Lộ Nam bặm môi không nói gì, chiếc xe lao nhanh trên đường. Bầu không khí trong xe vô cùng nặng nề, cảm nhận được điều đó, Tô Bắc gượng gạo cười một tiếng, cô hỏi:
“Lộ Nam, anh không sao chứ!”
Lộ Nam không để tâm tới cô, Tô Bắc không nhụt chí, vẫn tiếp tục hỏi:
“Này Lộ Nam…Nghiêm Nghệ Đình thì sao, cô ấy chẳng phải cùng anh đi tới đó ư?”
Lộ Nam vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng như ban đầu, vẻ mặt căng thẳng. Tô Bắc dứt khoát muốn phá vớ bầu không khí này, cô gắt lên:
“Lộ Nam, anh bị câm rồi à? Lúc nãy ở nhà hàng chẳng phải mồm miệng anh rất ghê gớm, rất biết ăn nói ư!”
Lộ Nam đưa mắt nhìn cô một cái, ánh mắt ấy khiến Tô Bắc không khỏi hoảng sợ. Cô do dự vài giây, rồi lại cứng đầu nói:
“Em nói này Lộ Nam, lẽ nào anh đã lừa Nghiêm Nghệ Đình tới đó để bán cô ấy đi, bây giờ lại sợ chuyện bị bại lộ nên mới không dám nói câu nào đúng không?”
Sắc mặt Lộ Nam lạnh như băng, anh biết rất rõ là Tô Bắc đang cố ý muốn khiêu khích anh nhưng anh thật sự vẫn khó thể kiềm chế được. Tô Bắc chép miệng, tiếp tục ba hoa:
“Thực ra Lộ Nam à, cho dù anh không nói gì với em thì em cũng tự biết trong lòng anh lúc này chắc chắn đang thầm chửi em tới cả nghìn lần ấy chứ. Dẫu sao đối với loại người chưa bao giờ ăn đồ ăn ven đường như anh, hơn nữa còn mắc bệnh sạch sẽ tới mức khiến người khác còn muốn giận sôi người thì quả thực trên thế gian này cũng chẳng được mấy người. Nước bọt của em bắn lên người anh, anh nhất định sẽ hận lòng sao không thể băm em thành trăm mảnh có đúng không?”
Lộ Nam vẫn chăm chú đi thẳng về phía trước, bỗng nhiên chiếc xe quẹo sang một bên khiến toàn thân Tô Bắc va vào cửa xe. Cô đau điếng cắn chặt môi:
“Lộ Nam, em chưa từng thấy người đàn ông nào nhỏ mọn như anh cả, em mới chỉ nói anh có hai câu, có đến mức phải báo thù em như thế không? Anh cũng đang ở trên xe đó, anh không sợ chết à?”
Lộ Nam chợt dừng xe lại, trước ánh mắt kinh ngạc của Tô Bắc, anh nghiến răng nói ra từng câu từng chữ:
“Nước bọt! Cũng may nhờ cô nói ra, cô có tin nếu cô còn tiếp tục nói thì tôi sẽ nghĩ cách bịt mồm cô lại không!”
Hai bờ vai Tô Bắc run rẩy, nhìn vào sắc mặt của Lộ Nam cô đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi. Cô có một dự cảm rằng Lộ Nam nói được thì nhất định sẽ làm được, do vậy liền biết điều mà im bặt.
Quãng đường sau đó xe của Lộ Nam càng đi với tốc độ nhanh hơn, khó khăn lắm mới có thể tới được hầm để xe của chung cư. Tô Bắc vừa xuống liền đá chân phải chiếc thùng rác được đặt ở bên cạnh, đau điếng kêu toáng lên. Lộ Nam lạnh lùng đưa mắt nhìn cô rồi cứ thế quay người đi thẳng vào trong tháng máy, Tô Bắc thấy vậy liền vội vàng đuổi theo sau anh.
Sau khi lên tầng, Tô Bắc vừa bước vào liền nhận thấy Lộ Nam có gì đó không ổn, anh nhìn chằm chằm về phía cô, cảm giác anh giống như một con hổ đói đang muốn vồ tới xé xác cô vậy. Tô Bắc không chần chừ hơn, cô chạy thẳng về phía phòng rồi nhanh chóng đóng sập cửa lại.
Tắm nước nóng xong, Tô Bắc chợt cảm thấy khắp người sảng khoái, cô nhấc điện thoại lên lướt xem một chút. Đột nhiên cô cảm thấy miệng lưỡi đều khô khan, nhớ lại bữa tối nay sau khi ăn xong chưa kịp uống nước thì đã bị Lộ Nam kéo đi, cô liền nhẹ nhàng, lén lút mở cửa đi ra, rón ra rón rén đi về phía tủ lạnh.
