Nhìn dáng vẻ không phục của Cố Niên Thành, Lộ Nam liền bật cười một tiếng:
“Tôi là gì của cô ấy? Tôi có quyền và tư cách gì để nói như vậy ư? Được! Hôm nay tôi sẽ nói cho anh biết rốt cuộc tôi có tư cách gì hơn anh!”
Lộ Nam nổi giận đùng đùng, anh định nói ra anh chính là chồng của Tô Bắc, nhưng đúng lúc này Tô Bắc đột nhiên lại xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh. Cô mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, sắc mặt tái nhợt, cô nhìn chằm chằm vào Lộ Nam và Cố Niên Thành. Lời nói vừa xong của Lộ Nam cô đều đã nghe thấy hết cả rồi, anh kích động như vậy là muốn nói gì, nói cho Cố Niên Thành biết sự thật sao? Nhưng còn về chuyện của Tô Hàn, cô lại không biết phải giải thích thế nào cho Cố Niên Thành. Để chặn họng lại cả hai người, Tô Bắc đã kịp thời lên tiếng:
“Lộ Nam, sao anh tới đây?”
Nhìn thấy Tô Bắc, tâm trạng của Lộ Nam dần bình tĩnh lại, anh quay người nhìn Tô Bắc, giọng điệu mang theo chút giận dữ:
“Sao? Cố Niên Thành có thể ở bên cạnh cô thì được, còn tôi tới hỏi thăm lại không được à?”
Tô Bắc câm như thóc, Lộ Nam có phải uống nhầm thuốc gì rồi không? Tại sao lời anh nói ra có vẻ như anh đang ghen thế này!
Trong giây phút khi Lộ Nam đang nhìn vào Tô Bắc, Cố Niên Thành đứng ở trước mặt anh đột nhiên ra tay, một cú đấm rất mạnh giáng lên mặt Lộ Nam, Lộ Nam lùi chân về phía sau vài bước, dựa người lên tường. Lộ Nam không hề phòng bị trước nên khi bị Cố Niên Thành đấm, khóe môi anh liền rỉ máu. Tô Bắc hoảng hốt bịt mồm lại, biểu cảm gương mặt đầy kinh ngạc. Cô lo lắng nhìn Lộ Nam, rồi lại khó hiểu nhìn sang Cố Niên Thành. Cố Niên Thành bình thường tao nhã, lịch sự, sao đột nhiên lại trở nên bạo lực thế này vậy! Cố Niên Thành trầm giọng nói:
“Lộ Nam, đây là cú đấm ban nãy anh dành cho tôi!”
Vừa nói, anh lại tiến thêm về phía trước, thêm một cú đấm nữa về phía Lộ Nam. Sắc mặt Lộ Nam u ám nhìn về phía Cố Niên Thành, nhanh như cắt đã kịp né khỏi cú đấm ấy. Cánh tay của Cố Niên Thành đập thẳng vào tường, đầu lông mày anh chau lại, nhanh chóng quay người nhìn thẳng vào Lộ Nam. Lộ Nam từ từ đưa tay lên lau vệt máu ở khóe miệng, anh lạnh lùng nói:
“Cú đấm lúc nãy sao? Hừ! Cố Niên Thành, tôi xem anh cũng to gan rồi đấy!”
Lộ Nam nói xong liền xông thẳng về phía Cố Niêm Thành, cả hai người trước mặt Tô Bắc cứ thế túm chặt lấy nhau. Từng cú đấm được tung ra, giáng thẳng lên người đối phương, Tô Bắc mới chỉ nghe tiếng thôi cũng đã cảm thấy đau rồi.
Thấy hai người càng đánh càng hăng, Tô Bắc liền chau mày, tức giận mà hét lên:
“Lộ Nam, Cố Niên Thành, hai người đủ rồi đấy, đừng đánh nữa!”
Ai ngờ rằng cả hai người vẫn không ngừng ra tay, hoàn toàn coi lời của cô chỉ như gió thổi bên tai. Tô Bắc càng tức hơn, cô hít một hơi thật sâu:
“Hai người đã thích đánh nhau như vậy thì ở đây mà tiếp tục đi, tốt nhất để tôi gọi cảnh sát và phóng tới xem xem hai vị tổng giám đốc lúc này đây có khác nào mấy kẻ lưu manh đầu đường xó chợ hay không nữa, thật mất mặt!”
Tô Bắc nói xong liền quay người, tức giận quay trở lại phòng bệnh. Cô giơ tay đóng sầm cửa lại, mắt không thấy thì tim không đau. Nghe lời của Tô Bắc, cả Lộ Nam và Cố Niên Thành đều sững lại, nhưng khi thấy Tô Bắc đi vào phòng bệnh đóng cửa lại, cách biệt hai người ở bên ngoài thì Lộ Nam ra tay lại càng mạnh hơn. Dường như mọi sự tức giận mà anh đang chịu đựng lúc này đều được đổ hết lên người Cố Niên Thành. Cố Niên Thành cũng không hề thua kém, anh ra đòn vừa xảo quyệt vừa nguy hiểm.
