Vân Phàm thấy Tô Bắc cố chấp như vậy, anh không kìm được mà lắc đầu.
“Được rồi, phục cô rồi đó, chưa từng gặp ai cố chấp như cô, vậy cô xem đi, tôi đi ăn cơm!” Vân Phàm nói xong, quay người bước đi.
Tô Bắc nghĩ một lúc, cúi đầu giở cuốn sổ của Vân Phàm, xem một cách tỉ mẩn.
Tô Bắc xem tới gần một giờ thì xuống mua hai cái bánh bao, tiếp tục lên xem.
Cô vừa ăn bánh, vừa xem.
Đã rất lâu rồi, cô không có tâm trạng như vậy.
Vân Phàm biết những thứ này, đối với cô bây giờ mà nói, thật sự giúp đỡ rất lớn.
Cô như đại hạn chờ mưa, muốn nhanh chóng xem thêm một chút.
Cùng lúc Tô Bắc xem quyển ghi chép, xem rất nghiêm túc.
Thì Lộ Nam dẫn Tô Noãn tới biển hoa trên tầng thượng.
Anh ăn xong cơm, liền dẫn Tô Noãn đến biển hoa.
Vốn dĩ anh dẫn Tô Noãn lên tầng thượng là để tìm lại trí nhớ, vừa vào biển hoa, ánh mắt của Tô Noãn quả nhiên đã sáng rực lên.
Lộ Nam nhìn chằm chằm vào cô ta, hi vọng có thể tìm thấy được một nét mặt khi cô ta nhớ ra điều gì.
Nhưng, anh nhìn Tô Noãn rất lâu, vẻ mặt của cô ta ngoài kinh ngạc và vui sướng ra, không có gì khác hết.
Lộ Nam không kìm được thất vọng.
Lẽ nào thật sự là anh quá nóng lòng muốn cô khôi phục trí nhớ sao? Tại sao lại thất vọng như vậy!
Lúc vừa mới tìm lại được Bắc Bắc, anh không hi vọng, cô nhớ được chuyện trước kia.
Nhưng bây giờ, càng ngày anh càng phát hiện, Bắc Bắc này, không phải là người mà anh đã yêu, anh vô cùng hi vọng, cô có thể nhớ lại chuyện trước kia, trả lại Bắc Bắc quen thuộc kia cho mình.
Nhìn vẻ mặt của Tô Noãn, trong lòng Lộ Nam cảm thấy buồn rầu, biểu cảm khuôn mặt cũng không tốt lắm.
Vốn dĩ Tô Noãn vẫn đang ngắm biển hoa đẹp tới không có giới hạn này.
Nhưng, cô ta vừa nghiêng đầu, liền thấy sắc mặt Lộ Nam không được bình thường.
Cô ta cẩn thận mở miệng.
“Lộ Nam, anh có sao không, biển hoa rất đẹp, em thật sự rất thích, sao anh nhìn có vẻ không được vui lắm!” Tô Noãn cẩn trọng mở miệng hỏi, cô ta sợ mình đã làm chuyện gì, khiến Lộ Nam không vui.
Lộ Nam buồn bã lắc đầu.
“Không sao, anh đâu có không vui, chỉ là trong lòng có hơi buồn bực chút thôi!” Anh nói với Tô Noãn.
Dường như sau đó anh không nói với Tô Noãn, đây là nơi anh cầu hôn Tô Bắc, là nơi chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Bí mật giữa bọn họ, anh không hi vọng người thứ ba biết.
Tô Noãn thấy Lộ Nam không muốn nói, cô ta chỉ có thể bất lực mếu máo.
“Được rồi, anh cũng đừng buồn nữa, không phải anh nói đã tìm em một năm rồi sao? Bây giờ em đã về bên cạnh anh rồi, vấn đề còn lại sau này, chỉ còn là thời gian, có một số việc, tự nhiên sẽ ổn thỏa, anh không cần phải lo lắng đâu!” Tô Noãn ngại ngùng cúi đầu nói, giống như đang ám chỉ gì đó cho Lộ Nam.
Lộ Nam ngẩn ngơ, giống như đang nghĩ chuyện gì đó.
Người trước mắt này, thật sự là quá lạ lẫm.
Tô Bắc trước kia, không phải như vậy.
Trước giờ cô không bao giờ chủ động, nói với mình chuyện tình cảm sẽ ổn thỏa hay gì đại loại vậy.
Hoặc là cô sẽ ngại ngùng không nói gì, hoặc là sẽ đột nhiên dũng cảm nói thẳng với mình, cô thích mình.
Nhưng, bây giờ, cô gái đứng trước mặt mình đây, dường như là hai người khác nhau vậy.
