Thấy người trong nhà đều đã tới, Lộ Nam nói không nên lời.
Đột nhiên anh có cảm giác như đang lấy đá đập chân mình.
Nếu như không phải anh nói Tô Bắc mang thai rồi thì bây giờ người trong nhà cũng không trông chừng Tô Bắc chặt như vậy, càng sẽ không gây ra chuyện lớn như thế.
Mục Niệm Ảnh vừa vào liền đi thẳng tới giường bệnh.
Bà lo lắng nhìn Tô Bắc: “Ây da, Tô Bắc không sao chứ, kẻ nào dám đẩy con xuống dưới nước thật sự đáng chịu ngàn đao!”
Bà quay người nhìn Lộ Nam: “Tiểu Nam, con nhất định phải tóm được kẻ đó, băm làm trăm mảnh!”
Tô Bắc giả vờ như bị tiếng ồn đánh thức, cô dụi dụi mắt rồi từ từ ngồi dậy.
Cô nói với khuôn mặt tràn đầy vẻ buồn ngủ: “Bà nội, ba mẹ, sao mọi người lại đến đây?”
Khuôn mặt Mục Niệm Ảnh tràn đầy sự quan tâm: “Còn không phải vì nghe nói con bị rơi xuống nước sao, chúng ta không yên tâm nên qua xem thử!”
Lộ Nam không nói gì mà nhìn Mục Niệm Ảnh rồi than vãn: “Nội à, Bắc Bắc không sao!”
Mục Niệm Ảnh sốt ruột mở miệng nói: “Đến nỗi phải nằm viện sao có thể không sao được! Đúng rồi! Đứa bé thì sao? Đứa bé không sao chứ?”
Lông mày Tô Bắc trĩu xuống, không nói lời nào.
Lông mi của Lộ Nam chớp chớp một cách đầy bất thường.
Trái tim Mục Niệm Ảnh đột nhiên trùng xuống.
Bà nói mà mặt tái nhợt đi: “Đứa bé chẳng lẽ không còn nữa sao!”
Bà vừa nói xong thân hình liền nghiêng ngả lao đao, dường như sắp không đứng vững được nữa mà ngã nhào xuống đất.
Tôn Tịnh Di nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy bà.
Lộ Nam vừa nhìn liền biết lần này thực sự đã kích thích Mục Niệm Ảnh.
Anh vội vàng nói: “Nội à, nội đừng kích động, đứa bé không sao! Bắc Bắc và đứa bé đều không có vấn đề gì!”
Mục Niệm Ảnh thở phào nhẹ nhõm, bà nhìn Lộ Nam một cách tức giận: “Tiểu Nam, sao con không nói sớm, con dọa chết nội rồi!”
Tô Bắc yếu ớt cúi đầu xuống, khẽ đảo mắt.
Cô vô cùng mong muốn bản thân mau “sảy thai”.
Ai biết được Lộ Nam lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Xem ra về sau muốn tìm cách sảy thai có vẻ càng khó khăn hơn rồi.
Mục Niệm Ảnh nhìn Tô Bắc, cảm thấy không yên tâm chút nào.
Bà nhanh chóng mở lời: “Thế này đi, Tiểu Nam, tính chất công việc của Tô Bắc nguy hiểm quá, chúng ta giúp con bé tìm một trợ lý, như vậy thì cả nhà chúng ta đều có thể yên tâm hơn!”
Tô Bắc gấp gáp ngẩng đầu lên: “Bà nội à, không cần đâu, con có thể chăm sóc tốt cho mình!”
Nếu như công việc của cô là nguy hiểm thì những công nhân ở công trường kia sống thế nào được chứ!
Mục Niệm Ảnh không hài lòng nhìn cô: “Nếu như con biết chăm sóc tốt cho mình thì giờ đã không nằm đây!”
Đột nhiên Tô Bắc cảm thấy không biết nói gì mới tốt.
Nhưng mà, Mục Niệm Ảnh giúp cô tìm trợ lý, căn bản là muốn âm thầm giám sát cô.
Thử hỏi, về sau cô có thể sinh hoạt bình thường được sao?
Lộ Nam cũng cảm thấy như vậy hình như hơi quá đáng rồi.
Anh do dự một lát rồi mới từ từ mở lời: “Nội à, thế này đi, bà đừng giúp cô ấy tìm trợ lý nữa, Bắc Bắc nhất thời khó mà thích ứng ngay được, ngược lại còn ảnh hưởng tới tâm trạng, không tốt cho đứa bé trong bụng! Sau này, cô ấy đi làm hay tan làm con đều sẽ đích thân đưa đón. Ra ngoài bàn công việc hay tới phim trường, con sẽ để Vân Phàm đi cùng cô ấy, Vân Phàm là trợ lý đắc lực của con sẽ yên tâm hơn là chúng ta tìm một người mới!”
