Cố Niên Thành thở phào nhẹ nhõm, bởi vì anh sợ mình không thể trả lời được, câu trả lời mà anh biết sẽ khiến Tô Bắc nghĩ lung tung.
Mặc dù tâm trạng của Cố Niên Thành rất phức tạp, nhưng anh cũng không dám trì hoãn, sợ rằng Tô Bắc không thể tìm được việc làm và ở ngoài đường hứng nắng.
Anh nhanh chóng gọi vào số của Tô Noãn.
Hôm nay là ngày thứ hai Tô Noãn về nước, Lộ Nam để cô ta nghỉ ngơi thêm một ngày rồi mới đi làm.
Tô Noãn đương nhiên là đồng ý.
Cô ta đang suy nghĩ làm sao để chỉnh sửa phòng của Tô Bắc.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo.
Tô Noãn nhìn vào màn hình điện thoại và nhanh chóng trả lời.
“Alo, ông G, ông tìm tôi có chuyện gì không?” Tô Noãn hỏi.
“Gửi bản lý lịch của cô tới email của tôi, tôi cho cô nhiều nhất nửa tiếng!” Giọng nói bên kia vô cùng mạnh mẽ.
Tô Noãn cau mày, nửa tiếng, đây chẳng phải là làm khó người khác sao?
“Ông G, cho dù tôi rất hiểu biết về cuộc đời của tôi, nhưng mà, nửa tiếng tôi không chắc có thể gửi tất cả thông tin anh cần cho anh được!” Tô Noãn nói.
“Vậy được, tôi có thể thu nhỏ phạm vi hơn. Không cần tất cả về cuộc đời cô, cô chỉ cần gửi cho tôi trường đại học cô tốt nghiệp, kinh nghiệm làm việc trước đây của cô cho tôi là được. Tôi muốn cô nhanh chóng thực hiện, nghe rõ chưa!” Giọng nói của đối phương đã dịu đi, nhưng mà nghe vẫn vô cùng vội vã.
Xem ra, ông ta đang rất cần thứ này.
Tô Noãn cũng không muốn chống lại ông ta, đành phải đồng ý.
“Ông G, ông đợi tôi một chút, tôi sẽ nhanh chóng gửi cho ông!” Tô Noãn nói xong, đối phương liền cúp điện thoại.
Tô Noãn nghe tiếng âm điện thoại, cô ta tức giận ném điện thoại lên giường.
Thái độ của ông G này đối với cô ta bây giờ càng ngày càng khiến cô ta không chịu được.
Dựa vào đâu mà có thể tùy ý sai bảo cô ta.
Tô Noãn bực tức.
Nhưng mà, nghĩ đến việc trong tay ông ta đang nắm giữ rất nhiều bí mật của cô, cô cũng chỉ đành nghe theo đối phương, nhanh chóng sắp xếp thông tin của mình gửi email cho ông ta.
Khi Cố Niên Thành nhận được email, anh nhanh chóng gửi đến cho Tô Bắc.
Ngay cả trong cuộc họp, anh vẫn không ngừng chú ý xem có email mới nào không.
Khi Tô Bắc nhìn thấy email, cô vội vàng mở ra xem.
Quả nhiên là thông tin về cuộc đời của cô, cô biết rằng Cố Niên Thành làm chuyện gì cũng đáng tin cậy.
Tuy nhiên, bây giờ cô chỉ có thể dùng thái độ này đối với Cố Niên Thành.
Cô không muốn cho anh hy vọng, để anh có được hy vọng rồi cuối cùng lại thất vọng.
Cách tốt nhất là luôn để anh thất vọng, đến cuối cùng cũng không làm tổn thương quá nhiều.
Cô biết rõ cô không thể mang đến cho Cố Niên Thành thứ tình cảm sâu đậm như vậy.
Nếu đã không thể trả ơn, vậy cô chỉ có thể đưa ra gợi ý và cảnh báo trước cho anh.
Tô Bắc nhận được email, cô xem một lượt và ghi nhớ những thông tin quan trọng rồi mới đi đến công ty thứ hai.
Sau khi cô bị mất trí nhớ, cô không đi tìm việc làm nữa. Hôm qua, cô nói đi tìm việc nên cũng không kịp chuẩn bị đầy đủ, thậm chí đến một bản lý lịch cũng không có.
Hôm nay, khi người ta hỏi cô, cô đều bai rối.
Hôm nay đã vội vàng như vậy, cô cũng có thể đi thử tiếp, coi như là lấy thêm kinh nghiệm.
Đợi đến mai bản lý lịch được hoàn thiện, cô sẽ đi thử lại, cơ hội thành công sẽ lớn hơn.
