Tô Bắc cúi đầu nhìn liền lập tức trợn tròn mắt.
Cô và Lộ Nam từ bể bơi đi lên đều không lau khô quần áo.
Bây giờ quần áo dán chặt vào người, đường cong mê người của cô lập tức lộ ra.
Tô Bắc mau chóng đưa tay che ngực.
“Anh nhìn cái gì! Lộ Nam, anh nhắm mắt vào cho em!” Tô Bắc tức giận lên tiếng.
“Làm thế nào bây giờ? Mắt anh sinh ra là để nhìn, thực ra anh cũng muốn kiềm chế một chút, nhưng mà thật sự quá mê người, anh không kiềm chế nổi…” Lộ Nam mặt đầy ý cười nhìn Tô Bắc, giọng nói mang theo một tia trêu đùa.
Tô Bắc vừa tức giận vừa xấu hổ, cô cố gắng từ trong ngực Lộ Nam thoát ra.
Vừa nãy hai người quá xúc động, vậy mà lại đều không phát hiện ra, mặc quần áo như này với không mặc căn bản không có gì khác nhau.
Tô Bắc nhìn Lộ Nam từ trên cao, hai tay khoanh trước ngực, cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.
“Lộ Nam anh mau mở cửa ra, chúng ta xuống dưới đi được không, em cảm thấy cơ thể hơi lạnh, có vẻ sắp bị cảm rồi!” Tô Bắc tủi thân cất lời.
Cô không tin mình yếu đuối như vậy rồi, tên đầu gỗ này có thể không quan tâm đến sống chết của cô.
Quả nhiên vừa nghe thấy Tô Bắc nói mình bị cảm, Lộ Nam lập tức từ dưới đất đứng lên.
Anh không dám cà lơ phất phơ trêu ghẹo Tô Bắc nữa.
Anh nhanh chóng đi tới cửa rồi mở khoá ra.
“Bắc Bắc, chúng ta mau xuống dưới đi, em ngâm nước nóng một lát rồi lại uống thuốc cảm đề phòng một chút!” Lộ Nam lo lắng nói.
Tô Bắc gật đầu, làm ra dáng vẻ của cô vợ nhỏ, chậm rãi đi về phía cửa.
Kết quả vừa tới cửa, Tô Bắc liền mừng rỡ chạy vèo xuống dưới.
“Lộ Nam, em lừa anh đó, trời nóng như vậy sao em có thể bị cảm được, anh trúng kế rồi! Hahaha!” Tô Bắc vừa chạy vừa nói, tiếng cười vô cùng vui vẻ.
Lộ Nam nhìn bóng lưng cô nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Cô gái nhỏ em giỏi lắm, lại dám lừa anh!
Đợi đó, lát nữa anh đây sẽ xử lý em!
Lời nói của anh thâm tình đến mức khiến người ta yếu mềm, dịu dàng đến mức khiến hai chân mềm nhũn!
Lộ Nam không nhanh không chậm đi xuống dưới.
Nhìn người nào đó đang ngã nhào trong phòng khách thành hình chữ đại, Lộ Nam liền nở nụ cười vô đạo đức.
Có một từ gọi là gì nhỉ, vui quá hoá buồn!
Đúng! Chính là vui quá hoá buồn!
Bây giờ Tô Bắc đã dùng từ này để chứng minh hiện thực.
Nghe thấy tiếng cười của Lộ Nam, Tô Bắc tức giận xoay người, trừng mắt nhìn anh.
Bản thân mình đã ngã thành thế này rồi mà anh còn cười vui vẻ đến vậy.
Tô Bắc lập tức “oà” một tiếng khóc lên.
“Em đã ngã thành như này rồi mà anh còn cười, anh nói anh yêu em gì đó chắc chắn đều là giả, đồ lừa đảo… huhu…” Tô Bắc tủi thân nói.
Lộ Nam mau chóng bước lên trước đỡ Tô Bắc từ dưới đất lên.
“Ngã đau ở đâu rồi, anh xoa cho em được không?” Lộ Nam quan tâm nói.
Sau đó, ánh mắt anh liền không hề rời khỏi thân trên của Tô Bắc.
Tô Bắc tức giận đẩy mặt anh đi chỗ khác.
“Anh có thể đừng nhìn linh tinh có được không!” Tô Bắc tức giận nói.
Lộ Nam ngẩng đầu nhìn cô rồi nói một cách nghiêm túc: “Được rồi, chẳng qua là so với lần trước nhìn thấy, của em đã lớn hơn rồi!”
Vẻ mặt Tô Bắc mờ mịt: “Cái gì?”
Cô nói xong mới phản ứng lại.
Lộ Nam đang chỉ chuyện lần trước khi cô tắm mà quên mang theo quần áo vào, đành phải ra ngoài lấy.
Khi đó cô không cẩn thận ngã trong phòng khách và bị anh thấy hết.
Tô Bắc lập tức vừa giận vừa vô cùng xấu hổ.
Cô tránh khỏi tay Lộ Nam, nhanh chóng đứng dậy rồi chạy vào phòng.
Tên lưu manh đáng chết, đồ háo sắc!
