**********
Sau khi lên xe, Tô Bắc mở phần đồ ăn sáng ra, ăn ngon lành. Lộ Nam ngoảnh mặt sang nhìn cô, anh rõ ràng đã tự nhủ lòng rằng cô và anh chỉ là hôn nhân hợp đồng, tuy anh hiểu rất rõ điều ấy nhưng vẫn không thể không đối tốt với cô được. Sáng nay khi anh thức dậy, anh đã rất kiềm chế để không tới gõ cửa phòng cô gọi cô dậy. Nhưng cuối cùng, anh cũng chẳng thể nhẫn tâm mà đi trước nên vẫn đợi cho tới lúc cô tỉnh dậy.
Suốt dọc đường đi Lộ Nam không nói gì cả, khi xe đi tới gần phía công ty, như thường lệ anh dừng xe lại. Tô Bắc chỉnh lại trang phục rồi mở cửa xuống xe. Cô cảm thấy trong một giây khi cô mở cửa đi xuống đã có ánh đèn chớp nhảy qua, cô ngoái đầu lại nhìn lại không hề phát hiện ra điều gì. Tô Bắc nhìn xung quanh một lượt, có lẽ do cô đã tự nghĩ nhiều rồi nên lại quay người đi về phía công ty.
Buổi chiều, Tô Bắc lại tới chỗ của Nghiêm Đình Nghệ và Cổ Thiền Doanh để khảo sát tiến độ tập luyện của hai người họ. Nghiêm Đình Nghệ sắp kết thúc đợt huấn luyện này rồi, Tô Bắc phải sắp xếp trước kịch bản chờ cô diễn xuất. Lúc cô từ bên đó trở về văn phòng liên phát hiện cả phòng lại bắt đầu xôn xao thảo luận chuyện gì đó. Tô Bắc đi qua, không chở cô lên tiếng thì lần này đã có người chủ động nói với cô
"Anne, chắc cô chưa biết nhỉ, cô Ngọc Lâm kia tới công ty chúng ta rồi!”
Ngọc Lâm? Tô Bắc thầm nghĩ đây là ai, tới công ty thì có liên quan đến cô! Ảnh mắt mơ màng không hiểu của Tôi Bắc nhìn về phía mọi người.
Người ban nãy vừa nói với cô lại từ từ giải thích nói:
"Cô Ngọc Lâm chính là siêu mẫu mà hai ngày trước đã bị để lộ tin đồn ra với Lộ tổng đó. Xem ra lần này Lộ tổng đã thật sự quyết định rồi, quả nhiên đồng ý cho đối phương tới công ty tìm anh, vinh hạnh lớn thế nào cơ chứ!”
Tô Bắc nghe xong vậy, khỏe mỗi cô bạt cười. Đúng là vinh hạnh thật Cô trên danh nghĩa là vợ của anh còn không có được cải đặc quyền ấy. Cô nhớ rất rõ Lộ Nam đã năm lần bảy lượt cảnh cáo cô không được trước bất cứ đám đông nào để lộ ra thân phận Lộ phu nhân của cô, cô cười nhẹ một tiếng:
"Vậy thì cũng tốt rồi, như vậy nói rõ Lộ tổng có bản lĩnh đó!"
Cô gái lúc này không hiểu:
"Lộ tổng có hay không có bản lĩnh thì liên quan gì tới chuyện này chứ!"