Đột nhiên có một cô y tá từ phía đối diện đi tới, nhìn vào hành động của Lộ Nam và Cố Niên Thành, cô hung hăng đi tới, một tiếng đã đủ khiến Lộ Nam và Cố Niên Thành đều phải khiếp sợ. Cô nghiêm giọng:
“Hai người các anh muốn đánh nhau thì đi ra ngoài, bệnh viện không phải là chỗ để hai người ở đây mà đọ sức với nhau. Các anh ở đây sẽ làm ảnh hưởng tới các bệnh nhân khác nghỉ ngơi, rốt cuộc có biết nghĩ hay không thế!”
Lộ Nam và Cố Niên Thành đều đỏ bừng mặt mũi, cả hai người họ đều là những nhân vật quyền lực ở thành phố Nam Hi này, nay lại bị một cô y tá lên giọng giáo huấn, thật là quá mất mặt rồi. Lộ Nam vội vàng đứng dậy trừng mắt nhìn Cố Niên Thành, giọng điệu ngoan ngoãn như một học sinh tiểu học:
“Xin lỗi, chúng tôi không nên đánh nhau ở đây!”
Cố Niên Thành liếc mắt nhìn Lộ Nam một cái, lạnh lùng hắng giọng. Anh quay đầu, vẻ mặt ăn năn nhìn cô y tá:
“Thành thật xin lỗi vì đã ở bệnh viện đánh nhau, là do chúng tôi sai rồi!”
Cô y tá sau khi nhìn kĩ lại cả hai người ở trước mặt, cô ngạc nhiên há miệng, sau đó liền vội vàng đưa tay lên che miệng, cô ấp úng nói:
“Hai người…hai người…chẳng phải là ông chủ của những tập đoàn lớn trong Nam Hi sao?”
Lộ Nam và Cố Niên Thành xấu hổ cúi gầm mặt xuống, sợ bị người khác nhìn thấy. Cô y tá nhìn cả hai người họ, không biết nghĩ gì mà đột nhiên mở miệng nói:
“Các anh đánh nhau như vậy đúng là sai rồi, nhưng hình như các anh còn muốn đổi chỗ đánh nhau tiếp đấy à? Các anh đừng có như vậy nữa, dẫu sao cũng là những người học rộng hiểu sâu, làm vậy mất hình tượng lắm!” Vừa dứt lời, cô đã nhanh như gió biến mất.
Lộ Nam và Cố Niên Thành lúc này đều không biết phải giấu mặt vào đâu được nữa, cả hai quả nhiên lại bị một cô y tá nhỏ xem thường tới mức như vậy. Lộ Nam hắng giọng một tiếng:
“Chuyện…đánh nhau quả thực không đúng, tôi bây giờ cũng chẳng còn hứng để so đo với anh!”
Cố Niên Thành cũng lấy lại được bình tĩnh hơn, anh nhìn Lộ Nam một cái:
“Thôi đi, chuyện này vốn là từ anh gợi ra, bây giờ lại ra vẻ vô tội cái gì!”
Lộ Nam nhanh chân bước tới cửa phòng bệnh:
“Tôi tới là để tìm Tô Bắc chứ không phải mất thời gian để ngó ngàng tới anh!”
Cố Niên Thành sải bước đi tới trước mặt Lộ Nam, chặn anh lại:
“Tô Bắc là do tôi đưa tới bệnh viện, anh tới tìm cô ấy thì cũng phải thông qua sự đồng ý của tôi mới được!”
Lộ Nam bật cười một tiếng:
“Anh là người giám sát của cô ấy à? Tôi tới thăm cô ấy còn phải chờ sự đồng ý của anh ư, đừng hòng!”
Cố Niên Thành cười như không cười nhìn Lộ Nam:
“Đúng, tôi không người giám sát của cô ấy, nhưng tôi là ân nhân cứu mạng cô ấy. Tô Bắc không biết bơi, nếu như hôm nay tôi không tới kịp thì cô ấy có lẽ đã xảy ra chuyện rồi, anh bây giờ mới quan tâm tới cô ấy có phải là đã quá muộn rồi đấy không!”
Cố Niên Thành không nhắc tới còn tốt, anh nói như vậy khiến máu ghen của Lộ Nam đột nhiên lại dâng cao hơn. Anh đưa tay túm lấy cổ áo của Cố Niên Thành:
‘’Anh còn dám nói vậy sao, anh nhân lúc Tô Bắc hôn mê đã hôn trộm cô ấy, hành động bỉ ổi như vậy anh tự thấy mình có còn xứng đáng làm đàn ông nữa không?”