Nghe Lộ Nam suy nghĩ chu đáo như vậy, Mục Niệm Ảnh dù không vui nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Được rồi, chỉ cần bảo đảm chắt của nội an toàn, nội liền nghe con!”
Nhưng ngay sau đó bà lại đột nhiên chuyển giọng: “Nhưng mà Tiểu Nam, những chuyện như thế này về sau không được xảy ra nữa, nếu không nội buộc phải tìm cho Tô Bắc một trợ lý, hoặc là nó không cần đi làm nữa, cứ ở nhà mà dưỡng thai!”
Khóe miệng Lộ Nam giật giật, anh dường như thấy được khuôn mặt của Tô Bắc đang tối sầm lại.
Anh mở miệng nói: “Nội, ba mẹ, hay là bây giờ chúng ta ra ngoài ăn cơm, trong phòng bệnh quá nhiều người không khí không dễ lưu thông, không có lợi cho việc dưỡng thai. Hơn nữa, bây giờ Bắc Bắc mới trải qua sự chấn động của việc rơi xuống nước nên cảm xúc vẫn còn chưa ổn định, cần được tĩnh dưỡng, chúng ta đừng ở đây làm phiền cô ấy!”
Mục Niệm Ảnh nghĩ một chút: “Được, vậy chúng ta ra ngoài trước, chỉ có điều, Tiểu Nam con ở lại chăm sóc Tô Bắc đi, có chuyện gì cứ gọi điện thẳng cho nội!”
Lộ Nam gật đầu, anh đặt hết đồ bổ người nhà mang tới lên trên bàn rồi mới tiễn họ ra ngoài.
Lộ Nam tiễn người nhà xong, vừa mở cửa phòng bệnh ra đã nhìn thấy Tô Bắc đang ăn đồ ăn anh đem về, ăn rất ngon miệng.
Thấy anh quay lại, Tô Bắc cũng không mấy để tâm.
Nhìn cô ăn đầy mồm đầy miệng như vậy, Lộ Nam cũng hết nói nổi nhìn cô: “Ăn chậm chút, cẩn thận nghẹn!”
Tô Bắc liếc anh một cái rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Không phải cô không muốn để tâm tới anh mà thực sự cô không biết phải nói gì.
Dù gì lúc nãy khi cô giả vờ ngủ, anh lại tỏ tình với cô.
Nếu như muốn cô giả bộ như mình không biết gì thì cũng có thể.
Nhưng cô vẫn thấy sao sao.
Lộ Nam đi tới định cùng Tô Bắc ăn cơm, ai mà biết, lúc anh vừa ngồi xuống thì điện thoại lại reo lên.
Lộ Nam hít một hơi rồi lấy điện thoại ra nói bằng giọng nặng trĩu: “Có chuyện gì?”
Vân Phàm nhanh chóng mở miệng, giọng gấp rút: “Tổng giám đốc, người hôm qua lái xe đâm cô Tô đã chết rồi!”
Lộ Nam tức khắc kinh ngạc tới mức đứng bật dậy: “Cậu nói cái gì? Chết rồi!”
Vân Phàm gật đầu khẳng định nói: “Đúng vậy tổng giám đốc, không biết anh ta bị uy hiếp như thế nào mà sáng nay tự sát rồi, bây giờ tất cả những manh mối đều đứt đoạn hết rồi! Làm thế nào bây giờ?”
Khuôn mặt tuấn tú của Lộ Nam chợt tối sầm xuống.
Vậy mà lại chết rồi!
Anh trầm giọng nói: “Trước tiên cậu dựa vào biển số xe và lịch sử cuộc gọi trước khi chết của anh ta từ từ điều tra, nếu như thực sự có người muốn giở trò, lần này không thành công hắn nhất định sẽ không từ bỏ, sớm muộn gì cũng lộ ra sơ hở, cậu cứ cẩn thận lưu ý chút là được!”
Vân Phàm gật đầu: “Vâng thưa tổng giám đốc, vậy tôi đi điều tra trước!”
Lộ Nam “Ừm” một tiếng rồi cúp máy.
Anh ngồi trước mặt Tô Bắc nói bằng giọng thờ ơ: “Tô Bắc, tai nạn xe hôm qua, trong lòng em có nghi ngờ ai không, hoặc là gần đây có gây thù kết oán với ai mà đối phương lại muốn dồn em vào chỗ chết không?”
Tô Bắc vừa ăn vừa nói bằng giọng không để ý: “Người kết thù oán với em nhiều như vậy, em làm sao biết được là ai!”
Lộ Nam đột nhiên bị nghẹn.
Có thể nói chuyện hẳn hoi chút không?
Anh hít một hơi thật sâu: “Vậy được, nếu như em không biết, vậy anh sẽ từ từ điều tra, có điều người hôm qua đâm vào em, hôm nay tự sát rồi!”
