**********
Lời Tô Bắc vừa được nói ra, nét mặt Cổ Niên Thành lập tức hiện lên một tia thất vọng. Trong lòng Tô Bắc thầm nhủ: Hôm nay rốt cuộc cô đã bước chân nào ra khỏi nhà trước vậy, sao có thể gặp chuyện như này được cơ chứ. Quả nhiên hai đại tổng giám đốc tranh nhau muốn đưa cô về! Nếu như không phải cô ở cùng với Lộ Nam thì thật sự chỉ còn nước phân thân ra mà thôi. Con người Cổ Niên Thành khá tốt, bây giờ cũng coi như là đã quen biết nhau, sau này khó tránh tới chuyện sẽ còn gặp lại.
Cổ Niên Thành thấy dáng vẻ khó xử của Tô Bắc, nhớ lại tới chuyện Lộ Nam giải thích tin đồn, dường như có nói rằng hại người họ cùng sống trong một tiểu khu. Dầu sao cô cũng đã nói như vậy, anh cũng không nên nghĩ nhiều nữa, anh nhẹ giọng nói:
"Vậy nếu như cô cùng Lộ Tổng tiện đường hơn thì tôi cũng không tiến cô nữa, hai người đi đường cẩn thận!”
Tô Bắc gật đầu, cảm kích nhìn Cổ Niên Thành. Cả ba người cùng nhau đi ra khỏi khách sạn, sau đó Tô Bắc liền đi theo Lộ Nam tới chỗ đỗ xe. Cổ Niên Thành ở phía sau, thầm lặng dõi theo bóng lưng của hai người họ. Tô Bắc liếc mất sang nhìn Lộ Nam, sắc mặt anh càng lúc càng khó nhìn hơn. Cổ NiênThành vẫn đứng im ở đó nhìn theo, chờ cho tới khi xe của hai người đi khuất anh mới từ từ quay người đi về phía xe của minh.
Lộ Nam và Tô Bắc về tới nhà.
Khắp người Lộ Nam, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài phủ đầy một mùi sát khí. Tô Bắc không muốn để ý tới anh, cô vứt túi xách lên trên ghê rồi đi thẳng về phòng. Sau khi tắm xong, Tô Bắc đã tìm khắp phòng một lượt mà vẫn không thấy điện thoại đầu. Nhớ lại lúc nãy đã để điện thoại trong túi xách, Tô Bắc liền bỏ chiếc khăn tắm đang cuốn trên người xuống thay bằng một chiếc áo choàng ngủ dài tới mắt cá chân. Cô nhìn đi nhìn lại bản thân vài vòng trong gương rồi mới mở cửa đi ra.
Tô Bắc vừa mở cửa ra liên nhìn thấy Lộ Nam vẫn đang ngồi trên sofa, anh chau mày, sắc mặt u ám. Chờ đã, trong tay anh đang cầm đó chẳng phải là điện thoại của cô hay sao? Tiếng chuông điện thoại vẫn đang không ngừng reo lên, Tô Bắc ngay tức khắc sững người lại. Điện thoại của cô sao lại ở trong tay anh, không nghĩ nhiều hơn Tô Bắc lập tức nhanh chân đi về phía Lộ Nam. Cô muốn lấy lại điện thoại của mình đang nằm trong tay Lộ Nam thì ai ngờ rằng Lộ Nam đột nhiên đứng phắt dậy, giơ cao chiếc điện thoại trong tay lên. Tô Bắc hiểu sao anh tự dưng lại đứng dậy như vậy, cô giơ tay muốn lấy lại, nhưng do bị hụt chân, mặt cô đập vào ngực của Lộ Nam. Cô xoa xoa đầu mũi, cô sợ hãi lùi về phía sau, kết quả lại bị bàn trả chặn lại khiến cô ngã nhào xuống đất. Tô Bắc vừa giận vừa xấu hổ, cô vội vàng đứng dậy, đi tới trước mặt Lộ Nam đưa tay ra, sắc mặt cáu kỉnh nhìn anh:
“Trả điện thoại cho em!”
Cô không nhắc tới điện thoại thì không sao, nhưng cô vừa nhắc tới sắc mặt Lộ Nam đột nhiên thay đổi. Dáng vẻ lạnh lùng ghê rợn lúc này của anh khiến Tô Bắc cũng có chút lo sợ, nhưng cô vẫn nhất quyết muốn lấy điện thoại của mình:
"Điện thoại
Lộ Nam đứng trước mặt cô không nói một lời, cả hai cứ thể nhìn thẳng vào mất nhau. Tô Bắc tức giận, anh bị cầm rồi sao? Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, Lộ Nam đưa mặt nhìn lên màn hình điện thoại hiến thị, sắc mặt càng khó coi hơn. Dường như sắp có một trận bão lớn sắp ập tới vậy, Tô Bắc run run hai vai, anh bị sao thế này? Lộ Nam cao hơn cô nên cô hoàn toàn không thể nhìn thấy rốt cuộc là ai đang gọi tới cho mình. Chỉ có điều cho dù là ai gọi tới cho cô đi chăng nữa thì cũng không đáng để Lộ Nam nổi giận tới mức này chứ! Có lẽ nào anh vẫn để bụng chuyện ở buổi tiệc tối nay sao? Tô Bắc nghĩ tới nghĩ lại cũng chẳng thể tìm ra cho bản thân một lời giải đáp thích đáng, cô tức giận nhìn Lộ Nam: "Trả điện thoại lại cho em, em sẽ lập tức biến mất không để anh phải ngửa mắt đầu!
