với sức mạnh của Hoắc Hải Minh, bị ông ta ghìm chặt chẽ.
Ngay giây phút Hoắc Hải Minh muốn vén váy cô lên, đôi mắt Cố Thiến Doanh hoàn toàn đỏ rực.
Cô lấy chiếc gạt tàn trên bàn, đập thẳng vào đầu Hoắc Hải Minh.
Hoắc Hải Minh thất thần mất hai giây, ông ta bỗng nhiên nổi khùng lên.
“Đồ ghê tởm như cô không biết xấu hổ sao, không phải đều là bán thân à, cô lọt vào mắt của ông lớn tôi đây chính là phúc của cô, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” Hoắc Hải Minh vừa nói vừa đưa tay lên trực tiếp đánh vào mặt Cố Thiến Doanh.
“Bốp!” một tiếng, khuôn mặt nhỏ của Cố Thiến Doanh liền hằn lên vệt ngón tay.
Giám đốc Lý bên cạnh sợ làm to chuyện bèn đưa tay giữ lại cánh tay của Hoắc Hải Minh.
“Giám đốc Hoắc, cô gái này không hiểu chuyện, anh tính toán với cô ấy như vậy không chừng người tức giận là chúng tôi đó, chúng ta ra ngoài chơi là để tìm vui vẻ mà!” Giám đốc Lý khách sáo nói.
Hoắc Hải Minh đang trong cơn thịnh nộ, ông ta không hề quan tâm lời giám đốc Lý nói!
Ông ta hất tay giám đốc Lý ra.
“Tôi không tin Hoắc Hải Minh tôi đã lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm rồi mà ngay cả một con nhóc cũng không khuất phục được!” Ông ta vừa nói vừa nắm lấy tóc của Cố Thiến Doanh muốn tiếp tục đánh cô.
Lúc này, cửa phòng bao bị đẩy thẳng vào từ bên ngoài.
Tô Bắc bước vào với một nụ cười.
Cô nhìn khung cảnh lộn xộn trong phòng bao, rồi lại nhìn tình trạng của Cố Thiến Doanh.
Cổ áo cô ấy đã bị kéo ra nhưng những thứ khác về cơ bản vẫn còn nguyên vẹn.
Chỉ là trên mặt cô ấy hình như đã bị tát một cái.
Tô Bắc cười lạnh trong lòng.
Hoắc Hải Minh! Lão già này lại dám đánh cả người của cô ư!
Tô Bắc cô không có gì đặc biệt nhưng lại đặc biệt bao che khuyết điểm!
Hoắc Hải Minh vừa nhìn thấy Tô Bắc liền vô cùng sững sờ.
Chẳng phải cô đã đi từ sớm sao? Sao đã quay lại rồi?
Nhưng mà sao cô vẫn có thể tìm được chính xác phòng bao này!
Hoắc Hải Minh liếc nhìn mọi người một vòng, cuối cùng ánh mắt hung ác nham hiểm của ông ta dồn vào Vương Nghị Cương như muốn giết người.
Cô nhanh chóng bước tới, kéo Cố Thiến Doanh ra khỏi tay Hoắc Hải Minh.
Cô mỉm cười nói: “Xin chào, mọi người đang chơi trò gì vậy. Giám đốc Hoắc, nhìn ông vô cùng tức giận, liệu tôi có thể tìm một người giúp ông hạ hỏa không!”
Hoắc Hải Minh nghe lời nói nhẹ nhàng của Tô Bắc liền hếch mũi.
“Anne, cô không phải tìm ai giúp tôi cả, bây giờ cô giao cô bé trước mặt cô cho tôi để tôi xử lý, về sau cô liền trở thành bạn bè của tôi, cô thấy thế nào?” Vẻ mặt Hoắc Hải Minh như muốn nói tôi xem cô là bạn chính là coi trọng cô.
Tô Bắc cười khinh bỉ.
Cô đột nhiên quay người lại, ghé miệng vào sát tai Hoắc Hải Minh.
“Giám đốc Hoắc hiểu sai ý của tôi rồi, tôi làm sao có thể đưa cô gái này cho ông hạ hỏa chứ, tôi muốn giúp ông hạ hỏa thì nhất định phải tìm đàn ông!” Tô Bắc khẽ nói.
Hai mắt Hoắc Hải Minh đột nhiên lóe lên.
“Anne, vẫn là cô hiểu tôi, tốt nhất là khoảng 16, 17 tuổi. Nhìn non một chút, chơi đùa sẽ vui hơn cô gái nhỏ này nhiều!” Hoắc Hải Minh háo sắc nói.
Tô Bắc vô cùng sững sờ.
Ý của cô vốn là gọi một nhóm người đến lễ phép chào hỏi giám đốc Hoắc, không ngờ ông ta lại hiểu thành như vậy!
Nam nữ đều chơi, cũng thật là hiếm!
Tô Bắc đứng cách ông ta ra một chút.
“Giám đốc Hoắc, ông lại nghĩ nhiều rồi, người mà tôi gọi, người bình thường khó có thể mời đến được!” Tô Bắc khẽ nói, chỉ đủ để hai người họ nghe thấy.