Tay cầm đũa của Tô Bắc chợt cứng đơ lại.
Sắc mặt cô thay đổi tới mức khó coi: “Anh nói gì? Hắn chết rồi?”
Lộ Nam gật đầu: “Đúng vậy, nếu không anh cũng không hỏi em có kết thù với ai không, anh luôn nghĩ, rốt cuộc là ai muốn lấy mạng của em, xem chừng trong lòng em còn biết rõ hơn anh!”
Tô Bắc đờ đẫn nửa ngày mới buồn rầu nói: “Em thực sự không biết!”
Nói xong, cô lại ăn hai miếng cơm, nhưng bỗng cảm thấy có chút nuốt không trôi.
Cô vứt đũa sang một bên rồi lấy chăn chùm kín người: “Em không muốn ăn nữa!”
Lộ Nam sững sờ, vừa nãy không phải còn ăn rất ngon miệng sao!
Nhìn bóng lưng nằm nghiêng của cô, Lộ Nam bất đắc dĩ lắc đầu rồi thu dọn thức ăn vứt vào thùng rác.
Lộ Nam ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, sai người điều tra chuyện ở phim trường.
Kết quả, không ngờ lại là Tô Noãn đẩy Tô Bắc xuống nước.
Anh tức giận đi vào phòng bệnh: “Tô Bắc, là ai đẩy em xuống nước?”
Tô Bắc thờ ơ quay lưng về phía Lộ Nam nói: “Tô Noãn!”
Lộ Nam tức giận nói: “Vậy sao em không nói sớm cho anh!”
Khóe miệng Tô Bắc khẽ nhếch lên: “Tại sao em phải nói với anh!”
Lộ Nam đột nhiên bị Tô Bắc chọc cho tức tới nỗi mất phương hướng, người phụ nữ này sao lại cố chấp như vậy.
Nếu như anh không quan tâm cô thì cũng chẳng thèm quản cô.
Một hồi lâu sau anh mới nói tiếp: “Được rồi, nếu như giờ anh đã biết rồi thì chuyện này cứ giao cho anh xử lý!”
Lộ Nam vừa nói xong thì Tô Bắc đã từ trên giường ngồi dậy.
Cô quay sang nhìn Lộ Nam: “Anh muốn xử lý thế nào?”
Anh lạnh lùng hừ một cái: “Nếu như Tô Noãn chẳng kiêng nể gì đối xử với em như vậy sao anh còn có thể để cô ta tiếp tục lăn lội trong showbiz chứ?”
Tô Bắc cười như không cười nhìn anh: “Nói như vậy, anh muốn xử lý Tô Noãn, giúp em trút giận?”
Lộ Nam nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu.
Tô Bắc cười nhẹ nói: “Vậy thì anh thực sự đã tìm nhầm người rồi, mặc dù là Tô Noãn đẩy em xuống nước nhưng mà kẻ đầu xỏ không phải cô ta!”
Lộ Nam nhăn mày: “Lời này của em là có ý gì?”
Khuôn mặt Tô Bắc thoáng qua một nụ cười chế nhạo: “Ý gì à, chính là ý trên mặt chữ, người ở sau giở trò là người khác! Hơn nữa, anh biết tại sao cô ta lại làm như vậy không? Anh còn chưa rõ mà đã luôn miệng nói muốn trút giận cho em!”
Lộ Nam không hiểu mà chỉ thâm trầm nhìn Tô Bắc: “Là ai ở sau giở trò? Tô Noãn tại sao lại làm như vậy, không phải em là chị gái ruột của cô ta sao? Cho dù là ghen tỵ với em cũng không tới mức muốn lấy mạng em chứ!”
Tô Bắc lắc đầu cười nhạo: “Lộ Nam, anh nhầm rồi, không phải cô ta đố kỵ với em mà căn bản là không chịu đựng được em! Cô ta muốn lấy mạng em hay không thì em không biết, thế nhưng em biết rất rõ, vì cô ta biết em có thai nên mới đẩy em xuống nước, cô ta muốn làm em sảy thai, anh hiểu không?”
Tô Bắc khẽ cười một tiếng rồi tiếp tục nói: “Anh xem xem, cô ta tốn công nghĩ kế để làm em sảy thai như vậy, sao anh không phối hợp chút đi, nếu như vừa nãy trước mặt bà nội anh nói em đã sảy thai rồi, thì không phải là mọi chuyện đều tốt sao?”
Lộ Nam nheo mày nhìn cô: “Tô Bắc, em có thể tỉnh táo chút không, mặc dù nói như vậy chúng ta có thể giải thoát rồi, nhưng nếu như bà nội có mệnh hệ gì, anh sẽ không tha thứ cho bản thân mình!”
Tô Bắc nhìn anh giận dữ: “Vậy được thôi, xem như em chưa nói gì!”