Lộ Nam nhìn theo dáng vẻ lạnh lùng của Tô Bắc, anh đau khổ tự cười một tiếng. Đây có lẽ là do tự làm tự chịu, gieo gió thì gặt bão đây mà!
Cả hai người đều im lặng cho tới khi lên xe, Lộ Nam không hề khởi động máy luôn, anh quay người nhìn Tô Bắc, ánh mắt thăm dò:
“Tô Bắc, nếu như sau khi về nhà bà đề nghị chúng ta phải ly hôn thì em sẽ làm thế nào?”
Tô Bắc vẫn nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt có chút lay động, cô đáp lời:
“Ly hôn thì ly hôn đi! Dẫu sao thì giữa hai chúng ta vốn dĩ cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi mà!”
Vả lại thì dù sao bây giờ cô cũng cảm thấy không thoải mái khi phải ở cùng với Lộ Nam, anh thường làm ra những hành động khiến cô khó có thể chấp nhận được. Hơn nữa lỡ như một ngày nào đó anh phát hiện ra sự tồn tại của Tô Hàn, e rằng tới lúc ấy mọi chuyện sẽ càng khó kiểm soát hơn.
Tô Bắc vừa nói xong sắc mặt của Lộ Nam lập tức tối sầm lại. Anh vốn dĩ chỉ muốn thăm dò thái độ của Tô Bắc một chút, vậy mà không ngờ rằng cô lại có thể không chút do dự mà nói ly hôn như vậy, trong lòng anh không khỏi hụt hẫng. Anh buồn bã nhìn Tô Bắc, chần chừ hồi lâu mới lên tiếng:
“Sau khi về tới nhà em không cần nói gì cả, cho dù có xảy ra chuyện thì cứ để anh lo!”
Tô Bắc đưa mắt nhìn anh một cái rồi lại quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, miệng buông ra hai chữ: “Tùy anh!”
Lộ Nam tức run người, anh ngậm ngùi tự an ủi bản thân, tất cả đều do anh tự nguyện…đều do anh tự nguyện, là điều anh đáng phải chịu!
Xe vừa đi tới, Tô Bắc liền lập tức mở cửa đi xuống. Lộ Nam nhanh tay mở cửa xe, anh vốn định giống như trước, cùng Tô Bắc đóng vai một cặp vợ chồng ân ái, đi tới giúp cô mở cửa xe. Nhưng ai ngờ rằng Tô Bắc lại chẳng hề cho anh cơ hội, Lộ Nam đành bất lực đi theo sau cô vào trong biệt thự.
Mục Niệm Ảnh biết tin tối nay cháu sẽ về, vừa nghe thấy tiếng xe đã vội vã chạy ra ngoài, nhưng vừa đi tới cửa thì đã nhìn thấy Lộ Nam đang cùng với Tô Bắc tiến vào. Dường như cánh tay của Lộ Nam mới chỉ vừa đặt lên eo của Tô Bắc thì bà đã đi ra. Tô Bắc muốn gạt tay anh xuống nhưng cuối cùng nghĩ lại thì vẫn nên từ bỏ suy nghĩ đấy đi vì dẫu sao cô và Lộ Nam vẫn là vợ chồng hợp pháp trên danh nghĩa. Thế nhưng khi vừa nhìn thấy cháu trai đang tay trong tay cùng với con hồ ly tinh kia, trong lòng Mục Niệm Ảnh không khỏi tức giận. Sáng nay còn xuất hiện trên mặt báo với người đàn ông khác, vậy mà đến tối lại chẳng biết thằng cháu ngốc ngếch này của bà rốt cuộc đang nghĩ gì mà lại có thể dịu dàng ân cần với cô ta như vậy, thật là không còn gì để nói nữa!
Lộ Tây Tây đi theo phía sau Mục Niệm Ảnh, vừa nhìn thấy cánh tay của Lộ Nam đang đặt trên eo của Tô Bắc cô liền cảm thấy hết sức khó chịu. Tô Bắc cảm nhận được có hai luồng không khí đang chiếu lên người, cô liền chau mày lại. Thái độ của Mục Niệm Anh thì cô đã lường trước rồi, chỉ có điều tại sao Lộ Tây Tây lại trông như đang oán hận cô đến vậy? Nhìn vào biểu cảm này của cô ta thì dường như đã sắp khóc tới nơi rồi vậy, lẽ nào cô tới không đúng lúc sao? Tô Bắc đưa mắt nhìn Lộ Tây Tây một cái, sau đó liền ngoan ngoãn theo sau Lộ Nam đi vào trong.
Mục Niệm Ảnh nhìn Lộ Nam, nhẹ giọng nói:
“Tiểu Nam à, dạo gần đây lâu lắm rồi không thấy cháu về nhà, lại đây bà xem nào, sao lại đói ăn thế này được cơ chứ…”
Tô Bắc suýt chút nữa thì phì cười ra, đói ăn ư, bà ơi bà đang nói linh tình gì vậy! Kể từ khi cô quen Lộ Nam cho tới nay chưa hề thấy anh có chút thay đổi nào, sao có thể đói ăn được chứ!
