Tô Bắc nhếch miệng cười một tiếng: “Đừng có gọi anh như vậy, vậy em gọi anh như thế nào đây, hay là cũng giống người nhà anh, gọi anh là Tiểu Nam, anh thấy thế nào?”
Khuôn mặt tuấn tú của Lộ Nam càng trầm xuống: “Tô Bắc, em có thể bình thường chút được không? Nếu như là Nghiêm Nghệ Đình làm, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta, nói không chừng tai nạn xe ngày hôm qua cũng là cô ta giở trò quỷ!”
Tô Bắc đưa ngón tay trỏ ra, vừa lắc vừa nói: “NO NO NO! Anh suy nghĩ quá nhiều rồi, Nghiêm Nghệ Đình cũng không có cái dũng khí đó, kẻ lái xe đâm vào em nhất định không phải là người bình thường, nếu không hai chúng ta cùng chờ xem! Còn việc anh đối xử với cô ta như thế nào, đó là chuyện của anh. Tuy nhiên, tốt nhất là đợi sau khi em gặp cô ta, anh có ra tay cũng không muộn!”
Lộ Nam nhìn Tô Bắc, khó hiểu nói: “Cô ta đối xử với em như vậy sao em vẫn muốn gặp cô ta, em có ngốc không!”
Tô Bắc nghĩ cũng không nghĩ liền trực tiếp mở miệng oán trách: “Anh mới ngốc! Lộ Nam, lẽ nào anh không muốn biết Nghiêm Nghệ Đình vì sao lại biết em mang thai hay sao? Em nghĩ, người có thể biết được chuyện này, nhất định không thoát khỏi quan hệ với người nhà anh!”
Tim Lộ Nam trầm xuống, Tô Bắc nói không hề sai.
Anh hy vọng, chuyện sẽ không như những gì trong lòng anh đang nghĩ.
Đôi mắt anh trầm xuống: “Lúc em đi gặp Nghiêm Nghệ Đình, hãy nói cho anh biết thời gian và địa điểm, không thì anh sợ rằng cô ta sẽ quấy rối em!”
Tô Bắc gật gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà bây giờ em muốn xuất viện, mùi của bệnh viện thật sự quá khó ngửi!”
Lộ Nam liếc nhìn cô: “Được, bây giờ anh sẽ đi làm thủ tục xuất viện!”
Hai người từ bệnh viện về thẳng nhà.
Tô Bắc nghỉ trưa một lúc.
Khi tỉnh dậy, cô phát hiện Lộ Nam đang đọc sách trong phòng, cô tiến gần lại mới biết hóa ra anh đang ngủ trên ghế.
Có lẽ anh đã quá mệt rồi, trên gương mặt hiện rõ hai chữ “mệt mỏi”.
Tô Bắc đột nhiên có chút đau lòng không thể gọi tên, nhớ lại những lời mà anh bày tỏ vào lúc chiều, tim cô lại đập nhanh hơn.
Khuôn mặt Lộ Nam rất đẹp, như được ông trời chạm trổ công phu, đẹp đến mức khiến người khác phải ghen tị.
Tô Bắc đột nhiên có chút khát nước, cô quay mặt đi, ra bên ngoài lấy một cái chăn nhẹ nhàng đắp lên người Lộ Nam.
Sau khi Tô Bắc rời đi, đôi mắt Lộ Nam mới từ từ mở ra.
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa, Lộ Nam dường như đang nghĩ điều gì đó.
Một lúc lâu sau, tiếng thông báo tin nhắn của điện thoại anh vang lên.
Anh mở ra xem, là địa chỉ của một quán cà phê.
Lộ Nam cắn cắn môi, cô ấy không sợ mình sẽ rơi vào bẫy ư? Đến trước rồi mới nói cho anh biết.
Tô Bắc gửi địa chỉ cho Lộ Nam, cô vừa xuống xe thì điện thoại đã kêu lên.
Tô Bắc lúng túng nói với tài xế taxi: “Chú à, thật là ngại quá, đợi cháu một chút!”
Cô nói xong liền nhanh chóng nghe điện thoại.
“Alo!” Tiếng của Cố Niên Thành vang lên từ trong điện thoại.
Giọng anh có chút lo lắng: “Tô Bắc, em đi đâu rồi, sao anh nghe bác sĩ nói là em xuất viện rồi!”
Tô Bắc cười nhạt: “Em vừa mới về nhà chưa lâu, cơ thể cũng không có vấn đề gì nên em muốn xuất viện!”
Cố Niên Thành “Ồ” một tiếng, giọng nói có chút thất vọng: “Tốt rồi, vậy em nghỉ ngơi đi, sáng nay anh có việc nên vội vàng rời đi, không kịp nói cho em!”
Tô Bắc cười một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy không biết phải nói gì, bầu không khí có chút lúng túng.
Cô gượng ngạo nói: “Anh Cố Niên Thành, sáng nay cảm ơn anh đã cứu em, bây giờ em còn có việc, em cúp máy trước đây!”