Mở tủ lạnh, cô mừng rỡ trộm cười một tiếng, đưa tay lấy một lon coca mát lạnh. Bỗng nhiên, một giọng nói bất ngờ phát ra trên đầu cô:
“Rất đáng cười sao?”
Tô Bắc giật mình nhảy cẫng lên, kết qua đầu cô va phải một thứ thì đó cưng cứng, khiến lon coca trong tay cô lập tức bị rơi xuống. Cô ôm đầu quay người lại thì nhìn thấy Lộ Nam cũng đang xoa cằm, trong mắt anh như có hai ngọn lửa đang cháy dữ dội, đầy phẫn nộ nhìn vào cô. Tô Bắc sợ hãi lùi bước về phía sau, hai tay giữ chặt lấy chiếc áo choàng tắm trên người, hóa ra lúc nãy cô đã đụng phải cằm anh rồi. Nhìn dáng vẻ đau đớn của Lộ Nam, cô đã tự lường trước được kết quả, Tô Bắc tặc lưỡi chờ đợi.
Lộ Nam trừng mắt nhìn cô vài giây, sau đó anh đột nhiên đưa tay ra kéo Tô Bắc về phía mình. Tô Bắc va người lên bộ ngực rộng của anh, cô lo sợ nhìn anh, trong đầu thầm nghĩ anh không định sẽ đánh cô thật đấy chứ! Tô Bắc không dám ngẩng đầu nhìn Lộ Nam, hai hàm răng run cầm cập đập vào nhau mà nói:
“Lộ…Lộ Nam! Em nói cho anh biết nhé, đàn ông tốt…là không…không thể đánh phụ nữ được đâu!”
Lộ Nam nhếch môi cười: “Anh đã từng nói anh là một người đàn ông tốt à?”
Trong lòng Tô Bắc tức khắc cảm thấy hoang mang, cô muốn khóc nhưng không tài nào có thể ra nước mắt, quả nhiên anh thật sự muốn đánh cô.
Cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Tô Bắc đang phả lên ngực mình, bộ ngực lạnh lẽo trước đó của anh dường như cũng đang ấm dần lên, nhịp tim anh đập mạnh. Lộ Nam đột nhiên đưa tay ra giữ lấy cằm cô, sau đó từ từ nâng lên ép cô phải ngẩng đầu nhìn anh. Cảm nhận được sự đau đớn từ dưới cằm đang truyền tới, Tô Bắc liền lắc mạnh đầu, nhưng không ngờ càng lắc thì cằm lại càng đau hơn. Cô tức giận, nhìn thẳng vào ánh mắt của Lộ Nam, cô nói:
“Lộ Nam, rốt cuộc anh muốn làm gì? Trong một buổi tối anh không sáng không tối, mặt lúc nào cũng đăm đăm như có ai nợ anh cả trăm vạn vậy!”
Lộ Nam nhìn vào đôi môi nhỏ đang liến thoắng không ngừng của Tô Bắc, không có dấu hiệu nào báo trước, anh đột nhiên cúi đầu hôn lên đó. Đôi môi nhỏ của Tô Bắc ngay lập tức bị chặn lại, trong nháy mắt liền lặng nhắt như tờ, chỉ còn nghe thấy hơi thở gấp gáp yếu đuối được phát ra. Tô Bắc thất thần vài giây, lúc này Lộ Nam đã bắt đầu tiến công, di chuyển vào phía bên trong của bờ môi ấy. Chờ cho tới khi Tô Bắc kịp tỉnh lại thì gương mặt nhỏ nhắn của cô đã đỏ bừng lên rồi. Cô dồn lực đẩy Lộ Nam ra, nhưng không ngờ anh lại dùng tay giữ chặt tay cô lại. Anh đưa tay túm lấy chiếc áo choàng trên người cô, kéo cô lại gần anh hơn. Một tay anh đặt lên eo cô, tay còn lại giữ lấy đầu cô, chuyển động không ngừng. Tô Bắc cảm nhận được hai bàn tay lớn đang không yên phận mà di chuyển trên người cô, cô vừa giận vừa xấu hổ, hai gò má đã đỏ bừng lên từ lúc nào. Thấy đai áo bị tháo ra, Tô Bắc không thể nhịn thêm nữa, cô đưa tay lên, giáng một cú tát thật mạnh lên mặt của Lộ Nam.
“Bốp” một tiếng vang lên, Lộ Nam nheo mắt nhìn cô, mọi động tác trong tay anh cũng bất ngờ dừng lại. Lộ Nam tức giận nhìn vào Tô Bắc, ánh mắt anh nguy hiểm, nóng hầm hập, tựa như muốn ăn cô ngay tức khắc. Tô Bắc cảm nhận thấy lòng bàn tay đang nóng bừng, trong lòng vừa tự động viên bản thân vừa phẫn nộ trừng mắt nhìn Lộ Nam, cô nói:
“Lộ Nam, anh là chó điên sao, gặp ai cũng cắn!”
