Lộ Nam nói xong liền nhanh tay tắt máy, nghĩ tới lời bà vừa nói Tô Bắc sau khi kết hôn đã nhiều lần lên tin tức giải trí, có lẽ nào lần này cũng vậy ư. Anh nghĩ ngợi một lát rồi vội vàng mở điện thoại tìm kiếm tin tức giải trí sáng nay, tuy đã có tâm lý chuẩn bị từ trước nhưng nhìn vào bức ảnh phóng viên chụp được, trong lòng Lộ Nam vẫn vô cùng khó chịu. Tô Bắc và Cố Niên Thành âu yếm nhìn nhau, cười nói vui vẻ trong không gian ấm áp của nhà hàng, nhất là khi nhìn vào dòng tiêu đề ở phía dưới, anh càng muốn vứt bay điện thoại đi ngay lập tức. Quản lý cấp cao Anne hẹn hò bí mật với Cố Niên Thành-giám đốc tập đoàn Vân Thành, Anne câu được rùa vàng, bắt cá hai tay, dây dưa không rõ với hai tổng giám đốc lớn trong Nam Hi! Nhìn vào những dòng chữ gây ngứa tai gai mắt ấy, Lộ Nam không cần nghĩ cũng biết được họ đang so sánh giữa anh và Cố Niên Thành. Tô Bắc vừa mới bị lộ tin đồn với Lộ Nam không lâu thì đã lại bị truyền tin với Cố Niên Thành, tin cũ vừa lắng xuống thì tin mới đã lại nổi lên. Lộ Nam bóp chặt chiếc điện thoại trong tay, chẳng trách sao bà lại tức giận như vậy, xem ra anh nhất định phải nghĩ cách giải quyết, nếu không bà nhất định sẽ ép anh và Tô Bắc ly hôn. Có thể trước đây anh chỉ coi cô như một tấm lá chắn của riêng mình, nhưng tới bây giờ anh tự cảm nhận được vị trí của cô trong trái tim đã không chỉ còn là tấm lá chắn ấy nữa rồi.
Tô Bắc sửa soạn lại đồ đạc, vừa bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy Lộ Nam đang ngồi im trên ghế như một bức tượng gỗ, không chút động tĩnh. Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Lộ Nam là cô sẽ ngay lập tức nghĩ tới chuyện tối qua anh đã cưỡng hôn cô, sắc mặt Tô Bắc lập tức thay đổi, cô cáu giận đi thẳng về phía cửa. Loại người cặn bã như Lộ Nam thật không đáng để nhìn!
Ai ngờ rằng khi cô vừa đặt chân tới cửa liền nghe thấy giọng nói trầm lặng của Lộ Nam được phát ra:
“Đứng lại!”
Tô Bắc làm thinh trước câu nói của anh, vẫn tiếp tục thay giày chuẩn bị đi ra ngoài. Lộ Nam có chút bức bội, thấy Tô Bắc vẫn nhất quyết không định trả lời mình, anh lập tức đứng dậy sải bước đi về phía cô. Anh bắt được cánh tay cô, Tô Bắc dường như đã lường trước, cô vội vàng vung tay khỏi anh. Gương mặt khôi ngô của Lộ Nam chợt tối sầm như màu mực, anh nói:
“Em sợ anh đến thế sao? Anh cũng chẳng phải là hổ báo gì, lẽ nào sẽ ăn thịt em được à!”
Tô Bắc tỉnh bơ quay đầu lại, nhìn thẳng vào Lộ Nam:
“Đúng, anh không phải là hổ báo tất nhiên sẽ không thể ăn thịt được em, nhưng anh là đồ cặn bã, có thể dễ dàng làm bẩn tất cả mọi thứ của em!”
“Tất cả mọi thứ….” Lộ Nam trầm lặng nhìn cô: “Ý em là về thể chất hay tinh thần?”
Khuôn mặt Tô Bắc chợt ửng đỏ, cô quả thực đã không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa, cô gào lên:
“Tất cả mọi thứ là đã bao gồm rồi đấy, anh là ngu thật hay là giả ngu thế, Lộ Nam em nói cho anh biết anh đủ rồi đấy! Anh làm nhục em xong anh còn muốn em phải nói chuyện tử tế với anh nữa sao, có phải anh cảm thấy em rẻ mạt lắm đúng không? Anh tưởng rằng anh ngon ngọt với em là có thể khiến em buông bỏ mọi chuyện ư, em nói cho anh biết, đừng có hòng!”
Dứt lời, Tô Bắc liền xỏ chân vào giày muốn rời khỏi. Lộ Nam níu tay cô lại, anh cúi đầu thấp giọng nói:
“Tô Bắc, anh xin lỗi….”
Tô Bắc bật cười một tiếng: “Anh nói gì cơ, em nghe không rõ!”
Lộ Nam sa sầm mặt mũi, anh cất cao giọng: “Tô Bắc, anh sai rồi!”