Thấy vẻ mặt của Tô Bắc hơi co giật, Mục Niệm Ảnh không vui mà nói:
“Cháu ngoan à, có phải vợ cháu ở nhà hàng ngày đều không nấu cơm nên cháu mới trở nên thế này, có đúng không?”
Tô Bắc nhăn mặt, thị lực của bà chắc 0/10 sao, nhìn Lộ Nam tinh lực dồi dào như vậy, rốt cuộc bà nhìn ở đâu mà bảo anh gầy thế! Lộ Nam lắc đầu thở dài, anh buông khỏi eo của Tô Bắc rồi đưa tay đỡ Mục Niệm Ảnh, anh bình thản nói:
“Bà ơi, bà đang nói cái gì thế ạ, tối hôm qua lúc cháu cân thử cháu còn béo lên tới bốn năm cân đó ạ!”
Mục Niệm Ảnh nghi ngờ nhìn anh: “Cháu nói thật ư?”
Lộ Nam gật đầu: “100% là thật luôn đó bà, cháu còn có thể lừa được sao?”
Lúc này Mục Niệm Ảnh mới thở phào, Lộ Nam liền dìu bà đi về phía ghế ngồi. Không hiểu tại sao Tô Bắc lại có một cảm giác có điều gì đó không đúng ở đây. Biểu cảm trong ánh mắt của Lộ Tây Tây phát ra dường như không chỉ là oán trách mà hơn nữa còn mang theo chút gì đó giống như đang căm hận cô vậy. Tô Bắc không ngừng an ủi bản thân, nhất định là do cô đã nghĩ nhiều rồi, giữa cô và Lộ Tây Tây chưa hề có chuyện gì xảy ra, sao cô ấy lại có thể hận cô được chứ!
Mục Niệm Ảnh được Lộ Nam nịnh tới mức tưởng chừng như sắp bay lên chín tầng mây đến nơi vậy. Lộ Nam tưởng rằng bà thật sự đã quên đi tin đồn sáng nay bị truyền ra, ai ngờ rằng vừa ăn cơm xong, Mục Niệm Ảnh đã vội nói:
“Tiểu Nam, cháu và Tô Bắc chờ chút, tối nay chúng ta mở một cuộc họp gia đình, quyết định một chuyện.”
Trong lòng Lộ Nam không khỏi thấp thỏm, anh dường như đã dự cảm được chuyện mà bà sắp nói tiếp theo là gì rồi, nhưng khi trước mặt tất cả mọi người trong gia đình anh cũng chẳng thể phản bác được. Bà nội tuy đã già rồi nhưng quyền thế của bà trong nhà vẫn rất cao, mọi người căn bản đều thuận theo ý kiến của bà, Lộ Nam bất lực lắc đầu:
“Cũng được thôi ạ, cháu và Bắc Bắc ở lại thêm một chút!”
Tô Bắc cúi đầu không nói gì, cô cũng đã được dụng ý của bà, cô vốn đã nghĩ rằng cùng lắm thì sứt mẻ tình cảm vậy thôi. Nhưng Lộ Nam đã nói rằng mọi chuyện sẽ để anh tự giải quyết, cô không cần quan tâm, đã như vậy thì cô sẽ im lặng ngồi một bên lắng nghe, không can dự là được.
Ánh mắt của Lộ Tây Tây đột nhiên sáng bừng lên, cô đã biết chắc bà nội nhất định sẽ không bỏ qua cho Tô Bắc, càng loạn càng tốt để Tô Bắc nhanh chóng ly hôn với anh hai. Chỉ cần có thể khiến con hồ ly tinh kia tránh xa khỏi anh, nhất định anh hai sẽ trở lại như trước, thương yêu cô như vậy.
Sau khi tất cả mọi người đã ngồi xuống, Mục Niệm Ảnh nhìn sang phía Lộ Hướng Viễn nói:
“Hướng Viễn con nói cho Tiểu Nam biết tối nay chúng ta muốn nói tới chuyện gì đi!”
Lộ Hướng Viễn gật đầu, trầm giọng:
“Tiểu Nam, con và Tô Bắc kết hôn xong liền đề nghị được ra ngoài ở, chúng ta đều không hề phản đối vì muốn cả hai đưa có thể sớm sinh con, bà nội tuy không nỡ nhưng vẫn đồng ý.” Tiếp sau đó, ông liền chuyển hướng sang để tài khác: “Nhưng con cũng thấy rồi đó, kể từ sau khi con chuyện ra ngoài mọi chuyện đã loạn tới mức nào thế này. Kết hôn chưa đầy hai tháng không phải con lên báo thì lại tới lượt Tô Bắc lên, lại toàn là những chuyện làm hổ thẹn tới gia phong của nhà ta. Con định để bộ mặt của nhà họ Lộ đây đặt ở đâu vậy, vị thế của chúng ta ở ngoài xã hội sao còn có thể vững chắc được nữa đây?”.
