Tô Bắc ấm ức vùng vẫy dưới nước khiến cho nước bắn lên tung tóe.
Nhìn khuôn mặt ấm ức của Tô Bắc, Lộ Nam nở một nụ cười xấu xa.
Tô Bắc tức chết luôn rồi.
Cô nhân lúc Lộ Nam không chú ý bèn đưa tay té nước vào mặt Lộ Nam.
Lộ Nam đen mặt, khẽ liếc nhìn Tô Bắc rồi lập tức nhảy xuống nước bơi về phía cô.
Tô Bắc có chút hoảng hốt.
Với kĩ thuật hiện giờ của Tô Bắc, nhiều lắm chỉ vùng vẫy được 4, 5 phút, lâu hơn nữa thì không thể nào chịu được.
Nhưng nhìn bộ dạng của Lộ Nam rõ ràng là không thèm quan tâm.
Tô Bắc hơi sợ hãi.
Nhưng cô vẫn cứng đầu nhất quyết không chịu thua.
Cô nghĩ rằng Lộ Nam chắc sẽ không vứt mình ở đây đâu.
Chỉ có điều, lúc cô ngẩng đầu lên khỏi mặt nước mới phát hiện không thấy ai cả.
Lộ Nam không biết đã bơi đến phía sau cây cột nào rồi, không thấy người đâu.
Tô Bắc vùng vẫy trong hoảng loạn.
Bỗng nhiên, chân cô bị chuột rút.
Tô Bắc trợn tròn mắt.
Không phải chứ! Giờ này mà bị chuột rút chẳng phải muốn cô chết đuối luôn à?
Tô Bắc khóc không ra nước mắt, muốn hét to tên của Lộ Nam.
Nhưng cơ thể cô đang dần chìm xuống.
Lúc há miệng để thở cô đã uống phải một ngụm nước to, một chữ cũng không thể kêu.
Gương mặt Tô Bắc đầy bi thương.
Không phải chứ, cả đời cô danh tiếng lẫy lừng, chẳng nhẽ bây giờ lại bị chôn vùi ở đây.
Cho dù cô cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì.
Cơ thể cô ngày càng chìm sâu xuống.
Trong đầu Tô Bắc không kìm được tái hiện lại khung cảnh của một tuần trước.
Nỗi tuyệt vọng khi sắp phải đối mặt với cái chết trong nháy mắt xâm chiếm người cô, dường như ngay cả một cọng rơm cứu mạng cô cũng không nắm được.
Lẽ nào cô cuối cùng vẫn bị chết đuối ư? Tô Bắc vừa buồn vừa sợ hãi.
Lộ Nam bơi được nửa vòng, mặc dù trong lòng có hơi tức giận.
Nhưng mà cuối cùng vẫn lo lắng cho Tô Bắc.
Chỉ có điều, anh nghĩ Tô Bắc vẫn có thể kiên trì được thêm vài phút.
Nếu như cô không kiên trì được nữa nhất định sẽ gọi anh.
Vì vậy anh lại bơi thêm một lúc.
Nhưng mà bơi mãi, anh chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Cứ cho là Tô Bắc có thể kiên trì lâu như thế, nhưng cô không thể không phát ra tiếng động nào.
Anh giật mình, trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Lộ Nam bơi nhanh về phía Tô Bắc, phát hiện trên mặt nước không thấy người đâu nữa rồi.
Lộ Nam lập tức lặn xuống tìm người.
Anh nhìn thấy Tô Bắc vô lực chìm trong nước, cả người giống như cọng cỏ không có điểm tựa, phiêu dạt tứ phía.
Anh bơi nhanh qua đó, một tay ôm cô vào lòng, một tay bơi lên khỏi mặt nước.
Lộ Nam vội vã đặt Tô Bắc nằm xuống mép bể bơi.
Anh cúi đầu, định hô hấp nhân tạo cho Tô Bắc.
Tô Bắc đột nhiên ngồi bật dậy, mặt cô va thẳng vào mũi của Lộ Nam.
Lộ Nam bị dọa hết hồn, đau tới nỗi hít vào một hơi.
Anh đau đến nỗi sắp chảy nước mắt rồi, anh nhìn Tô Bắc với khuôn mặt đầy bàng hoàng và lo lắng.
Tô Bắc ôm mặt vì đau, tức giận nhìn Lộ Nam.
“Sao mũi của anh lại cứng như vậy, đau chết mất! Còn nữa! Tại sao anh lại dám vứt em xuống nước, anh không biết em chưa biết bơi à? Vừa nãy em suýt chút nữa bị chết đuối rồi anh có biết không hả? Rốt cuộc lúc đó anh ở đâu, sao anh lại xấu xa như vậy chứ Lộ Nam!” Tô Bắc vừa đánh vào ngực Lộ Nam vừa khóc nói.
Nhìn Tô Bắc khóc, Lộ Nam bỗng thấy đau lòng.
Anh cảm thấy tim mình giống như bị ai đó cứa từng nhát dao.