Tô Bắc nhếch miệng cười:
“Tổng giám đốc Lộ, sao anh lại có thể sai được chứ, có sai thì cũng đều là do em sai thôi. Anh quá ngốc rồi đấy, quả nhiên lại đi tin lời em nói, tuy anh có hơi độc miệng nhưng trong lòng anh không có ý gì xấu cả. Bây giờ em mới phát hiện ra bản thân em đúng là một kẻ khốn nạn mà!”
Lộ Nam vội vàng nắm chặt tay cô hơn, vẻ mặt có chút lo lắng:
“Tô Bắc, em cũng biết anh trước nay chưa hề biết xin lỗi ai bao giờ cả, nhưng kể từ sau khi quen em anh đã xin lỗi em rất nhiều lần, anh thật lòng rất muốn xin lỗi em mà, em đừng như vậy nữa có được không? Lúc đó chỉ là do anh quá kích động nên mới….”
Tô Bắc nhìn Lộ Nam, phẫn nộ nói:
“Anh kích động sao? Anh kích động là anh có thể dùng những lời lẽ như vậy để nói với em ư? Anh tưởng anh là ai cơ chứ, lời nói nói ra rồi còn có thể thu lại được nữa không?”
Lộ Nam bất lực thở dài:
“Tô Bắc à, hôm nay anh tìm em không phải là để nói những chuyện này, em có thể nghe anh nói hết được không?”
Tô Bắc ngoảnh mặt không nhìn Lộ Nam, cô lạnh lùng trả lời:
“Có chuyện gì thì anh mau nói đi, đừng nói những lời thừa thãi nữa, em còn phải đi làm!”
Lộ Nam ấp úng nói:
“Hôm nay em lại lên đầu báo nữa rồi, hơn nữa còn là cùng với Cố Niên Thành, em nói xem cứ cách vài ngày em lại truyền tin đồn như vậy thì người nhà anh sẽ nghĩ thế nào chứ!”
Tô Bắc sững người, lại lên đầu báo rồi. Chỉ có điều nghĩ tới những chuyện mà Lộ Nam đã làm với cô, vẻ mặt cô lập tức lạnh xuống:
“Lên báo thì lên báo, lẽ nào anh định kéo em từ trên đầu báo xuống à! Nếu anh thật sự có bản lĩnh thì anh làm đi, mà hơn nữa thì người nhà anh có nghĩ gì cũng đâu liên quan tới em!”
Nhìn dáng vẻ hờ hững của Tô Bắc, Lộ Nam tức khắc cảm thấy khó chịu, anh nắm chặt vai cô nói:
“Tô Bắc, em không thể nói chuyện tử tế được sao? Lẽ nào em đã quên mất hợp đồng của chúng ta rồi ư?”
Nhắc tới hợp đồng, Tô Bắc liền cảm thấy có chút khinh thường, cô nói:
“Anh còn dám nhắc tới hợp đồng à? Anh thử xem xem anh có tuân thủ hợp đồng hay không đi!”
Lộ Nam phản đáp: “Sao anh lại không tuân thủ chứ!”
Sắc mặt Tô Bắc có chút không tự nhiên:
“Nếu anh tuân thủ thì sao anh còn tới hôn em!”
Hai mắt Lộ Nam tối sầm lại, anh ép sát người Tô Bắc lên cửa, hóa ra cô vẫn còn để bụng chuyện nụ hôn. Tại sao cô có thể hôn anh còn anh thì không thể hôn cô cơ chứ, đây là cái thứ lý thuyết quái quỷ gì vậy! Nếu nói có điều gì khác nhau thì chỉ là cô hôn trộm anh, còn anh cưỡng hôn cô, nhưng anh cảm thấy điều đấy cũng giống nhau cả mà thôi!
Tô bắc bị ép ở giữa, phía sau lưng cô là cánh cửa còn phía trước là ngực của Lộ Nam, gương mặt nhỏ nhắn của cô chợt nóng bừng lên. Cô đưa tay chặn trước ngực anh, khoảng cách giữa hai người lúc này e rằng chưa tới nổi 5cm, giọng nói của cô lúc này hoàn toàn mất tự nhiên:
“Lộ Nam, em nói cho anh biết anh đừng có làm bừa đấy!”
Lộ Nam bật cười một tiếng:
“Làm bừa ư? Sao anh có thể làm bừa được cơ chứ, rõ ràng trên hợp đồng của chúng ta cũng không hề viết rằng anh không thể hôn em mà!”
Gương mặt của Tô Bắc đã nóng nay còn đỏ bừng lên: “Lộ Nam, anh đừng có vú lấp miệng em như thế!”
Lộ Nam dần dần tiến lại gần hơn, hơi thở của anh phả lên gương mặt của Tô Bắc:
“Sao anh lại vú lập miệng em được, lẽ nào những gì anh nói đều không phải sự thật ư?”
Tô Bắc hoảng loạn nhìn anh, cô cong lưng chui qua phần khe ở dưới tay của Lộ Nam đi ra. Nhìn Lộ Nam vẫn đang đứng ở cửa, chỉ một câu cô cũng không muốn nói với anh:
“Tránh ra, em còn phải đi làm!”