“Người bình thường không mời đến được, đó là bởi vì giá cả không hợp lý thôi, cô bảo cô ấy tới, hôm nay tôi đảm bảo sẽ làm cho cô ấy hài lòng!” Hoắc Hải Minh vội vã nói.
Trong mắt Tô Bắc đột nhiên lóe lên một tia xảo quyệt.
Nụ cười trên mặt cô vô cùng đen tối.
“Giám đốc Hoắc à, cậu thanh niên đó đang trên đường tới rồi, ông trước tiên hãy bỏ Thiến Doanh nhà chúng tôi ra đã, cậu ấy sắp đến tham dự xin mời ông cứ tận hưởng, ông cảm thấy thế nào?” Tô Bắc vui vẻ cười nói.
Hoắc Hải Minh lau lau vết máu trên trán.
Lực của Cố Thiến Doanh không lớn, chỉ bị sây sát một chút, cơ bản cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là lúc đó ông ta có chút tức giận mà thôi.
Ông ta gật gật đầu.
“Không vấn đề gì! Anne, chỉ cần người tối nay đến có thể làm tôi hài lòng, đừng nói là bỏ qua cho một Cố Thiến Doanh, mà đến mười Cố Thiến Doanh cũng không thành vấn đề! Hơn nữa chỉ cần tôi chơi vui vẻ, bộ phim này nhất định tôi sẽ đầu tư lớn, lăng xê cho nghệ sĩ của cô, cô thấy thế nào?” Hoắc Hải Minh hùng hồn nói.
Tô Bắc liên lục gật đầu: “Không có vấn đề gì, đã là tổng giám đốc Hoắc nói ra thì tôi còn có gì không đồng ý chứ! Ông cứ kiên nhẫn chờ đi!”
Hoắc Hải Minh cười đầy mãn nguyện, mạnh mẽ gật đầu.
Tô Bắc nhìn thấy bia trên bàn, khẽ cau mày.
“Giám đốc Hoắc, không phải chứ, các ông đến để hát sao lại uống thứ này?” Tô Bắc hiện rõ sự không hài lòng.
Hoắc Hải Minh đột nhiên cảm thấy bị coi thường.
Ông ta xua tay.
“Anne, sao có thể? Tôi đã nói rồi, tối nay mọi người muốn cái gì thì cứ gọi cái đó, chỉ là bọn họ chưa đến kịp thôi mà!” Hoắc Hải Minh ngang ngược nói.
Cái vẻ mặt ông đây là người có tiền của ông ta khiến cho Tô Bắc cảm giác như bị hơi thở của một tên nhà giàu mới nổi phà vào mặt.
Cô híp mắt cười nhìn Hoắc Hải Minh.
“Giám đốc Hoắc à, thực ra tôi cũng không muốn những thứ đồ đắt tiền này nhưng hôm nay tôi có chút tham lam, đột nhiên muốn ăn cà chua, ông xem…” Cô cười vui vẻ, lời nói đầy ẩn ý.
Hoắc Hải Minh lập tức gọi nhân viên phục vụ.
“Này, lấy cho cô đây một đĩa cà chua, nhớ phải là loại tốt nhất đó!” Hoắc Hải Minh kiêu ngạo nói.
Ông ta cảm thấy Tô Bắc rất phù hợp với khẩu vị của mình, lời nói đều dứt khoát hơn nhiều so với những người bình thường hay nịnh nọt ông ta ở phim trường.
Ông ta đối xử với Tô Bắc vô cùng đặc biệt, đồng thời nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
Chẳng trách mọi người đều nói cô là một người rất lợi hại, biết ứng phó thích hợp, có thể giải quyết mối quan hệ với các ông lớn rất tốt.
Trong lòng Hoắc Hải Minh đối với chỗ đứng của Tô Bắc đã có một sự giải thích hợp lý.
Một lúc sau cà chua được mang lên.
Tô Bắc khống chế lượng calo nên chỉ có thể ăn cà chua, trên cà chua còn đọng lại rất nhiều giọt nước.
Cô nhặt một quả to đỏ mọng lên, cho thẳng vào miệng cắn.
“Phụt” một tiếng, nước cà chua văng ra từ miệng Tô Bắc, bắn thẳng vào mặt và áo sơ mi của Hoắc Hải Minh ngồi bên cạnh.
Quan trọng là, hôm nay Hoắc Hải Minh mặc một chiếc áo sơ mi trắng.
Lúc này, trên chiếc áo sơ mi trắng như tuyết giống như có một vệt máu thấm vào.
Tô Bắc nhanh chóng lấy khăn giấy bên cạnh lau mặt cho Hoắc Hải Minh.
Cô vừa lau vừa nói: “Giám đốc Hoắc à, thật là xin lỗi, tôi quên mất loại cà chua này khi ăn có thể bắn nước sang người khác, mong ông tha lỗi!”
Tô Bắc giúp Hoắc Hải Minh lau mặt xong lại bắt đầu lau chiếc áo sơ mi.
Cô hoàn toàn phớt lờ trên tay mình vẫn còn rất nhiều nước cà chua, cứ thế nắm lấy tay áo của Hoắc Hải Minh.
Sau khi nắm xong cô lập tức bỏ tay ra.
Nhìn tay áo của Hoắc Hải Minh giống như bị một dấu tay đẫm máu nắm vào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!