Tô Bắc nén một nỗi tức giận trong lòng.
Nếu đổi thành người khác, rõ rãng đã được tuyển dụng rồi, kết quả cuối cùng người ta lại nói với cô không cần đến làm nữa, bất cứ ai cũng đều sẽ tức giận mà thôi!
Tô Bắc thật sự rất bực tức, vẫn chưa đi làm đã bị sa thải, điều này còn thất vọng cả việc phỏng vấn thất bại!
Cô tức giận nói.
“Tiểu Hà, tại sao lại như vậy, cô phải cho tôi một lời giải thích chứ!” Tô Bắc nói.
“Cô Tô, cô đừng làm khó tôi nữa. Tôi cũng chỉ là một nhân viên nhỏ mà thôi, tôi đã nói xong rồi, tôi cúp máy đây!” Tiểu Hà nói xong, vội vàng cúp điện thoại.
Tô Bắc sững sờ, cô thực sự đã bị sa thải như thế này rồi sao!
Cô không phục!
Rốt cuộc là vì lý do gì phải nói cho cô biết chứ!
Tô Bắc để Cố Tử Tô cho người làm, cô tự mình lên lầu, nhanh chóng thay quần áo và đi đến Tinh Thần.
Cô muốn làm rõ ràng!
Tô Bắc nhanh chóng rời khỏi biệt thự, lên một chiếc taxi và đi thẳng đến Tinh Thần.
Tô Bắc đến Tinh Thần, nói với lễ tân rằng buổi sáng cô đã đến phỏng vấn, muốn tìm thư ký Tiểu Hà.
Một lúc sau, thư ký Tiểu Hà đi xuống.
Sắc mặt cô ấy vô cùng khó coi.
Lúc này, Tô Bắc mới cảm nhận được rằng biểu cảm của thư ký Tiểu Hà cũng rất phong phú.
Cô cười khẩy, đi về phía thư ký Tiểu Hà.
Tiểu Hà bước tới, kéo cô đến góc bên cạnh.
“Cô Tô, sao cô lại đến đây, chẳng phải tôi đã nói rất rõ ràng trong điện thoại rồi sao?” Tiểu Hà nói.
Tô Bắc cau mày nhìn Tiểu Hà.
“Thư ký Tiểu Hà, cô lại muốn sa thải tôi một cách vô duyên vô cớ như thế này sao? Rốt cuộc tôi đã làm gì sai, cô phải nói cho tôi biết rõ chứ. Hôm nay tôi tới đây chính là để đòi một lý do chính đáng!” Tô Bắc cố chấp nhìn Tiểu Hà.
Tiểu Hà thở dài bất lực.
“Được rồi, nếu cô đã muốn biết như vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết. Có phải cô quen tổng giám đốc Lộ của tập đoàn Thịnh Thế không, anh ấy là người như thế nào, chắc hẳn cô biết rất rõ. Anh ấy nói với ông chủ của chúng tôi đôi lời, ông chủ của chúng tôi hạ lệnh xuống. Nói đến đây chắc cô cũng hiểu rồi chứ, không phải vì cuộc phỏng vấn của cô có vấn đề nên chúng tôi mới không muốn cô. Nguyên nhân là vì phương diện khác!” Tiểu Hà nhanh chóng nói.
Ánh mắt của Tô Bắc bỗng trở nên lạnh lùng.
Lộ Nam!
Lại là Lộ Nam, tại sao đi đến đâu cũng đều có Lộ Nam!
Không phải cô chỉ tìm một công việc sao?
Anh đường đường là một tổng giám đốc, lại còn nhỏ mọn như vậy, thực sự khiến cô rất tức giận!
Tô Bắc nhìn Tiểu Hà.
“Thư ký Tiểu Hà, cảm ơn cô đã nói với tôi điều này. Bây giờ tôi sẽ tìm Lộ Nam, tôi không tin anh ta có thể một tay che trời ở thành phố Nam Hy. Tôi không tin tôi không thể tìm được việc làm!” Tô Bắc nói xong, tức giận rời đi.
Tiểu Hà vỗ ngực.
Cô nói như vậy chắc là không có vấn đề gì chứ. Ngộ nhỡ Lộ Nam phản lại, tới tìm tổng giám đốc Nhậm thì sao!
Tiểu Hà bai rối, cô đứng đó suy nghĩ một lúc. Cuối cùng bất lực đi lên lầu.
Tô Bắc rời khỏi Tinh Thần, đi thẳng đến tập đoàn Thịnh Thế.