Cố Niên Thành “Ừm” một tiếng: “Được thôi, em cứ lo việc trước đi, anh cũng phải đến công ty!”
Tô Bắc cúp máy, không kìm được thở phào nhẹ nhõm.
Cô trả tiền cho tài xế taxi rồi xuống xe.
Lúc Tô Bắc bước vào quán cà phê liền nhìn thấy Nghiêm Nghệ Đình đã ở cách đó không xa đang đợi mình.
Tô Bắc cười lạnh lùng.
Cô vẫn vô cùng khâm phục sự dũng cảm của Nghiêm Nghệ Đình, làm việc xấu mà vẫn giữ vẻ mặt không thẹn với lòng, người bình thường thật sự không thể làm được điều này.
Cô ung dung bước tới, nhìn Nghiêm Nghệ Đình: “Đến sớm vậy!”
Nghiêm Nghệ Đình khẽ mỉm cười: “Không phải chứ, thấy chị gọi là em vội vàng tới ngay, chị sao rồi? Bắc Bắc, cơ thể chị không có vấn đề gì chứ!”
Tô Bắc trong lòng cười lạnh, diễn cứ tiếp tục diễn đi!
Ngược lại cô muốn xem xem, Nghiêm Nghệ Đình rốt cuộc còn có thể diễn đến khi nào.
Cô cười thản nhiên: “Nhờ có phúc của em, chị vẫn chưa chết đuối, cơ thể cũng không có vấn đề gì!”
Nghe cô nói như vậy, Nghiêm Nghệ Đình đột nhiên cười có chút miễn cưỡng.
Tô Bắc chậm rãi nói: “Nghiêm Nghệ Đình, sáng nay chị có nghe một cuộc nói chuyện, cảm thấy vô cùng thú vị nên muốn kể cho em, không biết em có muốn nghe không?”
Nghiêm Nghệ Đình vừa nghe đến sáng nay, cuộc nói chuyện, trong lòng bỗng có chút bất an.
Nhưng mà ở trước mặt Tô Bắc, cô ta cũng không thể tự khiến mình hoảng loạn được.
Cô ta khẽ mím môi: “Nếu như chị Bắc Bắc đã nguyện ý kể thì em đương nhiên cũng nguyện ý lắng nghe rồi!”
Tô Bắc mỉa mai liếc nhìn cô ta, thật đúng là trước gian nguy cũng không hề hoảng loạn, ở trong tình thế như này vậy mà vẫn có thể duy trì được sự bình tĩnh.
Cô quả thật nên nhìn với cặp mắt khác!
Tô Bắc bình tĩnh nói: “Cuộc nói chuyện này, thật ra vô cùng đơn giản, nội dung chủ yếu chính là, chị mang thai rồi…”
Tô Bắc vừa nói xong, sắc mặt Nghiêm Nghệ Đình ngay lập tức trở lên khó nhìn.
Tô Bắc cười một tiếng, không diễn nổi nữa rồi à?
Cô tiếp tục từ từ nói: “Sau đó, người này kể với người kia chuyện chị mang thai để khiến chị mất hết danh dự, nhưng kết quả người này lại trực tiếp ra tay đẩy chị xuống nước, muốn chị sảy thai. Nhưng chỉ có điều, cuối cùng mục đích của bọn họ cũng không thành công, chị đoán là, hai người này chắc sẽ rất khó chịu, dù gì bọn họ cũng đã tính toán lâu như vậy rồi!”
Mặt Nghiêm Nghệ Đình tái nhợt, bàn tay để dưới bàn của cô ta khẽ run lên: “Tô Bắc, chị biết hết rồi!”
Tô Bắc cười híp mắt nhìn cô ta, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt: “Vậy sao, chị đã biết tất cả mọi thứ rồi, chỉ là chị cảm thấy chuyện tuyệt vời như vậy nên đem ra chia sẻ cho mọi người mới đúng!”
Sắc mặt Nghiêm Nghệ Đình xanh mét, cô ta nhìn chằm chằm Tô Bắc: “Tô Bắc, nếu chị đã biết tất cả rồi, sao còn giả vờ với tôi, rốt cuộc chị muốn thế nào?”
Tô Bắc chế nhạo: “Chị không muốn thế nào, chị chỉ muốn biết em lấy dũng khí ở đâu mà làm như vậy với chị!”
Nghiêm Nghệ Đình nghe vậy liền lộ ra bộ mặt thật, vẻ mặt dữ tợn: “Tô Bắc, chị vẫn còn mặt mũi nói như vậy sao, nếu như không phải do chị, tôi đã sớm có được vị trí nữ chính rồi, nhưng chị lại muốn đợi bộ phim thứ hai. Cứ cho là như vậy, vai nữ chính của bộ phim số hai là tổng giám độc Lộ đích thân giao cho tôi, chị là quản lý của tôi nhưng rốt cuộc chị đã làm được chuyện gì cho tôi chưa. Chị tự nói xem, tự đặt tay lên ngực hỏi xem, chị rốt cuộc đã từng quan tâm tôi chưa?”