“Bắc Bắc, đừng khóc nữa, anh không cố ý, anh tưởng lần này em bơi được lâu hơn…” Lộ Nam đau lòng giúp Tô Bắc lau nước mắt, bất đắc dĩ nói.
Tô Bắc nắm chặt tay đấm vào ngực anh.
“Cái gì gọi là anh cho rằng em bơi được lâu hơn chứ, anh nghĩ em có cái bản lĩnh ấy à? Nếu em có cái bản lĩnh ấy thì lần trước sẽ suýt chết đuối hay sao? Anh có đầu óc không vậy, em thấy rõ ràng là anh cố ý! Hu hu hu…” Khuôn mặt Tô Bắc toàn là nước mắt, khóc không thở nổi.
Lộ Nam bất đắc dĩ nhìn cô, nước mắt cô cứ tuôn như mưa, lau mãi không hết.
“Ai da… Bà nội của anh ơi, em đừng khóc nữa mà! Sao em lại ngốc như vậy, không bơi được nữa sao không gọi anh, anh thật sự không hề không quan tâm em!” Lộ Nam bất đắc dĩ nói.
Tô Bắc vẫn còn đang khóc thút thít.
Cô vừa khịt mũi vừa khóc nói: “Ai mà biết được, nói không chừng anh thật sự không quan tâm em nữa, để em tự sinh tự diệt, tốt nhất là chết đuối luôn đi! Hơn nữa, em cũng muốn nói với anh nhưng mà chân em bị chuột rút, lại uống cả một ngụm nước lớn, em nói thế nào được!”
Tô Bắc càng nói càng ấm ức, nước mắt càng ngày càng nhiều.
Lộ Nam luống cuống giúp Tô Bắc lau nước mắt, vội vàng xem chân cô.
“Chân bị chuột rút rồi sao? Bắc Bắc, đừng khóc nữa, anh sai rồi, anh nên để em làm nóng người trước rồi mới xuống nước. Anh xin lỗi, để anh giúp em xem chân có được không?” Lộ Nam vừa đau lòng vừa lo lắng nhìn cô nói.
Tô Bắc kiêu ngạo duỗi chân ra.
“Đây! Anh nhìn xem, vừa nãy chuột rút đau chết đi được, không thì em cũng sẽ không bị chìm xuống nước!”
Tô Bắc khịt mũi, đưa tay lên lau mặt.
Lộ Nam cúi đầu, nhẹ nhàng ngồi xổm bên cạnh cô, đưa tay giúp cô xoa chân.
Anh xoa rất nhẹ, giống như có cọng lông vũ lướt qua.
Tô Bắc đột nhiên bật cười.
“Em cười gì thế?” Lộ Nam khó hiểu nhìn cô.
“Vì anh ngốc chứ sao, anh xoa nhẹ thế làm gì, em cũng chẳng phải búp bê thủy tinh! Như thế mà gọi là xoa chân à? Rõ ràng là đang gãi ngứa mà!” Tô Bắc cười nói.
Lộ Nam sững người.
“Nói như vậy nghĩa là em thích thô bạo nhỉ! Thực ra anh có thể trực tiếp đơn giản thô bạo hơn nữa!” Khóe miệng Lộ Nam nhếch lên, giọng nói tràn đầy ý nghĩa sâu xa.
“Hả! Anh đang nói gì thế?” Tô Bắc nghe Lộ Nam nói bỗng cảm thấy mơ hồ.
Thế nhưng, cô dường như ý thức được anh có ý đồ xấu.
Lộ Nam nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, thật sự quá đáng yêu rồi.
Lúc trước, anh luôn cảm thấy Tô Bắc không có dáng vẻ dịu dàng của một người phụ nữ, thế mà bây giờ anh lại thích đến nỗi thần hồn điên đảo.
Bây giờ, dáng vẻ thẹn thùng này của cô đáng yêu tới nỗi khiến tim anh tan chảy, anh căn bản không thể kìm được.
Lộ Nam cứ thế nhìn chằm chằm Tô Bắc.
Tô Bắc cảm thấy có gì đó không ổn, cô đứng dậy vừa muốn rời đi liền bị Lộ Nam giữ lại.
Tô Bắc sau đó liền rơi trọn vào vòng tay của Lộ Nam.
“Em muốn đi đâu?” Lộ Nam cúi đầu nhìn cô rồi nở nụ cười xấu xa.
Mặt Tô Bắc đỏ ửng như trái cà chua.
“Lộ Nam, anh… anh làm gì thế, anh… mau buông tay, bây giờ em muốn xuống dưới nghỉ ngơi!” Tô Bắc vừa đẩy Lộ Nam vừa lắp bắp nói.
Lộ Nam cười khẽ một tiếng, càng dùng sức ôm chặt Tô Bắc vào lòng.
“Bắc Bắc, ngẩng đầu nhìn anh được không?” Thanh âm của anh khàn khàn trầm thấp giống như tiếng đàn Cello thanh nhã, khiến người ta say mê.
Tô Bắc bị mê hoặc, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.
