Nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được hành động của Lộ Nam đối với cô.
Vào lúc này, phòng làm việc có tiếng gõ cửa.
Lộ Nam phiền muộn nói: “Vào đi!”
Cửa văn phòng mở ra, Tô Bắc cầm theo hai bản công văn đi vào.
“Giám đốc Lộ, đây là trợ lý Vân nói tôi mang đến cho anh!” Tô Bắc nói một cách vô cảm, thái độ công tư phân minh.
Lộ Nam sững sờ.
Cô gái này không phải nên nằm trong bệnh viện sao? Cô sao đã chạy đến đây rồi!
Cố Nên Thành nghĩ gì vậy!
Anh ta chẳng nhẽ không biết buổi trưa cô mới bị ngất sao?
Lộ Nam cau mày.
Anh nhìn chằm chằm Tô Bắc.
“Không phải cô ở trong bệnh viện sao? Ai cho cô xuất viện vậy?” Lộ Nam lạnh lùng hỏi.
“Nói thừa, đương nhiên là tôi tự xuất viện rồi, chẳng lẽ có người đuổi tôi ra khỏi viện sao!” Tô Bắc không chút vui vẻ nói.
Lộ Nam lạnh lùng.
“Chẳng lẽ cô không biết buổi trưa cô mới xảy ra chuyện sao? Cô không cho bác sĩ kiểm tra chi tiết đã xuất viện, cô đối với bản thân sao không có chút trách nhiệm nào vậy!” Sắc mặt Lộ Nam có chút phẫn nộ.
Tô Bắc bật cười.
“Giám đốc Lộ, anh quản nhiều chuyện quá đấy, tôi có vấn đề gì thì tôi là người rõ nhất, hơn nữa, có làm kiểm tra hay không cũng là chuyện của tôi, chẳng lẽ anh không nghĩ rằng, anh nói những lời này, đã vượt quá quyền hạn của anh sao?” Tô Bắc nói.
Lộ Nam cứng đờ người.
“Tôi… tôi là sợ cô sau khi làm việc sẽ lại ngất xỉu, làm chậm trễ công việc của công ty, cô có hiểu không, nếu không muốn làm việc ở tập đoàn Thịnh Thế thì cô cứ nói, không cần phải lấy sức khỏe, cơ thể của mình ra để làm trò!” Lộ Nam nói vô cùng hợp lý.
Ánh mắt của anh không kiên định, không dám nhìn biểu hiện của Tô Bắc.
Anh biết, anh không nên nhiều chuyện.
Nhưng anh không chịu được, cũng không còn cách nào khác!
Tô Bắc hờ hững: “Ừ!” một tiếng.
“Giám đốc Lộ, hóa ra anh nghĩ như vậy, vậy thì không sao, sức khỏe của tôi, tôi nhất định sẽ có trách nhiệm, tôi bảo đảm sẽ không làm chậm trễ công việc, nếu không sau khi tan làm, tôi đến bệnh viện làm một bản bảo đảm sức khỏe, anh thấy thế nào?” Tô Bắc bình tĩnh nói.
“Vậy thì tốt rồi!” Lộ Nam nói, có chút áy náy.
Anh cảm thấy mình hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa.
“Được, vậy làm xong việc tôi sẽ đến bệnh viện làm giấy bảo đảm, nhất định sẽ không làm chậm trễ công việc, có điều tôi không thể không nói, giám đốc Lộ đúng là người có trách nhiệm, quan tâm đến tình hình sức khỏe của mỗi nhân viên trong công ty!” Tô Bắc khẽ nói, giọng điệu còn mang chút bướng bỉnh.
Lộ Nam sững sờ.
Anh cúi đầu không nói gì, vì rõ ràng Tô Bắc đang làm khó anh.
Anh cũng bị cô hỏi đến cứng họng, không nói nên lời.
Tập đoàn Thịnh Thế trên dưới mấy chục triệu nhân viên trên toàn thế giới, anh sao có thể quan tâm hết được chứ!
Người con gái này, rất rõ ràng là đang bắt lỗi!
“Được rồi, nếu giám đốc Lộ không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước!” Tô Bắc nói xong liền quay người rời đi.
Lộ Nam sững người.
Cô ấy, thật sự khiến anh muốn chạy đến bóp nghẹt mà.
Anh muốn nói thêm vài lời với cô, muốn hỏi tình hình sức khỏe của cô, chẳng lẽ cô không nhìn ra sao?
“Tôi… tôi vẫn còn chuyện!” nhìn Tô Bắc quay người đi đến cửa văn phòng, Lộ Nam mới lắp bắp nói.