Lộ Nam nhíu nhíu mày.
“Bỏ đi, chúng ta qua bên kia ngồi đi!” Lộ Nam nói xong, liền đi trước tới giữa biển hoa.
Tô Noãn sững sờ đứng tại chỗ.
Lẽ nào là cô ta thể hiện quá kín đáo, Lộ Nam thấy, cô ta như vậy, thật sự quá nhạt nhẽo nên mới tỏ ra không vui như vậy?
Tô Noãn đứng nguyên tại chỗ nghĩ một lúc, rồi nhanh chóng đi theo, cười dịu dàng, đưa tay kéo lấy tay của Lộ Nam, cọ cọ vào mông cô ta.
Nếu cô ta kéo kéo tay mà Lộ Nam thật sự phối hợp, vậy bọn họ mà làm chuyện thú vị kia ở biển hoa này, thì chắc chắn sẽ có một dư vị rất riêng.
Tô Noãn nghĩ rồi, mặt không kìm được mà ngại ngùng nũng nịu.
Lộ Nam lại nhất thời cứng đơ toàn thân.
Cô lại chẳng kiêng nể gì dụ dỗ mình như vậy.
Đổi lại là Tô Bắc trước kia, cô nhất định sẽ không làm như vậy!
Lộ Nam như bị giật mình, vung mạnh tay Tô Noãn ra, muốn đi về phía ghế nghỉ chân giữa biển hoa.
Lần này Tô Noãn thật sự không hiểu được, cô ta đứng tại chỗ, giống như bị vỡ mộng vậy, cả người đồi bại tới cực điểm.
Rốt cuộc là thế nào vậy, vấn đề nằm ở đâu, thế này cũng không được, thế kia cũng không xong!
Tô Bắc và Lộ Nam, rốt cuộc trước kia qua lại thế nào!
Giữa hai người yêu nhau, trải qua các mức độ qua lại, phát triển tới bước cuối cùng, không phải là sẽ lên giường sao?
Giữa hai người bọn họ, con cũng có rồi, bây giờ, cô ta lấy thân phận của Tô Bắc, xuất hiện trước mặt Lộ Nam.
Nhưng tất cả những hành động của anh, đều thể hiện rõ ràng rằng anh rất bài xích mình.
Rốt cuộc là tại sao!
Tô Noãn phiền muộn, không cam tâm, tất cả đều hiện lên mặt.
Cô ta nghĩ một lúc, rảo bước đi theo Lộ Nam, im lặng theo sau anh, không nói lời nào.
Lộ Nam ngồi trên ghế nghỉ chân giữa biển hoa, cô ta cũng yên lặng ngồi bên cạnh, không nói gì.
Lúc này, trong lòng Lộ Nam phiền muộn vô cùng.
Anh không biết mình làm sao nữa, tại sao lại có phản ứng như vậy.
Nhưng anh biết, mình đã làm cho người bên cạnh không vui rồi.
Lộ Nam bình tĩnh một lúc, anh suy nghĩ.
Người là mình dùng trăm phương nghìn kế mới tìm được về, cho dù cô đã quên một số chuyện, hay không còn giống với phong cách ngày xưa nữa.
Nhưng bản thận cũng không thể để mặc cô, anh nên tin tưởng rằng, cô sẽ nhớ lại chuyện trước kia, trở về cô gái lương thiện chân thành như trước kia.
Nghĩ tới đây, Lộ Nam quay người nhìn Tô Noãn.
“Bắc Bắc, vừa nãy tâm trạng không tốt, anh xin lỗi em, trong lòng anh hơi phiền muộn, em cũng đừng buồn nữa, có được không?” Lộ Nam nói xong, đưa tay ra ôm Tô Noãn vào lòng mình.
Nghe thấy Lộ Nam xin lỗi, giọng điệu chân thành như vậy, Tô Noãn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thật không? Anh thật sự đang xin lỗi em sao? Tại sao em cảm thấy anh rất mất kiên nhẫn với em vậy, trước kia chúng ta cũng như vậy sao?” Tô Noãn thăm dò hỏi.
Tô Noãn hỏi như vậy, Lộ Nam lại tưởng là cô ta tức giận.
Anh vội vàng mở miệng giải thích.
“Bắc Bắc, không phải như em nghĩ đâu, em đừng giận, trước kia chúng ta không phải như vậy, anh sao có thể tức giận với em được, chỉ là anh cảm thấy có gì đó không đúng, có thể do gần đây anh ngủ không được tốt, em đừng có nghĩ linh tinh!” Lộ Nam nhanh chóng giải thích.