Tô Bắc khinh thường:
"Cờ đỏ trong nhà còn chưa đổ mà cờ sắc bên ngoài đã lộng bay, lại còn làm như bình yên vô sợ, đây quả là điều mà người bình thường khó ai làm được!" Dứt lời, Tô Bắc để lại một nụ cười đầy ẩn ý, rồi thong thả rời đi. Đám người ở phía sau lưng đột nhiên tỉnh ngộ
Buổi trưa lúc ăn cơm, Tô Bắc đã hẹn trước Tôn Lê Lệ, hai người dự định sẽ tới nhà hàng mới mở ở đối diện để dùng bữa. Cả hai vừa từ trong tháng máy đi ra liền nhìn thấy Lộ Nam và Ngọc Lâm đang khoác tay nhau, vui vẻ cười nói từ thang máy riêng của lãnh đạo đúng lúc cũng đi ra. Tô Bắc nhếch chân mày, trong lòng thầm nghĩ: Cũng may cô chỉ là vợ của Lộ Nam trên hợp đồng, nếu như hai người là kết hôn thật, Lộ Nam lại ân ái với người phụ nữ khác như vậy, người làm vợ như cô chắc chắn sẽ sụp đổ! Nếu như thật sự yêu một người nào đó, sau có thể nhận nhìn nhìn kẻ thứ ba những chân vào như vậy được! Tô Bắc lại lần nữa tự chúc mừng bản thân, cũng may cô tỉnh táo, không ngốc đến mức mà yêu Lộ Nam. Nếu không bây giờ đến chỗ để khóc cũng không tài nào tìm ra được.
Trong nháy mắt, Lộ Nam cũng chợt nhìn thấy Tô Bắc, ánh mắt anh đột nhiên thay đổi. Ngọc Lâm cũng đưa mắt theo ảnh nhìn của anh, nhìn vào Tô Bắc. Tôi Bắc quả nhiên xinh hơn cô, trong nháy mắt, Ngọc Lâm ngẩng đầu ưỡn ngực, dưỡn thẳng chân kiêu ngạo. Tuy nét mặt của cô có thể không bằng Tô Bắc nhưng vóc dáng thì cũng không hề kém cạnh. Cô cong bờ mông căng tròn của mình lên như sợ rằng người khác không thấy, ảnh mặt lạnh lùng nhìn về phía Tô Bắc.
To như vậy lúc đi đường không thấy nặng nề sao? Tô Bắc thầm nghĩ, cô nhìn lại Ngọc Lâm sau đó cúi đầu nhìn bản thân. Cô thở dài, sóng lớn trào dâng, quả nhiên cô không thể chịu được sức nặng như vậy. Chẳng trách Lộ Nam không thích cô, hóa ra là anh thích những kiểu người như vậy!
Tôn Lệ Lệ nhìn thấy Lộ Nam, lập tức kính cẩn cúi người chào một tiếng:
“Tổng giám đốc Lộ
Lệ Lệ vừa dứt câu thì Ngọc Lâm lại càng vênh mặt cao hơn, lúc ấy cô ta như đang muốn khẳng định rằng mình chính là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế, cao ngạo không chung một thế giới với ai khác.
Tô Bắc nheo mắt lườm, tại sao khi nhìn Ngọc Lâm, cô cứ có cảm giác như muốn đánh nhau tới nơi vậy! Trong lòng cô bật cười, cô lắc lắc đầu rồi kéo tay Tôn Lệ Lê đi ra ngoài. Cô cảm thấy nếu như vẫn còn tiếp tục đứng đó chứng kiến cảnh tượng ấy nữa thì không chỉ là một trận cười được nổ ra, mà hơn nữa chắc chắn sẽ còn gây chấn động lớn ở đây mất.
Nhìn theo bóng dáng Tô Bắc đang dần khuất đi, nét mặt Lộ Nam thoảng chút buồn. Thấy anh đi cùng với một người con gái khác như vậy mà cô lại chẳng hề có chút phản ứng nào. Nhìn dáng vẻ ban nãy của cô, nếu như không vì địa điểm không thích hợp thì e răng cô đã cười ra tiếng rồi. Anh ở cùng với người con gái khác như vậy cô lại vui vẻ đến vậy sao? Lộ Nam đứng yên tại chỗ, chỉ có tới khi không thấy bóng dáng của cô đâu nữa, anh mới cảm nhận thấy cánh tay của Ngọc Lâm đang khoác trên tay mình. Anh hung hãng giật tay Ngọc Lâm ra khỏi người mình. Sắc mặt Ngọc Lâm ủ rũ, Lộ Nam chẳng hề quan tâm tới cảm xúc của cô, đi thẳng về phía cửa công ty.