Tô Bắc quay người, lạnh lùng nhìn Lộ Nam một cái.
“Vậy sao? Vậy giám đốc Lộ có chuyện gì?” Tô Bắc hỏi.
Lộ Nam cau mày.
“Cô ra ngoài, gọi Vân Phàm đến phòng làm việc của tôi, tôi có chuyện cần nói với cậu ấy!” Lộ Nam nói.
Tô Bắc gật đầu.
“Được, tôi lập tức đi gọi anh ấy!” Tô Bắc nói xong, quay người bước đi.
Lộ Nam ngồi trong phòng làm việc, không lâu sau Vân Phàm đi đến.
“Tổng giám đốc, nghe Tô Noãn nói anh tìm tôi?” Vân Phàm nói.
Lộ Nam gật đầu.
“Vân Phàm, cậu nói, một năm trở lại đây, có phải Tô Bắc đã thay đổi rất nhiều, tôi nói về mặt tính cách!” Lộ Nam nhìn Vân Phàm nói.
Vân Phàm có chút khó xử.
“Tổng giám đốc, đây là chuyện giữa anh và cô Tô Bắc, anh nên tự hỏi mình mới đúng, hỏi tôi sợ không hay lắm!” Vân Phàm nở nụ cười vô cùng khó coi.
“Bảo cậu nói thì cậu nói đi, nói mấy lời thừa đó làm gì!” Lộ Nam lạnh lùng nói.
Vân Phàm sững sờ, lập tức mở lời.
“Được, tôi nói, chính xác như anh nói đó, tôi cũng nghĩ một năm nay, tính cách của cô Tô Bắc có sự thay đổi rất lớn, tôi nói xong rồi!” Vân Phàm ngắn gọn nói.
Lộ Nam không nói nên lời.
Anh đưa tay, ném tập tài liệu về phía Vân Phàm.
“Sớm biết cậu nói như vậy, tôi đã nói cậu ngậm miệng rồi!” Lộ Nam không vui vẻ nói.
Vân Phàm khéo léo, nhanh chóng nhặt tập tài liệu ném trên mặt đất lên.
“Tổng giám đốc, không phải anh nói tôi nói sao, tôi chỉ nói sự thật!” Vân Phàm cười khan, nói.
Lộ Nam có chút phiền muộn, xua xua tay.
“Được rồi được rồi, cậu ra ngoài đi, tôi phải làm việc!” Lộ Nam nói.
Vân Phàm mỉm cười gật gật đầu, nhanh chóng ra ngoài.
Lộ Nam xoa xoa trán, buộc bản thân không nghĩ đến chuyện của Tô Bắc và Tô Noãn nữa, nhanh chóng tập trung làm việc.
Buổi tối, Tô Bắc tăng ca đến 9 giờ.
Lúc cô rời đi, đèn ở văn phòng Lộ Nam vẫn sáng.
Không biết tại sao, Tô Bắc đột nhiên có chút đau lòng.
Tô Bắc lắc lắc đầu, nhanh chóng đi về phía thang máy.
Cô khẳng định não mình có vấn đề rồi, sao lại cảm thấy đau lòng cho Lộ Nam đó chứ.
Tô Bắc đi xuống lầu, chẳng mấy chốc đã quên mất chuyện về Lộ Nam.
Sau khi về nhà, cô thấy cô bảo mẫu đang ôm Cố Tử Tô ngồi trong phòng khách.
Tô Bắc nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Cố Niên Thành.
Tô Bắc giật mình, sao muộn vậy rồi anh ấy vẫn còn chưa về?
Tô Bắc đi đến, mỉm cười nhìn bảo mẫu.
“Cố Niên Thành vẫn chưa về sao?” Tô Bắc hỏi.
Cô bảo mẫu lắc lắc đầu, ám chỉ phía sau Tô Bắc.
Tô Bắc ngẩn người, cô nhanh chóng quay người lại, liền nhìn thấy Cố Niên Thành đứng phía sau, cách cô tầm năm bước.
“Anh về rồi!” Tô Bắc cười khan nói.
Cố Niên Thành: “Ừ!” một tiếng.
Anh ta nhìn bảo mẫu.
“Cô ôm Cố Tử Tô lên lầu đi, tôi nói chuyện với vợ chút!” Cố Niên Thành nói.
Cô bảo mẫu gật đầu.
“Vâng thưa ông!” Nói xong, cô bế Cố Tử Tô lên lầu.
Tô Bắc cắn cắn môi, cúi thấp đầu.
Cô biết, những chuyện nên đến, cuối cùng cũng sẽ đến.