Anh không biết phải nói với người trước mắt như thế nào, việc cô tiếp xúc với anh rất không bình thường, không có cảm giác như Tô Bắc trước kia.
Nhưng cho dù là như vậy anh cũng không thể để người trước mắt bị tổn thương.
Tô Noãn thấy Lộ Nam vội vàng giải thích như vậy, trong lòng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, tinh thần cũng thoải mái hơn.
Anh vội vàng xin lỗi mình như vậy, muốn mình đừng giận nữa, điều đó chứng tỏ, trong lòng anh, vẫn hết sức để ý tới mình.
Cô ta lắc đầu cười.
“Lộ Nam, em không giận, em sao có thể giận anh được, em cũng không nghĩ linh tinh, em chỉ trách bản thân mình, đã quên chuyện trước kia, không thể cùng anh nói về quá khứ của chúng ta, nhưng, trong lòng em, tình cảm đối với anh, đã dần dần nảy sinh, em tin rằng, sẽ không bao lâu nữa, em có thể yêu anh, để chúng ta vui vẻ bên nhau, được không?” Tô Noãn nói rất thấu tình đạt lý.
Lộ Nam gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Thật ra Tô Noãn đã ý thức được, chắc chắn là sau khi vào biển hoa, đã có sơ hở ở đâu đó.
Hoặc nói cách khác, hành vi của mình, thật sự vượt ra ngoài dự liệu của Lộ Nam.
Vậy nên, Lộ Nam mới phản ứng như vậy.
Cô ta nghĩ một lúc, dựa đầu vào Lộ Nam, giả bộ từ từ ngủ thiếp đi.
Qua một hồi lâu, hai người không nói câu gì, Lộ Nam dường như nghe thấy cô ta phát ra tiếng ngủ say khe khẽ.
Lộ Nam bất lực lắc đầu, khẽ đặt cô lên ghế nghỉ.
Một mình anh ngồi có hơi vô vị, liền gửi tin nhắn cho Vân Phàm, nói anh ta cầm cho mình tài liệu buổi chiều cần ký lên.
Lộ Nam: Vân Phàm, tài liệu buổi sáng cậu kiểm tra, bây giờ lập tức mang lên biển hoa cho tôi, bây giờ tôi muốn xem!
Vân Phàm: Giám đốc, bây giờ tôi đang ở ngoài, chỉ có điều, Tô Noãn chắc vẫn đang ở văn phòng, để tôi nói cô ấy mang lên cho anh xem có được không?
Lộ Nam thấy hai chữ Tô Noãn, trong đầu lại xoẹt qua bộ dạng mở mắt trừng trừng nhìn mình uống cốc cà phê cô pha buổi sáng nay của cô, dường như mềm lòng hẳn đi.
Anh cảm thấy rõ ràng, bây giờ hai chữ Tô Noãn, cũng không còn ghét bỏ như trước kia nữa.
Anh suy nghĩ một lúc, nhanh chóng viết tin nhắn.
Lộ Nam: Ai cũng được, chỉ cần nhanh chóng đưa đồ lên cho tôi là được, bây giờ tôi đang ở ghế nghỉ chân giữa biển hoa, cố gắng nhanh một chút!
Vân Phàm: Vâng, giám đốc, tôi sẽ nói Tô Noãn mang lên cho anh.
Vân Phàm gửi tin nhắn đi, rồi gọi luôn cho Tô Bắc.
Tô Bắc vừa cắn một miếng bánh, lật quyển ghi chép ra thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Tô Bắc cầm lên vừa nhìn là Vân Phàm gọi tới.
“Sao vậy? Trợ lý Vân, có chuyện gì sao?” Tô Bắc hỏi.
Vân Phàm nói nhanh.
“Tô Noãn, bây giờ cô đang ở văn phòng sao?” Vân Phàm hỏi.
Tô Bắc gật đầu.
“Ừ, đang ở đây, tôi mua đồ ăn rồi, đi lên rồi, anh tìm tôi có chuyện gì sao?” Tô Bắc hỏi.
“Tôi ăn xong cơm rồi, định ra ngoài mua đồ, nhưng, giám đốc Lộ kêu tôi mang tài liệu buổi sáng đã kiểm tra tới biển hoa cho anh ấy, anh ấy muốn xem bây giờ!” giọng Vân Phàm có hơi vội vã.
Tô Bắc hơi sững sờ.
“Tài liệu? Là tập tài liệu màu xanh da trời trên bàn của anh sao?” Tô Bắc hỏi.
Vân Phàm gật đầu.
“Đúng, chính là cái đó, bây giờ cô cầm thẳng lên chỗ giám đốc, tôi đã nói với anh ấy rồi!” Vân Phàm nói nhanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!