Ngọc Lâm nhãn nhỏ, lớp trang điểm kĩ càng cũng chẳng thể che đi nỗi tức giận bây giờ đang cháy trong lòng cô Thấy Lộ Nam đã đi xa rồi, cô vội vàng lấy lại tâm trạng rồi đuổi theo anh. Sau khi ra khỏi công ty, Lộ Nam liên nghe thấy có tiếng bước chân vọng lại từ phía sau lưng, anh mất kiên nhân mà quay người lại. Đôi mắt anh hiện lên một tia chán ghét khó mà quan sát được, anh nói:
"Ngọc Lâm, tôi đã từng cảnh cáo cô rồi, đừng đi theo tôi nữa. Tôi đã từng nói với cô đừng bao giờ tới công ty tìm tôi nữa, vậy mà cô vẫn không nghe. Nếu như không vì nể mặt Tây Tây, cô cho rằng tôi sẽ nhẫn nhịn với cô như vậy sao?"
Ngọc Lâm vừa tủi thân, lại vừa đau lòng. Cô thầm trách nhìn Lộ Nam.
"Anh Cảnh, anh đừng như thế với người ta mà. Em thật sự rất thích anh, vì anh em có thể không cần gì cả!” Nói xong, cô liên tiến về phía trước năm lấy tay Lộ Nam, nhưng lại bị anh đẩy ra.
Lộ Nam tựa như đang tránh bệnh, ảnh mắt anh sắc nhọn nhìn cô:
"Ngọc Lâm, hai ngày lúc tôi đi công tác, cô nhân lúc tôi uống say đã để lộ tin đồn vớ vẩn với tôi, Tây Tây bảo tôi đừng tính toán với cô. Tôi biết hai người là bạn tốt, được! Nề mặt em gái tôi có thể nhân nhượng mà bỏ qua cho cô một lần, thế nhưng nếu còn có lần thứ hai thứ ba như vậy nữa, cô đừng khách tôi không khách sáo!” Lộ Nam nói xong, anh hùng hổ tức giận rời đi.
Ngọc Lâm không can lòng, tiếp tục đuổi theo anh. Cô còn chưa tạm tới góc áo của anh, Lộ Nam đã bất ngờ quayngười lại khiến cô đứng nguyên tại chỗ Sắc mặt anh lạnh lùng đáng sợ, giọng nói rùng rợn
"Ngọc Lâm, cô đừng đi quá giới hạn của tôi! Nếu không đừng trách tôi khách khi!” Dứt câu, anh không quay đầu lại mà rời đi.
Ngọc Lâm nhìn theo bóng dáng hút hồn của anh, nghiến chặt răng. Cô đã thầm yêu anh lâu như vậy, tại sao anh không thể nhìn cô lấy một lần!
Trong lúc ăn cơm trưa, Tô Bắc không rõ tại sao mà cảm thấy khẩu vị hôm nay rất kém. Cô mới ăn được hai miếng đã không còn muốn ăn tiếp nữa. Tôn Lệ Lệ thấy cô ỉu xìu như vậy, liền lo lắng hỏi:
"Anne, cô không sao chứ?" Tô Bắc miễn cưỡng cười trừ
"Không sao, có lẽ là do thời tiết hôm nay oi bức quá nên tôi cũng không muốn ăn ấy mà!
Tôn Lê Lê nhìn cô, chần chừ hồi lâu,
cuối cùng cô cũng lên tiếng nói:
“Anne, nếu như không muốn cười thì đừng cười nữa, nụ cười của cô trông
chẳng vui vẻ chút nào!”
Tô Bắc tự cười một tiếng:
“Không sao, thật đó. Chắc do người
tôi có chỗ nào đó không khỏe, ăn xong chúng ta về đi!”
Tôn Lệ Lệ gật gật đầu, cô cúi đầu ăn một miếng cơm rồi lại ngẩng đầu nhìn Tô Bắc, dáng vẻ âu lo. Tô Bắc bật cười. "Lê Lê, có chuyện gì thì cô cứ nói đi, cô cứ như vậy đến tôi cũng còn khó chịu nữa!"
