Khi Tô Bắc vừa mới quay trở lại nhà họ Tô, cô ngây thơ đơn thuần, cô hoàn toàn không ngờ được rằng cô em gái sinh đôi này của mình quả nhiên lại có những suy nghĩ ác độc tới như vậy. Cô nhận lời tới ven hồ chơi, liền bị Tô Noãn đẩy ngã xuống hồ nước. Lần đó Tô Bắc chỉ thiếu chút nữa thôi là đã bị chết đuối, cũng kể từ đó trở đi, chứng sợ nước của cô đã đạt tới mức cao nhất. Trước đây chỉ là không biết bơi nhưng từ lúc đó cô chỉ cần nhìn thấy cô nào có nước là sẽ lập tức tránh xa. Chuyện đã xảy ra rất lâu rồi nhưng kí ức trong cô vẫn còn vẹn nguyên như mới, không ngờ rằng lần này, Tô Noãn quả nhiên tiếp tục giở lại trò cũ.
Vào giây phút cả hai người họ đều bị ngã xuống nước, Lâm Chấn lập tức đứng dậy định chạy về phía hồ nhân tạo, Nghiêm Nghệ Đình vội vàng chặn ông lại, cô ta nhìn Lâm Chấn:
“Đạo diễn Lâm ông làm cái gì vậy? Trên kịch bản chẳng phải đã ghi rõ rồi sao? Công chúa tỏ tình không thành công liền đẩy đức vua ngã xuống nước, cả hai người thiếu chút nữa đã cùng nhau chết đuối. Bây giờ họ chẳng phải đang diễn tốt cảnh đó hay sao?”
Lâm Chấn chau mày:
“Nhưng tôi cảm thấy có gì không đúng, tại sao ban nãy tôi nhìn thấy rõ ràng là do đức vua đẩy công chúa ngã xuống là thế nào!”
Nghiêm Nghệ Đình bất lực nhìn ông ta:
“Đạo diễn Lâm, ông đúng là nghĩ thừa rồi đấy! Có thể là họ ghi nhớ nhầm thôi mà, bởi dù gì thì cũng mới chỉ nhìn qua một lượt kịch bản chứ mấy!” Nghĩ ngợi một lát, cô ta lại tiếp tục nói: “Vả lại cả hai người họ kiểu gì chả biết bơi, lát nữa lên đây lau qua một cái là được ngay thôi mà!”
Lâm Chấn nghe xong lời Nghiêm Nghệ Đình cảm thấy dường như cũng không sai, nhưng một phút trôi qua cả hai người họ vẫn chưa hề thấy lên bờ. Lâm Chấn không khỏi lo lắng”
“Có lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Nghiêm Nghệ Đình lắc đầu nói:
“Còn có thể có chuyện gì được nữa, nói không chừng cả hai thấy trời nóng quá, chìm trong nước lại mát hơn thì sao!”
Lần này Lâm Chấn không hề muốn nghe lời của Nghiêm Nghệ Đình nói nữa, ông ta nhấc chân đi thẳng về phía hồ nhân tạo. Nhưng mới chỉ vừa bước được một bước, ở cổng trường quay đột nhiên lại truyền tới giọng nói của một ai đó. Ông ta quay người lại liền nhìn thấy Cố Niên Thành đang mỉm cười từ từ đi vào. Lâm Chấn “hừ” một tiếng, đúng là bộ mặt của hồ ly, đi tới đâu cũng mỉm cười tỏ vẻ thân thiện như vậy. Nếu như bản thân Cố Niên Thành cũng có thể ấm áp được như vẻ bề ngoài của anh, vậy thì tốt biết bao. Lâm Chấn không dám đắc tội với Cố Niên Thành, vội mỉm cười đi tới:
“Cố Tổng hôm nay lại có thời gian tới đây sao?”
Cố Niên Thành đưa mắt nhìn một lượt rồi nói:
“Hôm nay tôi vừa hay đi qua đây, nhớ ra bộ phim này là do tôi đầu tư nên vào đây xem tiến độ công việc của mọi người thế nào thôi. Sao? Đạo diễn Lâm không hoan nghênh tôi à?”
Lâm Chấn vội vàng lắc đầu:
“Đâu có đâu có, giữa trăm công nghìn việc Cố Tổng vẫn có thể tới đây, tôi vui còn chưa hết sao dám không hoan nghênh anh được chứ!”
Cố Niên Thành bật cười một tiếng:
“Thật sao? Tôi cảm thấy biểu cảm trên gương mặt của anh sao lại chẳng giống lời anh nói chút nào vậy!”
Lâm Chấn vội giải thích:
“Cố Tổng, tôi nào dám cơ chứ, tôi chỉ là đang sốt ruột lo lắng mà thôi!”
Cố Niên Thành đi về phía ban nãy Lâm Chấn đã ngồi, anh vừa đi vừa hỏi:
“Ông lo lắng chuyện gì vậy?”