Nhìn chiếc miệng nhỏ đỏ thắm của cô cùng gương mặt đầy vệt nước mắt, Lộ Nam bỗng nhiên có chút kích động.
Anh giữ lấy khuôn mặt Tô Bắc, nhân lúc cô không chú ý liền trực tiếp hôn lên môi cô.
Tô Bắc trợn tròn mắt.
Đây là tình huống gì vậy!
Lộ Nam nhìn gương mặt nhỏ của Tô Bắc nghẹn đến đỏ bừng liền cho cô một chút thời gian để hít thở.
“Ngoan nào! Hôn thì phải nhắm mắt lại chứ!” Lộ Nam nhỏ giọng nói, đưa tay che mắt Tô Bắc.
Nói xong, anh lại tiếp tục bá đạo hôn cô.
Gương mặt nhỏ của Tô Bắc lại càng đỏ hơn.
Tên lưu manh thối tha này, nghỉ lấy hơi cũng không quên trêu chọc mình.
Hôn xong, khuôn mặt nhỏ của Tô Bắc trông như một trái đào mọng nước.
Cô xấu hổ cúi đầu, không chịu nói chuyện.
Lộ Nam cười ngây ngốc, dáng vẻ này của cô thật là đáng yêu đến phát điên.
“Bắc Bắc, sao không ngẩng đầu lên nhìn anh!” Lộ Nam mở miệng trêu chọc.
“Biến đi! Tôi không thèm để ý đến đến anh!” Tô Bắc đẩy Lộ Nam một cái, thanh âm trong trẻo đáng yêu, ngay cả cô cũng không nhận ra giọng nói của mình quyến rũ đến mức nào.
“Vậy sao? Nhưng anh nghe nói, phụ nữ đều là nghĩ một đằng nói một nẻo, không muốn chính là muốn, làm sao đây nhỉ? Anh rất tin điều đó!” Lộ Nam không ngừng trêu chọc Tô Bắc.
Khuôn mặt Tô Bắc đỏ như tôm bị hấp chín, chính cô cũng cảm thấy mình dường như sắp bị tan chảy rồi.
Cô đưa tay che mặt, giọng nói buồn bực mang theo chút giận dỗi: “Lộ Nam, tên ngốc này anh đang nói gì vậy, em không nói chuyện với anh nữa, em muốn đứng dậy xuống lầu thay quần áo, dính hết vào người rồi, rất khó chịu…”
“Thế à? Vậy bây giờ chúng ta cởi quần áo thì sẽ không khó chịu nữa, có được không?” Giọng Lộ Nam mang theo ý cười nhưng lời nói lại vô cùng lưu manh.
Tô Bắc đẩy anh ra.
“Lộ Nam, tên lưu manh thối tha này, anh đứng đắn một chút không được à, anh xem lại anh đi, toàn nói những lời gì không biết!” Tô Bắc vừa tức giận vừa xấu hổ nói.
“Nhưng mà đối với người mình thích anh không đứng đắn nổi, nếu có thể đứng đắn trước mặt người mình thích, anh cảm thấy người đó 99% là đạo đức giả!” Lộ Nam không cho là đúng nói.
“Anh đừng cho rằng ai cũng giống anh, không biết xấu hổ lại còn lưu manh, lại còn nói năng hùng hồn, hơn nữa, ai là người anh thích chứ!” Tô Bắc cúi đầu ngại ngùng nói, giọng nói không kìm được cao hơn.
“Em đó, lẽ nào em không biết anh rất thích em sao?” Lộ Nam cười nói.
Nói xong, anh dường như cảm thấy không ổn, liền nói tiếp: “Không! Anh nghĩ anh không phải là thích em!”
Tô Bắc sững người.
“Anh đùa tôi hả Lộ Nam, đùa giỡn người khác vui lắm sao?” Tô Bắc tức giận trừng mắt nhìn Lộ Nam, dường như sắp khóc đến nơi.
“Đúng vậy, anh không thích em, bởi vì anh yêu em!” Lộ Nam thâm tình nói, trực tiếp giữ chặt Tô Bắc.
Tô Bắc ngây ngốc nhìn anh.
Mặc dù chỉ là một câu anh yêu em đơn giản.
Nhưng lại khiến cô cảm nhận được tình ý sâu đậm trong lời nói của Lộ Nam.
Tô Bắc nghe thấy tiếng trái tim mình đập “Thịch thịch thịch!” như muốn nhảy cả ra ngoài.
Tô Bắc cúi đầu, ngại ngùng dựa đầu vào ngực Lộ Nam.
Lộ Nam lại dùng sức ôm chặt lấy cô.
“Bắc Bắc, để anh ôm em được không?” Lộ Nam dịu dàng nói.
“Em sẽ không cho anh ôm, cũng không cần anh yêu em!” Tô Bắc nghĩ một đằng nói một nẻo, giọng điệu lại mềm mại quyến rũ.
Trong lòng Lộ Nam lại càng thêm vui mừng.
Anh có thể cảm nhận được, Tô Bắc cũng thích mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!