“Đừng đứng sững như vậy nữa, ngồi xuống đã, rồi chúng ta nói chuyện!” Cố Niên Thành nói.
Tô Bắc gật gật đầu, ngồi lên ghế sofa bên cạnh.
Cô cúi đầu, chờ Cố Niên Thành lên tiếng.
Rất lâu sau, Cố Niên Thành mới mở lời.
“Noãn Noãn, nếu em muốn làm việc ở tập đoàn Thịnh Thế thì cứ làm việc ở đó đi!” Cố Niên Thành hờ hững nói.
Tô Bắc ngẩng đầu.
Cô không dám tin nhìn Cố Niên Thành.
“Gì cơ? Anh vừa nói gì, em nghe không rõ!” cô kích động nói.
Cô thực sự không dám tin, Cố Niên Thành bỗng nhiên đồng ý cho cô ở lại tập đoàn Thịnh Thế.
Anh ta không phải rất ghét cô liên quan đến Lộ Nam sao?
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tô Bắc, Cố Niên Thành khẽ cười.
“Anh nói, anh đồng ý cho em đếm tập đoàn Thịnh Thế làm việc!” Cố Niên Thành không vui vẻ lắm, nặng nề lặp lại lời nói.
Tô Bắc vô cùng hạnh phúc, ngồi cạnh Cố Niên Thành.
“Niên Thành, anh đồng ý rồi, em vui quá, anh không ngờ anh lại đồng ý, em còn cho rằng chúng ta sẽ cãi nhau một trận cơ!” Tô Bắc nói.
Cố Niên Thành lắc lắc đầu.
“Nếu em đã quyết định, anh cũng không muốn tiếp tục miễn cưỡng, không bằng bỏ cuộc, để em đến tập đoàn Thịnh Thế làm việc, nếu em không thoải mái, lúc nào cũng có thể quay về, vòng tay của anh luôn là bến cảng vững chắc đón em, còn nữa, mặc dù anh đồng ý, nhưng em cũng phải đồng ý với anh, giữ khoảng cách, đừng làm chuyện gì khiến anh tức giận, được không?” Cố Niên Thành nói.
Tô Bắc liên tục gật đầu.
“Dạ dạ, em nhất định sẽ không làm chuyện gì khiến anh tức giận, em thực sự rất vui, Niên Thành, anh đối với em tốt quá, em nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, không phụ sự tin tưởng của anh!” Tô Bắc cười vui vẻ nói.
Có thể thấy, lời nói của Cố Niên Thành, trong lòng cô rất có trọng lượng, có thể khiến cô vui vẻ quên hết mọi thứ.
“Noãn Noãn, còn nữa, yêu cầu cuối cùng của anh, nếu em không thể phát triển ở tập đoàn Thịnh Thế, thì em phải nghe theo sắp xếp của anh, nếu không, em cũng có thể ở nhà, anh nuôi em, được không?” Cố Niên Thành nói.
Nụ cười trên môi Tô Bắc dần tắt.
Nhưng cô vẫn gật đầu.
“Được, em đồng ý!” Tô Bắc nghiêm túc nói.
Cố Niên Thành cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn chút.
Tiếp theo, anh ấy nhất định sẽ nghĩ mọi cách khiến Tô Bắc không thể phát triển, đến lúc đó, Tô Bắc sẽ phải rút lui thôi.
Tô Bắc luôn thầm nghĩ, mình nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, nhất định sẽ cố gắng phát triển.
Hai người ngồi cùng nhau, nhưng mỗi người một tâm sự.
Lại nói đến Lộ Nam, chiều nay anh đã làm chậm trễ quá nhiều việc, buổi tối phải tăng ca đến 9:30 mới về nhà.
Sau khi về nhà, anh phát hiện Tô Hàn và Tô Lẫm đều không ở nhà.
Anh dường như không cần nghĩ cũng biết, hai đứa nhỏ này nhất định đã chạy đến nhà đối diện rồi.
Lộ Nam nghĩ một lúc, thay bộ quần áo ở nhà rồi mới đi sang nhà đối diện.
Lúc Lộ Nam gõ cửa, Tô Noãn đang mỉm cười, kể chuyện cho hai đứa nhỏ nghe.
Hôm nay nghe lời Cố Niên Thành nói, cô ta cũng nghĩ thông suốt rồi.
Cô ta nhất định sẽ lôi kéo Tô Hàn và Tô Lẫm, chăm sóc tốt cho hai đứa, dù sao ngày trước cô ta cũng chưa sinh con.
Chỉ cần sinh được con, có được trái tim của Lộ Nam, hai đứa nhỏ này, một ngày tốt đẹp cũng không có!