Nghe thấy Tô Bắc nói như vậy, ánh mắt Lộ Nam như biến thành một lưỡi dao nhọn đang muốn đâm về phía cô. Anh gần giọng hỏi:
“Bảo bối Hàn là ai? Bảo bối Hàn lại là ai nữa?"
Tô Bắc hoảng hốt, lúc nãy là Tiểu Hàn và Tiểu Lầm gọi điện tới sao, sắc mặt cô lập tức lạnh tanh
“Lộ Nam, mau đưa điện thoại cho, lẽ nào anh không biết thế nào là tôn trọng quyền riêng tư của người khác à?"
Sắc mặt Lộ Nam vẫn giữ nguyên như cũ, anh nhìn Tô Bắc, khăng khăng hỏi
"Họ là ai?"
Tô Bắc bực mình mà gắt lên.
"Lộ Nam, tôi phát ra giữa tôi và anh thật sự đã không còn có gì để nói nữa, cho dù họ có là ai thì cũng chẳng liên quan tới anh, anh mau trả lại điện thoại cho tôi đi!”
Lộ Nam chau mày, anh nhìn Tô Bắc:
“Tô Bắc, nếu như không phải hôm nay tôi tận mắt chứng kiến chuyện này thì có lẽ tới tận bây giờ tôi vẫn không biết cô còn liên lạc với nhiều người đàn ông khác như vậy! Tôi hy vọng từ nay về sau cô sẽ không bao giờ để tôi thấy những chuyện như này nữa, bằng không tôi nhất định sẽ không để yên cho cô
Lộ Nam nói xong liền vứt điện thoại vào lòng Tô Bắc, dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của cô, anh tức giận đi về phòng. Tô Bắc nhìn theo bóng lưng của Lộ Nam, rõ ràng là giống thần kinh mà! Anh tức giận như vậy là vì tự cho rằng Tô Hàn và Tô Lẫm là đàn ông à? Đây có được coi là anh đang ghen không? Nhưng xét theo mối quan hệ giữa hai người họ như nước với lửa, anh không thể nào ghen được chứ! Có lẽ nào anh nghĩ rằng cô định cắm sừng sau lưng cho anh ư? Tôi Bắc nhún vai, cô bất lực không biết phải nói gì hơn. Mỗi lần Lộ Nam như vậy, anh không chỉ ấu trĩ mà hơn nữa còn rất cứng đầu, Tô Bắc nhanh chóng cầm lấy điện thoại rồi cho Lộ Nam một
dòng
“Muốn cuộc sống trôi qua nhanh thì trên đầu phải có vài ba chiếc
Dòng tin vừa được gửi đi Tô Bắc liên nhanh chóng chạy về phòng. Cô dường như đã tưởng tượng ra được dáng vẻ điên cuồng của Lộ Nam khi nhìn thấy dòng tin ấy rồi. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, cô vừa đóng cửa thì đã nghe thấy tiếng thứ gì đó bị đáp mạnh lên cửa. Tô Bắc run run người, người đàn ông đúng thật đáng sợ mà. Cô không quan tâm tới anh nữa mà đi về phía công, mặc cho Lộ Nam có nghĩ gì thì cô cũng phải gọi điện cho Tô Hàn và Tô Lầm trước đã. Trong khi Tô Bắc đang nghe điện thoại thì Lộ Nam ở đầu bên này, sắc mặt u ám nhìn vào màn hình điện thoại. Anh nhăn nhỏ, rốt cuộc Tô Bắc gửi tới cho anh dòng tin như vậy là có ý gì, cô đang tự thừa nhận mình có người đàn ông khác ở bên ngoài sao? Lộ Nam cố gắng kiềm chế lại bản thân, anh thật sự không muốn tức giận, càng không muốn vì chuyện của Tô Bắc mà làm ảnh hưởng tới tâm trạng của bản thân. Từ trước tới nay chưa hề có ai có thể làm anh mất đi lý trí giống như cô cả, Lộ Nam hậm hực đi vào phòng tắm.