Trước đây cô thấy dáng vẻ anh đàng hoàng chững chạc nhưng không ngờ anh lại háo sắc như vậy!
Tô Bắc tức giận phùng miệng rồi đi vào phòng tắm.
Lộ Nam đứng tại chỗ, vẻ mặt có chút khiến người ta nhìn không thấu.
Có phải anh đã đùa quá trớn rồi không?
Nhanh như vậy đã lộ ra bản chất, liệu có doạ cô chạy mất không!
Lộ Nam đứng dậy, ý tứ sâu xa nhìn thoáng qua cánh cửa phòng Tô Bắc đang đóng chặt, chậm rãi lắc đầu rồi đi về phòng mình.
Bây giờ vẫn sớm, hai người tắm xong sẽ ra ngoài ăn cơm rồi xem phim gì đó.
Khi Tô Bắc tắm xong ra ngoài đã thấy Lộ Nam ngồi trên ghế sofa rồi.
Tóc anh vẫn đang nhỏ nước, xem ra vừa tắm xong không lâu.
Tô Bắc đi tới ngồi xuống một ghế sofa khác.
Lộ Nam liền chau mày.
“Sao không ngồi cùng anh?” Anh khó hiểu hỏi.
“Em ghét bỏ anh đó!” Tô Bắc hờn dỗi nhìn anh.
Lộ Nam im lặng lắc đầu.
Quả nhiên trái tim phụ nữ như mò kim đáy biển, hình như thật sự giận rồi.
Xem ra anh nên cố gắng dỗ dành cô.
Anh đứng dậy, khi Tô Bắc còn đang trợn mắt há mồm thì đã đi tới chen chúc cùng cô trên một chiếc ghế sofa.
Tô Bắc buồn bực nhìn anh: “Lộ Nam, anh không thấy nóng à?”
“Anh không nóng mà anh còn đang thấy lạnh đây này!” Lộ Nam vẻ mặt chính trực mở miệng nói dối.
Tô Bắc không biết nói gì, trừng mắt nhìn anh.
“Nếu anh đã thích ngồi đây thì em đi, thế là được chứ gì!” Tô Bắc tức giận nói xong thì đứng lên muốn đi.
Lộ Nam vội vã giữ cô lại.
“Bắc Bắc, em đừng như vậy mà! Anh chỉ muốn ở cùng em thôi, em có thể đừng ghét bỏ anh được không! Chúng ta vừa mới yêu nhau không phải nên nhiệt tình như lửa à? Sao em lại đối xử với anh lạnh nhạt như vậy! Thế này không hay đâu!” Lộ Nam uất ức lên tiếng.
Da đầu Tô Bắc hơi tê dại.
Rõ ràng cô biết đây là khổ nhục kế của Lộ Nam, là anh cố ý thăm dò mình.
Nhưng cô lại không nỡ để anh khó chịu.
Cô thầm nghĩ: Mình đúng là đáng đời, tìm ngay một tên oan gia!
Nhưng mà điều cô càng lo lắng hơn là chuyện của Tô Hàn và Tô Lẫm, sau này phải giải thích với Lộ Nam thế nào.
Lộ Nam thấy cô im lặng không nói, trong lòng có chút không chắc chắn.
“Bắc Bắc, có phải em giận rồi không? Nếu em tức giận thì cứ nói ra chứ đừng kìm nén, nếu em khó chịu anh sẽ càng khó chịu hơn!” Lộ Nam lo lắng nhìn Tô Bắc.
Tô Bắc lập tức không còn tức giận.
Mặc dù bây giờ Lộ Nam nhìn như đang dỗ ngon dỗ ngọt nhưng tấm chân tình của anh cô cũng có thể nhìn ra.
“Được rồi được rồi! Anh đừng chán nản nữa, em biết anh quan tâm em rồi!” Mặc dù giọng Tô Bắc nghe có vẻ không kiên nhẫn nhưng trên mặt cô lại tràn đầy ý cười.
Đột nhiên Lộ Nam nhìn cô chằm chằm.
“Bắc Bắc, em không hiểu, anh đâu chỉ là quan tâm em! Lâu như vậy anh vẫn luôn không muốn nói ra lời trong lòng mình. Mỗi lần đối đầu gay gắt với em, anh đều cực kỳ khó chịu nhưng mà qua mỗi lần giận nhau như thế, anh lại càng kiên định hơn với tình cảm mình dành cho em. Có lẽ em không tin nhưng từ lâu anh đã đem em hòa vào trong máu xương của mình, đem tình cảm anh dành cho em hòa vào trong sinh mệnh, mãi cho đến tận cuối đời…” Lộ Nam dịu dàng nhìn Tô Bắc, giọng nói ngọt ngào êm đềm khiến người khác phát run.
Nhịp tim Tô Bắc có chút không bình thường.
Cô đưa tay ôm ngực rồi bỗng nhiên xoay người.
“Lộ Nam, anh đừng nói nữa, em biết rồi, tình cảm của anh đối với em là thật!”
Lộ Nam bị phản ứng không bình thường này của Tô Bắc làm cho có phần lúng túng.