Lộ Nam tỉnh bơ nhìn vào cô: “Sao anh lại phải tránh ra thế?”
Tô Bắc nổi giận: “Lộ Nam, anh lại phát bệnh nữa à, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Lộ Nam nhìn vào dáng vẻ vừa tức giận vừa lo lắng của cô, liền nhanh chóng nói:
“Thôi được rồi, anh tìm là vì sáng nay vì chuyện của em và Cố Niên Thành trên báo mà bà nội đã gọi điện thoại tới cho anh, bà nói…”
Tô Bắc nhếch mày nhìn anh: “Nói cái gì?”
Lộ Nam không biết phải mở lời nói thế nào, thực ra điều anh lo lắng lúc này là sợ rằng sẽ buột miệng nói ra chuyện bà muốn hai người phải ly hôn, anh sợ Tô Bắc sẽ không do dự mà đồng ý ngay. Suy nghĩ một hồi Lộ Nam cũng không nói ra được chữ nào cả, Tô Bắc chăm chú quan sát anh, đột nhiên phì cười:
“Bà muốn chúng ta ly hôn chứ gì!”
Dù sao thì dựa theo suy nghĩ cổ hủ của bà, trong mắt bà những tin đồn như vậy nhất định sẽ đánh mất giá trị của người phụ nữ!
Thấy Tô Bắc nói ra như vậy, Lộ Nam như không tin được những gì vừa nghe thấy từ miệng cô nói ra, anh bất ngờ hoảng hốt:
“Sao em biết vậy?”
Tô Bắc khẽ hừ một tiếng:
“Bởi vì em đã quá hiểu bà rồi.”
Lộ Nam lập tức căng thẳng:
“Em đừng nghĩ gì nhiều, anh đã giải thích với bà rồi. Tối nay chúng ta về nhà ăn cơm, còn những chuyện khác để anh giải quyết!”
Tô Bắc nhún vai, xua xua tay:
“Tùy anh, em sao cũng được, chỉ có điều nếu như bà cũng sẽ chửi em giống anh hôm qua thì em sẽ không nhịn đâu đấy. Tới lúc đó anh muốn giải quyết thế nào thì giải quyết!” Dứt lời, cô lách khỏi người Lộ Nam rồi đi thẳng ra ngoài.
Sau khi Tô Bắc tới công ty liền nhận được điện thoại của Diệp Đình Lạc gọi tới. Diệp Đình Lạc ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao chọc trời trước mặt, rồi lại cúi đầu nhìn lên tờ giấy mà Tô Bắc đã ghi sẵn địa chỉ cho cô, cô không tin mà nói:
“Chị Bắc Bắc, chị có chắn chắn địa chỉ mà chị viết cho em là đúng không?”
Tô Bắc vừa lật kịch bản vừa cười nói:
“Tất nhiên là đúng rồi, trụ sợ chính của tập đoàn Vân Thành mà, sau khi đi vào thì em cứ đi thẳng tới hỏi giám đốc Cố Niên Thành là được, nói là chị giới thiệu em tới đây anh ấy sẽ tự sắp xếp để kí hợp đồng với em!”
Diệp Đình Lạc vẫn cảm thấy có chút sợ sệt, cô lo lắng nói:
“Chị Bắc Bắc nhìn công ty này trông rất xịn xò, họ thật sự sẽ kí hợp đồng với em sao? Em chỉ là một người mới chưa hề có bất kì danh tiếng nào cả…”
Nghe thấy giọng điều đầy vẻ do dự của Tô Bắc, Tô Bắc lập tức an ủi:
“Đừng nghĩ nhiều nữa mau vào trong đi, tối qua chị đã nói chuyện với Cố Tổng xong xuôi cả rồi, anh ấy sẽ chăm sóc em!”
Diệp Đình Lạc gật đầu, cô dập máy rồi đi vào phía bên trong của tập đoàn Vân Thành. Nhìn mọi người đi qua đi lại ở sảnh tầng một, ai nấy cũng đều mặc âu phục chỉnh tề, lịch sự sang trọng, Diệp Đình Lạc cúi đầu nhìn bản thân, trên người cô là một chiếc váy trắng thuần đơn giản, hoàn toàn lạc lõng với dòng người trước mặt. Diệp Đình Lạc có chút tự ti, cô cúi đầu đi về phía lễ tân.
Diệp Đình Lạc rụt rè ngẩng đầu nhìn lên nhân viên lễ tân, cô nhẹ giọng hỏi:
“Xin chào, có thể giúp tôi thông báo một chút không? Tôi tới tìm Cố Tổng- Cố Niên Thành!”
Nhân viên lễ tân đưa mắt nhìn một lượt Diệp Đình Lạc, khinh thường trả lời:
“Trông cô như này mà cũng dám tới tìm Cố Tổng chúng tôi sao?”