Buổi sáng hôm sau, khi Lộ Nam thức dậy liền phát hiện ra Tô Bắc vẫn chưa thức giấc. Nghĩ lại chuyện tin đồn xảy ra vài ngày trước, cộng thêm dạo gần đây Tô Bác đã ảnh hưởng tới anh rất nhiều, Lộ Nam quyết định không gọi cô nữa mà cứ thể đi tới công ty. Tuy rằng Lộ Nam luôn cố gắng gạt bỏ Tô Bac ra nhưng trong đầu anh vẫn luôn luẩn cuốn hai chữ "Bảo bối Hàn, bảo bối Lầm. Hai người đó rốt cuộc là ai, tại sao có thể thân mật với cô như thế. Lộ Nam nghĩ cả nửa ngày cũng không tìm ra được đáp án, mà ngược lại chỉ khiến bản thân càng thêm bực bội, cuối cùng anh quyết định gọi Vân Phàm vào. Lộ Nam nhìn Vân Phàm, anh hỏi:
“Vân Phàm, nếu như có một người nào đó không quan trọng nhưng lại cứ làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cậu, cậu cảm thấy cách giải quyết tốt nhất là gi?" Vân Phàm kinh ngạc nhìn Lộ Nam, hình tượng của Lộ Nam trong lòng luôn là vững chắc như núi Thái Sơn vậy mà vẫn có người có thể ảnh hưởng tới anh được ư
Thấy Vân Phàm đang há hốc miệng nhìn mình, Lộ Nam có chút bực mình, anh nói:
"Vân Phàm, cậu nhìn tôi như vậy là có ý gì?
Vân Phàm vội vàng cúi đầu, anh khóc thương cho bản thân. Đúng là làm bạn với vua như làm bạn với hổ, giảm đốc vừa nói đã liền nổi giận, anh muốn đời làm bia đỡ đạn mà
Thấy Vân Phàm đột nhiên cúi gầm mặt, không nói một tiếng, Lộ Nam chợt cảm thấy lúc nãy phản ứng hơi quá liên
nhẹ giọng nói:
"Vân Phàm, chuyện tôi hỏi cậu cậu vẫn chưa trả lời tôi đó!"
Lúc này Vân Phàm mới ngẩng đầu: "Giám đốc người anh đang nói là anh sao?"
Lộ Nam nghiêm mặt, anh vội vàng
“Sao có thể là tôi, là một người bạn
của tôi!”
Vân Phàm thật muốn hỏi ông trời, bạn sao, anh còn không biết giám đốc có bạn nào nữa ư! Nhưng dẫu sao Lộ Nam gọi anh tới cũng là vì muốn giải nghi, anh cũng không thể làm phụ lòng
nói: của Lộ Nam với anh được, nghiêm túc
trả lời
"Người khác ảnh hưởng tới anh thực ra vấn đề không nằm ở họ, mà là nằm ở chính bản thân anh. Nếu như anh có thể tự kiềm chế được thì tất nhiên không thể ảnh hưởng được nữa rồi!
Lộ Nam không vui nhìn Vân Phẩm:
"Thừa lời, chuyện này lẽ nào tôi không tự biết sao? Quan trọng là có một tình huống tôi không tài nào có thể khống chế được!”
Vân Phàm tò mò hỏi: “Tình huống gì
vậy?”
Lộ Nam dường như không nghĩ ngợi
gì liền nói thẳng ra: “Cảm xúc không khống chế được
Vận Phàm lập tức giật nảy người, giám đốc, lẽ nào anh không biết thế nào được gọi là tình cảm chăng? Chẳng lẽ anh đã động lòng với ai rồi sao? Có thể là ai đây? Không lẽ là Tô Bắc sao? Vẫn phẩm không ngừng suy đoán, Lộ Nam thấy vậy với lên tiếng:
“Vân Phàm, tôi hỏi cậu đó, cậu đang nghĩ gì thế?"
Vân Phàm vội vàng tỉnh lại, anh nhìn
Lộ Nam nói:
"Giám đốc, không phải là không có cách. Tục ngữ đã có câu “Bệnh trong tim thì phải tìm tới thuốc trong lòng, xét theo những gì anh nói thì anh chỉ cần ra lệnh cho người khiến anh không kìm lòng được nhất định sẽ tìm được đáp án, không cần tôi nghĩ cách cho anh đầu
Ánh mắt Lộ Nam tán thành nhìn Vân Phàm, nhưng ngay lập tức không biết anh nghĩ tới điều gì, liên cứng miệng nói:
“Tôi nói rồi là bạn tôi gặp phải tình huống như vậy, sao anh chỉ lên người tôi làm gì?”
Khóe miệng Vân Phàm cong lên, anh tủm tỉm nhìn Lộ Nam:
"Giám đốc là tôi nói sai rồi, là bạn anh gặp phải tình huống như vậy!”
Vân Phàm nói như vậy xong, sắc mặt Lộ Nam mới đỡ hơn một chút, anh xua xua tay