Tôn Lệ Lệ suy nghĩ, rồi mới cắn răng nói ra:
“Anne à, đàn ông như Lộ tổng giống như mây trên trời vậy, rất khó nắm bắt được. Anh ấy ở rất xa so với chúng ta, do vậy cũng đừng hy vọng quá nhiều anh ấy sẽ vì ai mà ở lại, vì ai mà ra đi. Cậu cũng vậy, đừng quá đau buồn!” Cô dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục lên tiếng: "Hơn nữa, anh ấy cũng đã kết hôn rồi, cậu cũng đừng tự làm khó bản thân nữa!"
Tô Bắc cũng không hề phản bác lại, cô khẽ cười: "Ừ, tôi biết rồi, cô mau ăn cơm đi
Cô nhìn Tôn Lê Lê, trong lòng không khỏi cảm kích. Tôn Lê Lê là thật lòng quan tâm tới cô, cô rất hiệu điều đó. Thế nhưng nếu như cô ấy biết cô chính là vợ của Lộ Nam thì có rốt cuộc sẽ nghĩ thế nào. Ăn cơm xong, Tô Bắc quay trở về phòng làm việc tiếp tục công việc của mình.
Buổi tối khi trở về nhà, Lộ Nam và Tôi Bắc ai làm việc nấy, cả hai người im lặng không nói gì với nhau. Người nào người nấy tự trở về phòng của mình.
Ngày hôm sau.
Vừa mới sáng ra điện thoại của Tô Bắc đã reo lên khiến cô tỉnh giấc, là điện thoại của Tôn Lệ Lê gọi tới, giọng điệu vô cùng gấp gấp. Tô Bắc còn chưa tỉnh ngủ, cô nhận máy
“Lệ Lê có chuyện gì sao? Cô đừng gấp như vậy, từ từ nói
Tôn Lệ Lệ lấy hơi, cấp bách nói:
"Anne, không xong rồi, cô mau xem đi, có tạp chí đã bất ngờ tung ra tin đồn giữa cô và Lộ tổng. Họ viết rằng cô là tình nhân được Lộ tổng bao nuôi, nói rất khó nghe, cô mau mau xem đi!
Tô Bắc trong nháy mắt tỉnh cả ngủ. Tình nhân? Bao nuôi? Giữa cô và Lộ Nam còn cần đến bao nuôi sao? Tô Bắc nhanh chóng trả lời:
“Cô đừng gấp gáp như vậy, tôi sẽ tới công ty ngay bây giờ! Tô Bắc ngắt điện thoại, cô nhanh chóng thu dọn chuẩn bị. Từ trong phòng ngủ đi ra, cô phát hiện Lộ Nam đã đi rồi. Có thể nhận ra anh có lẽ đã biết sớm hơn có, giờ đã đi xử lý đồng tin đồn đấy rồi. Tô Bắc mở phần tin tức giải trí ra, trên đó có hình ảnh cô từ trên xe của Lộ Nam đi xuống, còn có cả hình ảnh của buổi tối hôm mà cô cùng anh đi ăn ở nhà hàng hải sản. Hóa ra từ lâu cô đã bị người ta theo dõi rồi sao? Tô Bắc không nghĩ nhiều thêm, cô nhấc túi lên nhanh chóng rời khỏi nhà.
Ngôi lên xe, cô nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ như đang bay nhảy trước mắt cô, cô tự cười bản thân. Cô mới chỉ về nước chưa được bao lâu, thì đã có biết bao chuyện không hay ập đến. Lộ Nam để ý nhất là chuyện thần phân bi công bố ra bên ngoài, chuyện lần này xảy ra, dựa theo hiểu biết của cô về anh, có thể anh sẽ dùng cách nào đó để chặn lại dòng tin này. Nhưng nhất định anh sẽ không nói ra thân phận con dâu nhà họ Lộ của cô ra bên ngoài. Xem ra, cái danh hiệu tình nhân này có phải gánh trên lưng rồi!
Sau khi xuống xe, Tô Bắc ngẩng đầu nhìn lên trời cao. Đây là chuyện gì vậy, rõ ràng danh chính ngôn thuận là vợ của anh nhưng lại bị người khác biến thành kẻ thứ ba. Cái cảm giác này, thật sự không biết phải diễn tả như thế nào. Thử hỏi, thế gian này còn có ai trở trêu hơn cô nữa không?