Cô đến cửa của tập đoàn Thịnh Thế, bị quầy lễ tân chặn lại, không cho vào trong.
Tô Bắc tức giận đứng tại chỗ, không cho cô vào thì hôm nay cô phải vào bằng được.
Tô Bắc đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn một lúc, phát hiện ra một nhóm nhân viên dọn dẹp bước vào, có vẻ như đó là nhân viên dọn dẹp của công ty.
Tô Bắc nhìn rõ đồng phục công ty của họ rồi rời đi.
Một lúc sau, khi Tô Bắc xuất hiện trở lại, cô mặc quần áo của công ty dọn dẹp và đi về phía Thịnh Thế.
Nhân viên bảo vệ ngăn cô lại và hỏi danh tính của cô.
Khuôn mặt của Tô Bắc hơi bẩn, nhân viên bảo vệ không hề nhận ra cô.
“Anh à, nhân viên của công ty chúng tôi vừa mới bước vào, tôi chỉ là đi vệ sinh nên vào muộn mà thôi!” Tô Bắc nói không chút sơ hở, nhân viên bảo vệ ngay lập tức tin lời cô.
Sau khi Tô Bắc vào công ty, cô nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.
Cô cởi bỏ bộ quần áo bên ngoài, đi về hướng văn phòng của tổng giám đốc.
Theo cô biết, văn phòng của Lộ Nam ở trên tầng cao nhất của công ty.
Tô Bắc đi thang máy lên thẳng tầng trên cùng.
Lên đến nơi, khi Tô Bắc vừa bước ra khỏi thang máy, Tô Linh Ngọc đã ngăn cô lại.
Tô Linh Ngọc thận trọng nhìn Tô Bắc.
Tô Noãn?
Không phải cô ta đã mất tích rồi sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây!
“Cô đến đây làm gì!” Tô Linh Ngọc hỏi.
Tô Bắc phớt lờ Tô Linh Ngọc.
“Cô là ai, tôi không quen cô, tôi tìm Lộ Nam, cô mau kêu anh ta ra đây!” Tô Bắc nhanh chóng nói.
Tô Linh Ngọc cau mày.
“Cô tưởng cô là ai thế, cô kêu tổng giám đốc của chúng tôi ra ngoài thì anh ấy phải đi ra sao. Tổng giám đốc của chúng tôi đã nói, gặp phải những người như cô trực tiếp đuổi ra ngoài, không cần phải thông báo!” Tô Linh Ngọc mỉa mai nói.
Sắc mặt Tô Bắc cứng đờ.
“Cô...cô dựa vào đâu mà không cho tôi vào. Tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi nhất định phải vào trong xem. Tôi phải hỏi Lộ Nam, anh ta dựa vào đâu mà lại ra tay với công việc của tôi. Hành vi bỉ ổi xấu xa của anh ta, đám nhân viên bọn cô có biết không?” Tô Bắc rất phẫn nộ.
Tô Linh Ngọc mơ hồ không hiểu gì hết.
“Tô Noãn, cô bị điên à. Cô đang nói cái gì vậy, tôi thực sự không biết, tại sao bảo vệ dưới lầu không ngăn cản cô lại!” Nói đến đây, cô ấy lấy điện thoại ra định gọi cho bảo vệ.
Tô Bắc nghĩ tới việc cô vừa mới lẻn vào, cô không thể không gặp Lộ Nam để hỏi cho rõ ràng mà đã bị đuổi ra ngoài.
Nhìn thấy Tô Linh Ngọc chuẩn bị gọi điện thoại.
Trong lúc cấp bách, Tô Nắm nắm lấy điện thoại của Tô Linh Ngọc và ném đi.
Chiếc điện thoại bay về phía văn phòng của Lộ Nam.
Đúng lúc này, cửa phòng của Lộ Nam mở ra.
Anh nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, hơn nữa còn hình như là giọng Tô Noãn anh gặp lúc trưa ở Tinh Thần.
Lộ Nam đột nhiên cảm thấy không thể ngồi yên, anh định ra ngoài để xem.
Kết quả là, anh vừa mở cửa, chưa kịp phản ứng gì đã bị một vật không rõ ném trúng.
Anh cảm thấy mũi anh đột nhiên đau đớn.
Tô Bắc và Tô Linh Ngọc đứng cách đó không xa hoàn toàn sững sờ.
Mũi của Lộ Nam chảy ra một dòng máu đỏ.
Lộ Nam cảm thấy ướt ướt, anh đưa tay chạm vào và toàn là máu!