Xem ra cú tát vừa rồi của Tô Bắc thực sự đã khiến anh giận run người rồi, anh hít một hơi thật sâu kiềm chế lại bản thân, khuôn mặt anh nhăn nhó, trầm giọng nói:
“Anh là chó, thế còn em là gì?”
Tô Bắc không muốn dây dưa với anh hơn nữa, cô trốn tránh ánh mắt của Lộ Nam, nhanh miệng nói:
“Vừa xong em đánh anh nhưng cũng là vì em phòng vệ, ai bảo anh tự dưng hôn em!”
Lộ Nam bật cười, giọng nói của anh càng trầm hơn:
“Sao? Em được phép hôn anh còn anh thì không được phép à?”
Nói xong, Lộ Nam liền đưa tay kéo Tô Bắc lại, ôm sát vào đầu. Hơi thở của anh đang phả vào tai cô:
“Hơn nữa anh hôn em thì sao, em nên biết rằng trên danh nghĩa anh vẫn là chồng của em!”
Tô Bắc vội vàng đẩy Lộ Nam ra, lần này anh không ôm chặt nên cô có thể dễ dàng đẩy ra. Cô nổi giận trừng mắt nhìn anh:
“Lộ Nam, anh là đồ vô liêm sỉ!”
Lộ Nam lạnh lùng hắng giọng một tiếng:
“Anh có vô liểm sỉ hơn nữa cũng không bằng thứ phụ nữ lẳng lơ như em!”
Trong nháy mắt hai mắt Tô Bắc mở to ra, lẳng lơ sao, anh có bị điên không sao lại có thể nói cô như vậy! Tô Bắc như phát điên:
“Lộ Nam, anh nói gì cơ, anh nói ai là đồ lẳng lơ!”
Lộ Nam dường như cũng tức giận không kém, anh nhìn chằm chằm vào Tô Bắc:
“Nếu em không phải là loại lẳng lơ vậy thì tại sao mấy hôm trước em vừa đá mắt đưa tình với Lâm Chấn, hôm nay đã lại dây dưa không rõ với Cố Niên Thành, có phải chỉ cần là đàn ông thì em đều muốn tiến tới gần đúng không! Em muốn gì em nói ra đi, anh là giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế, lẽ nào anh không thể đáp ứng được khẩu vị của em sao?”
Tô Bắc giận run người, cô bước lên, một cú tát nữa lại được cô giáng thẳng lên mặt của Lộ Nam. Đáy mắt cô rưng rưng nước mắt:
“Lộ Nam, đầu anh bị úng nước rồi sao, cái gì cũng có thể nói ra được!”
Dứt câu Tô Bắc liền quay người, và cũng chính vào lúc ấy, những giọt nước mắt tựa như những viên ngọc tròn bắt đầu không ngừng lăn dài trên má cô. Cô chạy thẳng về phía phòng mình, sau đó đóng rầm cửa lại.
Lộ Nam sờ tay lên chỗ vừa bị tát, đau rát nóng bừng. Nhưng lúc này trong lòng anh đột nhiên có chút hối hận, lúc nãy là do anh không làm chủ được, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của cô anh chợt cảm thấy vô cùng đau lòng. Anh đưa tay đấm thật mạnh lên cánh cửa tủ lạnh, máu bắt đầu rỉ ra, anh mặc kệ, trầm lặng đi về phòng.
Sáng sớm hôm sau, Lộ Nam bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Anh đưa tay ấn nhận điện thoại, ngái ngủ trả lời:
“Alo, có chuyện gì vậy bà?”
Mục Niệm Ảnh vừa đau lòng vừa tức giận:
“Tiểu Nam à, con và Tô Bắc rốt cuộc sao vậy, cô ta ở bên ngoài rốt cuộc đã làm trò gì mà một tháng nay đã có biết bao tin đồn được đồn thổi ra vậy. Lần trước là tin đồn với cháu nên ta có thể nhắm mắt cho qua, nhưng lần này bà không thể bỏ qua được nữa, quả nhiên còn dám đi với người đàn ông khác, cô ta không coi thể diện của nhà họ Lộ chúng ta ra gì nữa rồi sao!”
Mục Niệm Ảnh nói ra một tràng, đầu óc Lộ Nam vẫn đang trong trạng thái mông lung, anh phải lắc đầu liên tục mấy lần mới có thể tỉnh ngủ, anh nói:
“Bà à, rốt cuộc là có chuyện gì thế? Bà đừng tức giận, từ từ nói!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!