“Bắc Bắc, em không sao chứ?” Lộ Nam lo lắng nhìn cô.
Tô Bắc không quan tâm lắc lắc đầu.
“Không sao, em chỉ là… chỉ là đột nhiên muốn hỏi anh một chuyện!” Tô Bắc cười haha rồi nói.
Thực ra vừa nãy cô cảm thấy tim có chút không thoải mái mà thôi.
Nhưng nhìn ánh mắt lo âu của Lộ Nam, cô không muốn khiến anh lo lắng cho mình.
Có lẽ vừa nãy quá xúc động nên tim đập nhanh hơn mà thôi.
Tô Bắc cũng không để ý chuyện không bình thường này.
Cô cố ý chuyển chủ đề.
“Lộ Nam, anh nói xem, anh tốn công tốn sức xây bể bơi như vậy có phải là đã thích em từ lâu rồi không?”
Lộ Nam nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy!”
Trong lòng anh hơi mất mát, anh thật lòng tỏ tình với cô như vậy mà Tô Bắc lại cố ý chuyển chủ đề khiến anh cảm thấy có chút mất hứng.
Dường như Tô Bắc cũng nhận ra cảm xúc Lộ Nam đã thay đổi, cô vắt óc suy nghĩ muốn chọc cho anh vui.
“Lộ Nam, anh nói anh muốn dạy em bơi, có phải vẫn vì chuyện lần trước mà ghen không?” Tô Bắc nghiêm mặt, cố ý ra uy nhìn Lộ Nam.
“Chuyện gì cơ, ghen cái gì?” Lộ Nam mang vẻ mặt anh không hiểu, vô tội nói.
Tô Bắc cười híp mắt nhìn anh: “Lộ Nam, anh đừng giả vờ nữa, em biết hết rồi! Chắc chắn là anh vì chuyện Cố Niên Thành giúp em hô hấp nhân tạo nên mới ghen phải không? Hơn nữa, sức ghen của anh còn cực kỳ lớn, kéo dài nhiều ngày như vậy luôn mà! Woa, thì ra anh là người nhỏ mọn như vậy!”
Vẻ mặt Lộ Nam hơi mất tự nhiên, anh xoay người không nhìn vào mắt Tô Bắc.
“Còn lâu anh mới ghen vì chuyện này, anh là người nhỏ mọn vậy sao! Anh đường đường là CEO của tập đoàn đa quốc gia, ngày nào cũng bận bịu muốn chết, làm gì có thời gian nghĩ những chuyện này, em nghĩ nhiều rồi!” Lộ Nam mạnh miệng nói dối.
Thực ra, còn lâu anh mới thừa nhận mình không những ghen, mà sức ghen còn đáng sợ như vậy.
Anh không chỉ tức giận vì Cố Niên Thành hô hấp nhân tạo cho Tô Bắc.
Anh càng tức giận hơn là vì sao Tô Bắc lại không biết bơi, khi gặp phải nguy hiểm ngay cả khả năng tự cứu mình cũng không có!
Nếu cô biết bơi thì chuyện như vậy sẽ không xảy ra.
Cho nên anh kiên quyết mua căn hộ tầng trên rồi ngày đêm tăng ca xây bể bơi.
Không dạy Tô Bắc biết bơi, anh sẽ không họ Lộ!
Anh sẽ không cho bất kỳ ai cơ hội xuống nước cứu Tô Bắc nữa, càng không để bất kỳ ai mượn cớ cứu người để cợt nhả với cô.
Đúng! Trong lòng Lộ Nam, đây chính là cợt nhả.
Bất kỳ người đàn ông nào muốn tiếp cận Tô Bắc, trong mắt anh đều là có ý với Tô Bắc.
Bất kỳ động vật giống đực nào cũng sẽ bị anh coi là tình địch!
Lộ Nam nghiêm mặt, vẻ mặt âm trầm.
Tô Bắc cho rằng anh không vui nên đưa tay kéo lấy cánh tay anh.
“Lộ Nam, anh biết không? Mặc dù em sợ nước nhưng khi biết anh giúp em xây bể bơi, trong lòng em cực kỳ cảm động. Cho nên dù thế nào thì em cũng sẽ học bơi! Vượt qua chứng sợ nước!” Tô Bắc thề son sắt với Lộ Nam.
Lộ Nam đưa tay xoa đầu cô.
“Ngoan, anh biết em giỏi nhất mà, nhất định có thể nói được làm được, anh sẽ luôn bên em, giúp em vượt qua chướng ngại tâm lý để có thể học bơi!” Lộ Nam dịu dàng nói.
Tô Bắc nghiêm túc gật đầu: “Nhất định có thể!”
Lộ Nam nhìn cô rồi nói: “Bắc Bắc, em biết không? Sinh nhật em là ngày 14 tháng 3, mà anh chỉ muốn là người duy nhất của em, chúng ta sẽ làm 1314 của nhau, một đời một kiếp chỉ hai người! Đồng ý với anh, cho dù sau này xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không rời xa nhau có được không?”
Tô Bắc bị cảm động đến rối tinh rối mù.
Cô không ngờ Lộ Nam lại biết nói những lời âu yếm như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!