Hai mắt Cố Niên Thành như viết lên dòng chữ “Anh là đồ ngu xuẩn” trên đó vậy, anh nhìn thẳng vào Lộ Nam:
“Lộ Tổng, có phải hôm nay anh tới đây quên không mang não đấy không? Tình huống lúc ấy để cứu được Tô Bắc, tôi còn có thể có cách nào khác được nữa sao? Sao trong mắt anh lại biến thành hôn trộm thế này, anh thích suy diễn sao cũng được nhưng đừng áp đặt lên người khác nữa có được không?”
Lộ Nam tối sầm mặt mũi, anh buông tay khỏi cổ áo của Cố Niến Thành khiến anh lùi về phía sau. Anh “hừ’’ một tiếng:
“Như thế nào trong lòng anh đã tự rõ cả rồi, anh chỉ đơn thuần hô hấp nhân tạo thôi ư, đừng tưởng tôi không biết!”
Cố Niên Thành nhếch miệng cười:
“Không có tôi thì hôm nay Tô Bắc đã xảy ra chuyện rồi, anh bây giờ còn ở đây nói mấy lời châm chọc có ích gì không? Lộ Nam, thử hỏi trong anh rốt cuộc đang nghĩ gì thế! Cho dù tôi có tự hỏi lòng tới một trăm hay một vạn lần đi chăng nữa thì cũng vẫn là vì tôi muốn cứu Tô Bắc, tôi là bạn của cô ấy, có nghĩa vụ làm như vậy. Đổi lại anh, anh dựa vào thân phận gì mà tới bệnh viện vậy?”
Lộ Nam nhìn Cố Niên Thành, tức giận nghiến chặt răng. Anh ta đối với Tô Bắc đầy mưu mô kế sách, bây giờ lại còn dám nói quang minh chính đại như vậy. Nhưng một câu làm bạn của anh ta đã chặn lại tất cả những lời muốn nói khác của anh, giữa anh và Tô Bắc là quan hệ gì đây? Vợ chồng ư, ngoại trừ người trong gia đình biết họ là vợ chồng ra thì chẳng có ai khác biết nữa cả, hơn nữa cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa! Bạn bè ư, dường như cũng chẳng thể, ở đâu có cặp bạn bè nào mà đối chọi gay gắt như họ nữa đây. Nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ còn lại một loại quan hệ, cấp trên cấp dưới! Lộ Nam tự cười một tiếng, suy cho cùng thì tới bây giờ đến cả Cố Niên Thành anh cũng chẳng bằng. Lộ Nam nhìn thẳng vào Cố Niên Thành, giọng điệu cứng rắn:
“Tô Bắc xảy ra chuyện, phận là ông chủ, tôi đại diện công ty tới để thăm hỏi nhân viên của mình, lẽ nào cũng không được sao?”
Cố Niên Thành lạnh lùng trả lời:
“Lộ Tổng đã nói như vậy tôi nào dám nói không cơ chứ! Dẫu sao thì tôi cũng chỉ là bạn của Tô Bắc, cũng chẳng phải cấp trên của cô ấy!”
Lời nói của Cố Niên Thành thiếu chút nữa đã khiến Lộ Nam tức hộc máu mồm, hay lắm Cố Niên Thành, rồi sẽ có một ngày tôi sẽ bắt anh phải hối hận vì những gì anh đã làm hôm nay! Anh tưởng rằng chút tâm tư anh dành cho Tô Bắc tôi không nhận ra được sao? Xem ra anh phải tranh thủ thời gian, bằng không Tô Bắc sớm muộn sẽ bị người khác cướp đi mất! Nghĩ tới đây, Lộ Nam ngẩng đầu nhìn Cố Niên Thành:
“Anh nói không sai, tôi là cấp trên của cô ấy còn anh thì không phải. Bây giờ là lúc cấp trên tới thăm cấp dưới của mình, cảm phiền Cố Tổng tự biết điều chút!”
Trong lòng Cố Niên Thành thầm nghĩ, Lộ Nam là thực sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu, ý của anh đã rõ ràng như vậy rồi cơ mà. Cố Niên Thành lên tiếng:
“Lộ Nam…anh!”
Lộ Nam nhanh chóng ngắt đứt lời của Cố Niên Thành:
“Anh cái gì mà anh! Cố Tổng có vẻ rất rảnh đấy nhỉ, đối với nhân viên của tôi từ lúc lại trở nên quan tâm thế này, tôi có nên xem xét thưởng cho anh vì đã giành thời gian quan tâm giúp tôi không nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!