Lâm Chấn nhìn Tô Bắc và Tô Noãn vẫn chưa lên, vội vàng nói:
“Cố Tổng, Anne và Tô Noãn vừa diễn mẫu cho mọi người xem một đoạn, kết quả cả hai người đều ngã xuống nước, tới giờ vẫn chưa thấy lên….”
Lâm Chấn vốn dĩ muốn giải thích một mạch, ai ngờ ông chưa kịp nói hết thì đã cảm thấy người ở bên cạnh tựa như một cơn gió, lao thẳng về phía hồ nước. Cố Niên Thành vừa chạy vừa mắng:
“Chết tiệt, sao không nói sớm hơn!”
Anh vừa nói xong thì đã lập tức lao mình xuống nước, Lâm Chấn tròn mắt nhìn theo anh. Cố Tổng kích động như vậy để làm gì! Nhìn theo phản ứng của Cố Niên Thành như vậy, đám đông xung quanh mới chợt tỉnh ra, Tô Bắc và Tô Noãn có thể đã xảy ra chuyện rồi. Bọn họ vội vã đổ dồn về phía hồ nhân tạo, có một vài người cũng đi theo Cố Niên Thành nhảy xuống nước cứu người.
Chưa đầy nửa phút sau , Cố Niên Thành đã ngoi đầu lên khỏi mặt nước, trong tay anh là Tô Bắc toàn thân đã ướt sũng, bơi về phía bờ. Lâm Chấn kinh ngạc nhìn, Cố Niên Thành làm như vậy là vì muốn cứu Tô Bắc sao? Tuy đã biết rằng hai người họ từng có tin đồn với nhau, nhưng ông ta vẫn luôn nghĩ đó chỉ là lời bịa đặt của đám báo chí mà thôi.
Cố Niên Thành không màng tới ánh mắt hiếu kỳ của mọi người xung quanh, anh cứ thế ôm Tô Bắc lên bờ. Anh lo lắng gọi hai tiếng, vỗ lên mặt Tô Bắc:
“Tô Bắc, Tô Bắc! Mau tỉnh dậy đi!”
Tô Bắc bất động nằm im ở đó, không hề có chút phản ứng nào. Cố Niên Thành sốt ruột, anh đưa tay ấn lên ngực Tô Bắc, hy vọng có thể ép hết chỗ nước mà cô vừa uống phải ra ngoài. Thế nhưng anh đã ấn được một hồi rồi Tô Bắc vẫn y nguyên như cũ không chút động đẩy, Cố Niên Thành lo lắng tới mức như sắp phát điên đến nơi vậy. Trong lòng anh lúc này lặp đi lặp lại một câu nói, cứu người phải gấp! Anh ôm lấy đầu Tô bắc, cúi đầu xuống rồi đặt môi lên môi cô, làm động tác hô hấp nhân tạo.
Mọi người xung quanh thấy vậy liền lập tức náo loạn cả lên, ai thấy cũng đều đang tròn mắt nhìn theo. Cố Niên Thành quả nhiên lại dám trước thanh thiên bạch nhật hô hấp nhân tạo cho Tô Bắc ư! Trời ơi! Cảnh tượng này thật khiến người ta phải kinh ngạc, có nhiều người liền nhanh chóng rút điện thoại ra quay trộm.
Cố Niên Thành vừa ngẩng đầu lên thì Tô Bắc cũng đã có chút phản ứng. Toàn thân cô run lên, từ trong miệng nôn ra rất nhiều nước. Phải sau một lúc thì Tô Bắc mới từ từ mở mắt, nhìn mọi người đang vây xung quanh mình, Tô Bắc yếu ớt nói:
“Có chuyện gì vậy?”
Cố Niên Thành lên tiếng:
“Còn có chuyện gì nữa sao, cô suýt chút nữa đã xảy ra chuyện rồi đấy, lớn như vậy rồi lẽ nào còn không tự biết chăm sóc bản thân nữa à?”
Tô Bắc im bặt, nhớ lại chuyện lúc nãy xảy ra. Nếu như cô nhớ không nhầm thì có lẽ là do Tô Noãn và Nghiêm Nghệ Đình đã bàn bạc với nhau từ trước cả rồi! Hừ, hai người được lắm, lần này cô nhất định sẽ không bỏ qua cho họ đâu!
Cố Niên Thành nhìn vào sắc mặt u ám của Tô Bắc, anh lo lắng hỏi:
“Tô Bắc, cô vẫn ổn chứ!”
Tô Bắc nhẹ nhàng lắc đầuL
“Anh đỡ tôi dậy, tôi không sao đâu!”
Cố Niên Thành nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô, vội vàng lắc đầu:
“Không được, nhìn dáng vẻ của cô thế này thật khiến người khác không yên tâm được, tôi nhất định phải đưa cô tới bệnh viện!”