Nghiêm Nghệ Đình nói xong, dường như vẫn chưa thấy hả giận.
Cô ta nói tiếp: “Đương nhiên, điều này không phải quan trọng nhất, chị có biết cái tôi ghét nhất ở chị là gì không? Mỗi lần chỉ cần chị có mặt ở phim trường, Lộ Nam không bao giờ nhìn thẳng vào tôi, nếu như không phải chị tính toán mọi cách để quyến rũ anh ấy, sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy chứ!”
Nghe Nghiêm Nghệ Đình nói những lời đảo lộn đúng sai như vậy, Tô Bắc liền cười.
Cô cười một cách vô cùng mỉa mai.
Cô lạnh nhạt nói: “Thật sao? Nói như vậy, nghĩa là chị đã cản trở con đường nổi tiểng của em và cản trở em với Lộ Nam ở bên nhau sao?”
Nghiêm Nghệ Đình lạnh lùng nhìn Tô Bắc: “Chị tự nghĩ xem!”
Tô Bắc cười thích thú: “Nghe em nói như vậy, dường như chị đã hiểu tất cả rồi, em tính toán mọi cách để đối phó với chị, chị cũng đã hiểu rồi. Chỉ là, chị vô cùng tò mò một chuyện, rốt cuộc sao em lại biết chuyện chị mang thai vậy? Nói không chừng em còn biết đứa bé trong bụng chị là của ai đúng không?”
Tô Bắc hỏi như vậy, trong đầu Nghiêm Nghệ Đình nháy mắt lóe lên vẻ dữ tợn.
Giọng nói của cô ta cũng biến đổi: “Sao tôi lại biết ư, sao tôi phải nói cho chị! Còn nữa, Tô Bắc, chị thật không biết xấu hổ, cùng với kẻ trăng hoa ở bên nhau lại còn chửa hoang, giờ vẫn còn không biết xấu hổ hỏi tôi, chị rốt cuộc có biết nhục nhã không vậy. Để cho người như chị làm quản lý của tôi, thật là quyết định sai lầm nhất của cuộc đời!”
Tô Bắc vừa định mở miệng nói.
Đột nhiên, giọng một người đàn ông lạnh lùng vang lên: “Nghiêm Nghệ Đình, cô dám to gan nói như vậy sao!”
Toàn thân Lộ Nam dường như kết thành một tảng băng, anh lạnh lùng bước tới, nhìn Nghiêm Nghệ Đình giống như đang nhìn một người chết.
Anh trầm giọng nói: “Nghiêm Nghệ Đình, cô nói ai là kẻ trăng hoa!”
Nghiêm Nghệ Đình lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm đáng sợ như vậy của Lộ Nam.
Cô ta không kìm được rụt rụt vai: “Lộ Nam, anh nghe em nói, Tô Bắc cùng kẻ trăng hoa ở bên nhau, bây giờ có thai chị ta cậy mình là quản lý của em, còn đến dọa nạt em không cho em nói ra! Anh phải giúp em phân xử!”
Lộ Nam không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn Tô Bắc.
Tô Bắc nghiêm túc gật đầu: “Lộ Nam, cô ấy nói thật sự không sai, em thực sự đã cùng một kẻ trăng hoa ở bên nhau, còn về chuyện mang thai, thật sự là rất khó nói!”
Khuôn mặt Lộ Nam lập tức đen như mực.
Anh có thể nhìn ra được, Tô Bắc căn bản là cố ý.
Tô Bắc nói xong, nhìn Nghiêm Nghệ Đình lạnh lùng nói: “Nghiêm Nghệ Đình, em có chắc chắn muốn chấm dứt quan hệ với chị không? Em phải suy nghĩ cho kĩ! Quyết định xong thì không có chỗ cho sự hối hận đâu!”
Nghiêm Nghệ Đình nhìn Lộ Nam, anh ngồi đó mà không nói lời nào, sắc mặt âm trầm.
Cô ta suy nghĩ, lấy hết dũng khí nói: “Tô Bắc, chị cho rằng thành phố Nam Hy này chỉ có mình chị là quản lý sao? Cắt đứt thì cắt đứt, chị cho rằng tôi sợ chị sao? Cho dù tôi có chết cũng còn hơn bị chị uy hiếp!”
Tô Bắc lập tức cười rạng rỡ, cô giơ ngón tay cái lên: “Nghiêm Nghệ Đình, chị không thể không nói rằng, em thật sự có khí phách đó. Đương nhiên, chị không dẫn dắt em thì cũng có thể dẫn dắt những nghệ sĩ khác, chị cũng không tổn thất gì nhiều!”
Nghiêm Nghệ Đình cười lạnh: “Vậy sao? Tôi không thấy như vậy! Chị đường đường là một quản lý vàng từ nước ngoài về, người nghệ sĩ đầu tiên chị quản lý ở thành phố Nam Hy này lại muốn cắt đứt với chị, chị không sợ bị mất uy tín sao?”