Anh lập tức nghiến răng.
“Tô Noãn!” Anh thốt ra từng chữ tên bây giờ của Tô Bắc.
Tô Bắc hít một hơi.
“Xin lỗi, xin lỗi! Tôi không cố ý!” Tô Bắc vội vàng giải thích.
Tô Linh Ngọc không để ý đến việc phải đuổi Tô Bắc đi nữa. Cô ấy vội vàng chạy đến giúp Lộ Nam tìm khăn giấy.
Lộ Nam trừng mắt nhìn Tô Bắc, nhanh chóng đi về phía nhà vệ sinh. Anh đứng bên cạnh bồn rửa và rửa máu, sau đó dùng khăn giấy lau mãi mới cầm máu.
Khi Lộ Nam quay trở lại văn phòng, anh nhìn thấy Tô Bắc vẫn đứng ở đó.
Trong lòng Lộ Nam trỗi dậy sự tức giận.
Cô còn dám đứng ở đây, có phải muốn bị đánh không?
Lộ Nam lạnh mặt, nghĩ đến dáng vẻ vừa nãy của Tô Bắc, anh lạnh lùng nói.
“Cô đến đây làm gì?” Lộ Nam hỏi.
Tô Bắc gượng cười.
“Xin lỗi nhé, tôi chỉ tìm anh để hỏi chút chuyện, tôi không ngờ sẽ gây đổ máu!” Tô Bắc ngượng ngùng nói, dáng vẻ kiêu ngạo của cô không còn khoa trương như lúc nãy.
Lộ Nam lạnh lùng “hừ” một tiếng.
“Cô vào đi!” Lộ Nam nói xong, anh bước vào văn phòng.
Tô Linh Ngọc nghe thấy lời của Lộ Nam, còn tưởng bản thân đã bị ảo giác.
Từ khi nào mà thái độ của tổng giám đốc đối với người phụ nữ này lại tốt như vậy. Lẽ nào là bởi vì cô ta đã bất ngờ biến mất một thời gian sao?
Trong khi cô ấy vẫn còn đang khó hiểu, Tô Bắc đã đi theo Lộ Nam vào trong văn phòng.
Tô Linh Ngọc lắc đầu bất lực, đi về phía vị trí làm việc của mình.
Tô Bắc bước vào văn phòng của Lộ Nam, nhìn đồ đạc trong phòng, một ánh sáng lóe lên trong tâm trí cô.
Cô lắc đầu, cảm thấy đầu óc mơ hồ. Cảm giác quen thuộc ấy dường như đã quay trở lại.
Nơi này hình như trước đây cô đã từng tới!
Tô Bắc không thoải mái, cô đưa tay xoa đầu mạnh mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Lộ Nam lau sạch vết máu trên mặt, mũi cũng không còn chảy máu nữa, anh mới quay người nhìn Tô Bắc.
Không ngờ cô lại xoa đầu và lắc đầu, không biết đang làm gì ở đó!
Lộ Nam ho nhẹ.
“Này, Tô Noãn, cô tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì. Cô nhìn dáng vẻ dữ tợn của cô, như thể tôi nợ cô mấy tỷ vậy!” Lộ Nam tức giận nói.
Tô Bắc ngại ngùng vỗ miệng.
Lúc đầu, cô đích thực là đến để đòi công bằng, cô cảm thấy mình rất vô tội, có lý do chính đáng.
Nhưng mà, sau khi đánh Lộ Nam, cô cảm thấy khí thế của mình giảm đi một chút.
“Tôi...tôi muốn hỏi anh, công việc tôi ứng tuyển hôm nay, có phải là anh đã động vào không. Anh nên biết, đó là công việc đầu tiên tôi tự dựa vào năng lực của mình mà có được. Con người anh sao có thể nhỏ mọn như thế, bởi vì ân oán cá nhân mà trả thù tôi như vậy!” Tô Bắc nói.
Trên đường đến tập đoàn Thịnh Thế, cô đã tập luyện rất nhiều lần. Cô cảm thấy, sau khi cô tới nhất định phải dùng khí thế mạnh mẽ chất vấn Lộ Nam.
Kết quả là bây giờ cô nói ra lại thành như thế này.
Vì vậy mới nói, mọi chuyện không thể đoán trước!
Cô không ngờ rằng mình sẽ khiến Lộ Nam chảy máu mũi.
Khi Tô Bắc nói, cô cảm thấy trong lòng cô có chút không tự tin.