Tô Bắc lắc đầu:
“Cố Niên Thành, tôi thật sự không sau, anh không cần đưa tôi tới bệnh viện đâu!”
Ai ngờ rằng Cố Niên Thành đã nhanh như chớp, anh dồn sức nhấc bổng người Tô Bắc dậy rồi đi thẳng ra phía ngoài của trường quay. Tô Bắc vùng vẫy một hồi, Cố Niên Thành đột nhiên thấp giọng nói:
“Đừng vùng vẫy nữa, cô còn vùng vẫy tôi sẽ ở trước mặt mọi người mà hôn cô đấy!”
Tô Bắc sững sờ, cô không ngờ rằng Cố Niên Thành sẽ nói ra những lời như vậy. Nếu như những lời này được nói từ miệng Lộ Nam, cô còn có thể chấp nhận được, nhưng đây lại là từ Cố Niên Thành. Nhìn vào biểu cảm đầy giận dữ của Tô Bắc, Cố Niên Thành không vui nói:
“Sao phải tức giận thế làm gì, vừa nãy chẳng phải đã hôn qua rồi sao!”
Tô Bắc lập tức đưa tay bịt miệng, cô mông lung nhìn Cố Niên Thành. Cố Niên Thành thở dài một hơi:
“Cô đừng nhìn tôi như vậy nữa, rất dễ khiến người khác muốn phạm tội đấy! Lúc nãy tôi chỉ là vì muốn cứu cô nên mới giúp cô hô hấp nhân tạo, bằng không thì cái mạng nhỏ này của cô bây giờ chẳng biết đi đâu mất rồi!”
Tô Bắc sau khi nghe Cố Niên Thành nói xong mới chợt hiểu ra lúc đó anh hoàn toàn là vì muốn cứu cô nên mới làm vậy. Nhưng trong lòng cô không rõ tại sao vẫn vô cùng lo lắng, trong đầu cô hiện ra ngay suy nghĩ đầu tiên đó là nếu như chuyện này để Lộ Nam biết được thì anh nhất định sẽ nổi giận đùng đùng cho mà xem. Cô cũng không biết tại sao bản thân lại để ý tới cách nhìn của Lộ Nam đến vậy nữa. Nhìn vào đôi mắt đầy thành ý của Cố Niên Thành, Tô Bắc không dám nói thêm gì nữa, sợ rằng Cố Niên Thành sẽ làm thật. Nhìn Tô Bắc ngoan ngoãn trong vòng tay, Cố Niên Thành liền mỉm cười. Anh ôm Tô Bắc trong lòng rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Dường như hai người họ mới chỉ dời đi chưa đầy năm phút thì đoạn video quay lại cảnh tượng ban nãy ở trường phim đã được phát tán lên mạng. Giám đốc hào kiệt cứu mỹ nhân, hô hấp nhân tạo cũng làm say động lòng người; Quản lý cấp cao bị rơi xuống nước, suýt chút nữa mất mạng… Những chủ để như vậy lần lượt được tung lên, do lúc đó ở hiện trường không có phóng viên nên Tô Bắc lần này không bị lên đầu báo nữa, mà cô trực tiếp trở thành chủ để tìm kiếm hot nhất trên weibo của buổi sáng hôm nay.
Chỉ vài phút sau khi sự việc được đăng tải trên mạng, Vân Phàm đã vội vã cầm điện thoại đi vào trong phòng làm việc của Lộ Nam. Lộ Nam chau mày, khó hiểu nhìn anh:
“Có chuyện gì mà vội vội vàng vàng như thế?”
Vân Phàm vội lên tiếng:
“Giám đốc, anh mau xem đoạn video này đi!”
Ý của Vân Phàm là muốn cho Lộ Nam biết Tô Bắc đã xảy ra chuyện, quả nhiên lại còn rơi xuống nước, nhưng cuối cùng điều khiến Lộ Nam chú ý nhất chính là khoảnh khắc Cố Niên Thành hô hấp nhân tạo cho cô. Thấy Tô Bắc bị rơi xuống nước, sắc mặt liền trở nên vô cùng lo lắng, hơi thở của Lộ Nam cũng vì thế mà gấp gáp hơn. Dáng vẻ của anh lúc này khiến ai nhìn vào cũng phải khiếp sợ, anh tức giận đứng giận, đưa tay lấy áo khoác, tối sầm mặt mũi rồi đi ra ngoài. Vân Phàm vội vàng đi theo sau:
“Giám đốc, anh đi đâu vậy?”
Lộ Nam quay phắt người lại, anh nói:
“Lập tức đi điều tra cho tôi xem Tô Bắc bây giờ đang ở bệnh viện nào?”
Vân Phàm gật đầu, nhìn dáng vẻ như chuẩn bị ra trận của Lộ Nam, khiến anh toát mồ hôi hột. Vân Phàm nhanh chóng trả lời: