Vân Phàm gật đầu, thì ra là như vậy.
Vân Phàm nói: "Vậy tổng giám đốc, tôi đi nộp viện phí, anh ở đây đợi Tô Noãn tỉnh lại đi!"
Lộ Nam lắc đầu.
"Vẫn là không thì hơn, tôi về công ty làm việc, cậu gọi điện cho Cố Niên Thành bảo anh ấy đến đây chăm sóc cô ấy, dù gì Tô Noãn hiện tại cũng là vợ của anh ấy, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của anh ấy!" Lộ Nam nói.
Không biết vì sao khi nói những lời này, trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu. Giống như kiểu người mình thích bị người khác cướp đi vậy.
Vân Phàm nghe Lộ Nam nói xong, trong tiềm thức liền nhớ đến Tô Noãn cãi nhau với y tá.
Anh ấy ho nhẹ một tiếng một cách không tự nhiên.
Vân Phàm nói: "Giám đốc, tôi cảm thấy hay là anh cứ ở đây trông Tô Noãn đi, tôi phải xuống tầng nộp viện phí các thứ nữa, đợi giám đốc Cố đến anh đi cũng được!"
Lộ Nam nghĩ một lúc rồi gật đầu.
"Vậy được, cậu cứ đi nộp viện phí trước đi, tôi ở đây vậy!" Lộ Nam nói xong, Vân Phàm gật đầu rồi tranh thủ chuồn đi.
Anh ấy đi ra khỏi phòng bệnh, nghĩ một lúc rồi đi đến khoa tâm thần. Tốt nhất là trước khi Lộ Nam biết phải đưa người ra khỏi đây, không thì nhỡ giảm đốc biết được chắc chắn sẽ tức giận.
Nghĩ vậy, anh ấy liền bước nhanh hơn.
Nhân viên điều dưỡng dẫn Vân Phàm đi đến trước cửa phòng bệnh Tô Noãn bị nhốt, Vân Phàm giờ mới nhìn vào người ở trong phòng.
Tô Noãn một mình ngồi trong phòng bệnh với ban bức tường trắng, thần sắc trên mặt có chút uể oải, cũng không thấy còn sự căm phẫn kia.
"Mở cửa đi!" Vân Phàm quay người nói với y tá đứng bên cạnh.
Một y tá cầm chìa khóa mở cửa phòng bệnh.
Tô Noãn nhìn thấy cửa mở, suýt nữa xông ra ngoài.
Lúc nhìn thấy Vân Phàm, cô ta như nhìn thấy ân nhân cứu mạng.
Tô Noãn căm phẫn nói: "Vân Phàm, có phải Lộ Nam bảo anh đến cứu tôi không? Anh mau nói với Lộ Nam, tôi muốn tố cáo bọn họ, bọn họ thực sự không có nhân tính, đặc biệt là cô y tá kia, cô ta dám sai người bắt tôi, tôi nhất định sẽ làm cho cô ta không thể làm việc ở đây nữa!"
Vân Phàm không chịu được bau mày, tại sao anh lại cảm thấy người phụ nữ này vẫn nên bị nhốt lại thì hơn!
Vân Phàm vẫn không nói câu nào, đột nhiên vang lên một giọng nữ trong trẻo.
"Người y tá mà cô nhắc đến chắc là tôi à!" Cô y tá vừa cãi nhau với Tô Noãn từ từ chậm rãi bước tới.
Tô Noãn lập tức bám chặt lấy Vân Phàm.
"Vân Phàm, chính là cô ta, anh nhất định phải nói cho Lộ Nam biết, phải báo thù cho tôi!" Tô Noãn nói như kiểu đối phương có mối thù sống chết với cô ta vậy.
Cô y tá phì cười giễu cợt.
"Quả nhiên là có bệnh, những lời như thế cũng có thể nói ra!" Cô y tá nói xong, liền hướng mắt nhìn một lượt nhân viên điều dưỡng xung quanh.
"Được rồi, mọi người không cần bận rộn ở đây nữa, người nhà bệnh nhân đã đến rồi, chúng ta cũng không nên ép người ta ở lại đây được, mọi người trở về làm việc của mình đi!" Cô y tá nói xong, mọi người xung quanh đều gật đầu.
"Vậy viện trưởng, chị có đi không?" Một bác sĩ trưởng trong đó hỏi một cách kính trọng.
Cô y tá cười cười.
"Không sao, tôi thấy hai người này rất thú vị, ở lại đây nói chuyện với bọn họ một lúc!" Cô y tá nói như gió nhẹ mây bay.
Vị bác sĩ kia gật đầu, dẫn theo đám y tá rời đi.
Vân Phàm ngây người ra.
Viện trưởng, chẳng lẽ cô gái này chính là viện trưởng của bệnh viện trung tâm Nam Hy, tiến sĩ y học trẻ tuổi nhất, Phó Tuyết, kế thừa bệnh viện của ba cô ấy là Phó viện trưởng.
Thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Xem ra, cô ấy chính là cô gái tinh quái này!
Tô Noãn khi nghe thấy vị bác sĩ trưởng kia gọi cô y tá này là viện trưởng, hai mắt liền cụp xuống.
Cái gì, viện trưởng, người này sao có thể là viện trưởng được chứ!
Thoạt nhìn, cô ta chỉ giống như đứa nhóc vắt mũi chưa sạch mà.
Trong tim Tô Noãn đang ngầm chấn động, ai mà ngờ được chứ. Cô ta liền nhớ đến những lời nói lúc nãy của mình, còn muốn đuổi người ta ra khỏi bệnh viện này, thì ra cô ta là viện trưởng của bệnh viện này.
Bảo sao những điều dưỡng kia nghe lời cô ta như vậy, cô ta bảo mình mắc bệnh tâm thần họ liền tin ngay.
Tô Noãn cảm thấy, đây là chuyện nhục nhã nhất mà cô ta từng trải qua từ trước đến giờ.
Cô ta căm phẫn nhìn chằm chằm Phó Tuyết.
Tô Noãn tức giận nói: "Đừng tưởng cô là viện trưởng là giỏi, chuyện lần này tôi chưa xong với cô đâu!"
Phó Tuyết nhướn mày, cười nói: "Thế sao, chưa xong à, tôi lại muốn biết thế nào là chưa xong đó!"
Tô Noãn lườm Phó Tuyết: "Cô đợi đấy, dù sao tôi cũng sẽ không tha cho cô đâu!" Cô ta vừa nói vừa đi ra ngoài.
Phó Tuyết cười nói to: "Cô đi đi, tôi sẽ đợi cô không tha cho tôi, tôi lúc nào cũng sẵn sàng tiếp cô!"
Phó Tuyết nói xong còn cười thêm hai tiếng, làm cho Tô Noãn giậm chân tức giận.
Vân Phàm không chịu được bau mày, người trước mắt này thực sự là Tô Bắc sao?
Tại sao, cảm giác của anh bây giờ với Tô Bắc hoàn toàn không giống với trước kia!
Thậm chí còn cảm thấy có chút chán ghét.
Vân Phàm nghĩ cả ngày trời cũng không nghĩ ra nguyên do.
Anh đi theo Tô Noãn một hồi, đột nhiên bừng tỉnh, mình đi theo cô ta làm gì, phải gọi điện cho Cố Niên Thành bảo anh ấy mau qua đây thôi. Nếu không, Lộ Nam chắc chắn sẽ giết chết mình.
Nghĩ như vậy, anh liền quay người lại đi về hướng ngược lại.
Lúc Vân Phàm gọi điện thì thấy Cố Niên Thành đang trong một cuộc gọi khác.
Vân Phàm có chút buồn bực, nhưng anh vẫn phải kiên nhẫn chờ.
Thực ra, lúc Vân Phàm quay người đi, Tô Noãn đã gọi điện thoại cho ông G rồi.
"Alo, ông G, hôm nay mạo muội lần nữa gọi điện cho ông, hi vọng ông không để bụng!" Thái độ của Tô Noãn rất thành kính. Hôm nay cô ta đã gọi điện cho ông G một lần rồi, sau có mấy tiếng lại gọi điện lần nữa.
Xem ra đối phương cũng cảm thấy cô ta phiền rồi.
"Sao thế? Có chuyện gì nói luôn đi!" Nghe giọng của đối phương quả nhiên là không đủ kiên nhẫn.
"Là như này, Ông G , hôm nay Tô Bắc gặp chuyện, không biết tại sao lúc đưa văn kiện cho Lộ Nam đột nhiên hét lên một tiếng rồi ngất xỉu, hiện tại Lộ Nam đã đưa cô ấy đến bệnh viện, ông xem nếu cứ tiếp tục như thế, thân phận của tôi sớm muộn cũng sẽ bị lộ ra thôi, ông có thể giúp tôi... nghĩ cách!" Hai chữ nghĩ cách của Tô Noãn còn chưa nói ra, đối phương đã cúp máy rồi.
Tô Noãn buồn bực.
Ông ta như thế là có ý gì thế?
Lúc Tô Noãn còn đang ngây người ra, Cố Niên Thành đã lập tức chạy khỏi công ty.
Tô Bắc gặp chuyện rồi!
Đáng chết, anh ta giờ mới biết, chỉ cần cô ấy ở bên cạnh Lộ Nam đều không phải là chuyện tốt!
Anh ta phải lập tức qua đó!
Chỉ có điều, sau khi anh ta lên xe mới phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.
Vừa nãy lúc Tô Noãn nói chuyện, anh quên mất hỏi cô ta Tô Bắc được đưa đến bệnh viện nào.
Nghĩ đến đây, Cố Niên Thành thật sự chán nản.
Anh ta đang định gọi hỏi Tô Noãn thì có điện thoại gọi đến.
"Alo!" Giọng Cố Niên Thành có chút sốt ruột.
"Chào anh, giám đốc Cố, tôi là trợ lý của giám đốc Lộ, Vân Phàm!" Vân Phàm giới thiệu.
"Tôi biết, nói chuyện chính!" Ngữ khí của Cố Niên Thành không còn kiên nhẫn, còn kèm theo chút cảm xúc dồn dập.
"Là như này, hôm nay Tô Noãn bị ngất, hiện tại đang ở bệnh viện, tôi và giám đốc Lộ đang ở bệnh viện đó, không biết giám đốc Cố lúc nào có thể qua đây?" Vân Phàm hỏi, anh ấy không hề để ý đến thái độ và ngữ khí của Cố Niên Thành.
Cố Niên Thành sững sờ.
Anh ấy cũng gọi điện nói cho mình chuyện của Tô Bắc.
"Được. tôi qua ngay, Noãn Noãn bây giờ đang ở bệnh viện nào?" Cố Niên Thành hỏi.
"Ở bệnh viện trung tâm thành phố, vậy tôi đợi giám đốc Cố đến!" Vân Phàm nói xong, Cố Niên Thành đã cúp máy rồi.
Vân Phàm liền buột miệng nói: "Shit!", quay người đi về hướng phòng bệnh của Tô Bắc.
Lúc Vân Phàm đi đến cửa phòng bệnh, Lộ Nam đang ngẩn người ra.
Anh ấy có thể cảm thấy rõ ràng rằng hai ngày nay cảm xúc của Lộ Nam rất không ổn định.
Vân Phàm nghĩ một lúc liền quay người đi xuống tầng dưới.
Anh ấy vẫn nên để cho Lộ Nam một chút thời gian yên tĩnh.
Lộ Nam ngồi trong phòng bệnh, anh thỉnh thoảng lại ngửa đầu lên, nhìn Tô Bắc trên giường bệnh.
Rõ ràng là Tô Noãn, nhưng tại sao lúc nhìn người con gái này cảm xúc của anh lại rối rắm lạ thường.
Lộ Nam hít một hơi dài, chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau, anh đứng dậy đi ra ngoài cửa phòng bệnh.
Ở trong phòng bệnh anh cảm thấy cả người anh có gì đó lạ thường, chắc là nên ra ngoài hít thở không khí cho thoáng.
Lộ Nam muốn mở cửa, vừa nắm vào nắm mở cửa, đột nhiên từ bên ngoài có người mạnh mẽ đẩy cửa vào.
Lộ Nam lùi ra sau, cảnh giác nhìn người tới.
Cố Niên Thành với vẻ sốt ruột đứng trước cửa phòng bệnh, lúc nhìn thấy Lộ Nam, trên mặt anh liền hiện lên vẻ phẫn nộ.
Anh trừng mắt nhìn Lộ Nam, nhanh chóng bước tới trước giường Tô Bắc.
Nhìn thấy Tô Bắc nhắm mắt, nằm ở đó, sắc mặt nhợt nhạt, trông như búp bê vải không có sinh khí, lửa giận trong tim Cố Niên Thành từ từ bac lên.
Anh đau lòng giơ tay ra xoa trán Tô Bắc.
"Noãn Noãn, em làm sao thế? Mới có mấy tiếng anh chưa gặp em, em sao lại để bản thân trở nên như này!" Cố Niên Thành đau lòng nói.
Người trên giường không có động tĩnh gì.
Cố Niên Thành đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm Lộ Nam.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!