Lộ Hướng Viễn nói xong liền thở dài một hơi:
“Để bà nội nói chuyện này chúng ta nên giải quyết thế nào đi!”
Tô Bắc cúi mặt, “hừ” nhẹ một tiếng. Còn hổ thẹn gia phong ư, sao không nói luôn là trái với thuần phong mỹ tục nữa đi! Tô Bắc vừa nghĩ xong thì Mộ Niệm Ảnh lập tức đau lòng nói:
“Đây rõ ràng là làm trái với thuần phong mỹ tục bao đời của nhà ta đây mà!”
Tô Bắc hơi giật mình, qủa nhiên nói thật đấy à! Mục Niệm Ảnh vừa dứt lời, liền tức giận nhìn chằm chằm vào Tô bắc:
“Tiểu Nam, Tô Bắc, sau khi thông qua bàn bạc thương thảo của nhà chúng ta về chuyện lần này thì hai đứa phải lập tức ly hôn ngay! Nhà họ Lộ chúng ta không thể để một người phụ nữ như vậy ở trong nhà được, nếu như để người khác biết được thì sau này họ sẽ dùng ánh mắt nào để nhìn vào nhà họ Lộ ta đây!”
Mục Niệm Ảnh nói xong, vẫn giữ nguyên bộ dạng tức giận như cũ. Tô Bắc vẫn cúi đầu, trên gương mặt cô để lộ ra một nụ cười đầy ý khinh thường. Trong đầu cô đột nhiên nảy ra một câu, ăn cháo đá bát! Với người nhà họ Lộ thì câu nói này được dùng với họ đúng là quá phù hợp mà. Lúc ấy vì để xua đuổi tà khí cho Lộ Tây Tây nên đã ép cô và Lộ Nam phải cưới nhau bằng được, sao lúc đó không nói cô như vậy đi. Bây giờ khi Lộ Tây Tây đã khỏi bệnh rồi thì lại cảm thấy cô không vừa mắt. Tuy cô trong sạch, hoàn toàn không chút hổ thẹn với lòng, nhưng đối với những hành động này của nhà họ Lộ cô thật sự cảm thấy thật trơ trẽn!
Lộ Tây Tây dường như sợ mọi chuyện vẫn chưa đủ nóng, liền thêm dầu vào lửa mà nói:
“Chẳng phải vậy sao, chị dâu à, chị cũng thật đúng là, sao có thể để những bức ảnh như vậy bị truyền ra ngoài được cơ chứ. Đừng trách tại sao bố và bà nội đều tức giận như này!”
Tô Bắc liền ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lộ Tây Tây. Ánh mắt này khiến Lộ Tây Tây không khỏi lúng túng, tựa như đã bị nhìn thấu thâm tâm vậy. Tô Bắc sầu não không vui, rốt cuộc cô đã đắc tội gì với Lộ Tây Tây khiến cô ta lại đối xử với cô như vậy. Tô Bắc tự hỏi mình, tuy cô và Lộ Nam ngoài mặt trông giống như là vợ chồng nhưng đối với cô em chồng này, cô thật sự đã hành xử rất đúng chỗ rồi đó nha! Thấy Tô Bắc hoài nghi nhìn mình, Lộ Tây Tây liền chột dạ, ngượng ngùng cúi đầu.
Mục Niệm Ảnh thấy Tô Bắc nhìn Lộ Tây Tây như vậy, lập tức liền nói:
“Sao thế? Còn dám phản lại ư! Chẳng lẽ Tây Tây nói sai à, cô còn dám trừng mắt nhìn nó nữa sao?”
Bà quay sang phía Lộ Nam: “Cháu đã nhìn thấy chưa? Đây chính là cách vợ cháu đối xử với người nhà của cháu đấy, bà nói cho cháu biết Tiểu Nam à, cuộc hôn nhân này cháu bắt buộc phải ly hôn ngay cho bà, ngay lập tức!”
Tô Bắc cạn lời nhìn bà lão đang nổi xung ở trước mặt, bà nhìn thấy ở đâu cô trừng mắt với Lộ Tây Tây vậy. Mắt không tốt thì đi bệnh viện khám đi, ở đây cáu giận cái gì không biết! Nếu như chẳng phải vì Lộ Nam không cho thì cô đã về từ lâu rồi, cho dù có là bề trên thì ăn nói cũng phải có chút đạo lý mới phải chứ!
Lộ Nam nghe xong lời của Mục Niệm Ảnh, vẻ mặt có chút lạnh lùng, anh trầm giọng nói:
“Bà à, Bắc Bắc là vợ của cháu, cháu không đồng ý mọi người nói như vậy với cô ấy. Hơn nữa mà nói hôn nhân này là của cháu, cháu sẽ tự quyết định. Vợ là người sẽ sống cùng với cháu đến hết cuộc đời, không phải với mọi người, trừ cháu ra không ai có quyền quyết định gì hết!”