Khi Tô Bắc đến công ty thứ hai, cũng tương tự như công ty thứ nhất. Người ta nói cô không có sơ yếu lý lịch, nói cô không nghiêm túc, nên trực tiếp từ chối cô.
Tô Bắc suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô tìm một quán cafe, vội vã làm một bản sơ yếu lý lịch.
Tô Bắc tìm đến cửa hàng in gần nhất để in ra rồi mới đến công ty thứ ba.
Cả một buổi sáng, cô đã bị từ chối rất nhiều lần.
Cuối cùng, sự tự tin của Tô Bắc cũng bị lung lay.
Bởi vì sau mỗi lần phỏng vấn, cô đã cố gắng hoàn thiện hồ sơ của mình. Nhưng cuối cùng vẫn không có công ty nào nhận cô.
Nhìn vào hai công ty cuối cùng, Tô Bắc tự động viên mình. Dù sao, sáng nay không được, thì vẫn còn có buổi chiều!
Cô không tin, cô không thể tìm được một công việc nào!
Nghĩ tới đây, Tô Bắc lấy hết dũng khi đi thẳng đến công ty gần cuối.
Sáng nay Tô Bắc đã chịu nhiều thất bại, nó đã truyền đến tai Cố Niên Thành từ lâu.
Lâm Phong nói với anh, Tô Bắc đã chạy đi chạy lại cả buổi sáng dưới trời nắng gắt.
Nhưng mà, không có một công ty nào sẵn sàng chấp nhận cô.
Thực tế, lý do chủ yếu là bởi vì khoảng thời gian trống một năm nay của Tô Bắc, không có ai sẵn sằng nhận cô.
Thêm vào đó là việc cô đã quên những chuyện trước kia, không có kinh nghiệm làm việc, người ta càng không muốn nhận một nhân viên như vậy.
Khi Cố Niên Thành nghe thấy vậy, anh đau lòng.
Nhưng mà, Tô Bắc không thích anh nhúng tay vào chuyện của cô, nên anh mãi không có động tĩnh gì.
Đến khi Tô Bắc tới phỏng vấn ở công ty gần cuối, Cố Niên Thành cuối cùng cũng không thể nhịn được.
Anh gọi điện cho ông chủ của bên kia, và bên kia rất sẵn lòng để Tô Bắc đến công ty của họ làm việc.
Sau khi Cố Niên Thành nói chuyện với ông chủ bên kia, còn gửi ảnh của Tô Bắc cho đối phương.
Anh còn nhắc nhở đối phương không được để Tô Bắc biết rằng có người đang giúp đỡ cô.
Đối phương vui vẻ đồng ý.
Khi Tô Bắc phỏng vấn, mặc dù cả buổi sáng cô đã trải qua rất nhiều thất bại, cô nên bình tâm mới đúng.
Nhưng mà, cô vẫn rất lo lắng, ôm một chút hy vọng mong manh.
Khi cô trả lời câu hỏi, người phỏng vấn mỉm cười rất dịu dàng.
Sau khi cô kết thúc cuộc phỏng vấn, đối phương thông báo cho cô rằng ngày mai cô có thể tới làm việc.
Tô Bắc vô cùng bất ngờ và vui vẻ!
Thuận lợi như vậy sao?
Người phỏng vấn mỉm cười đứng dậy.
“Cô Tô, chúc mừng cô đã vượt qua cuộc phỏng vấn, ngày mai hãy nhớ đến làm đúng giờ là được!” Anh ta mỉm cười nói.
Tô Bắc bắt tay với đối phương. Khi cô đứng dậy, bước chân còn có chút loạng choạng.
Tô Bắc cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Khi cô bước ra khỏi phòng phỏng vấn, bước chân cô nhẹ bẫng.
Ai nói cô không thể!
Xem đi, cô vẫn có thể dựa vào nỗ lực của mình để tìm được một công việc mới.
Cô vui vẻ đi ra ngoài, cô thực sự rất vui.
Địa điểm phỏng vấn ở tầng ba, Tô Bắc nhìn thấy có rất nhiều người đang đợi thang máy nên cô đi xuống cầu thang bộ.
Tô Bắc vốn dĩ rất vui mừng. Nhưng, khi cô đi xuống tầng hai, cô nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai nhân viên trong cầu thang, cô không còn vui vẻ nữa.
“Này, cô nói xem, người phụ nữ đến phỏng vấn cuối cùng của ngày hôm nay rốt cuộc có lai lịch như thế nào nhỉ? Còn để đích thân ông chủ phỏng vấn, tôi nghe ông chủ nói nhất định phải giữ người phụ nữ này lại. Như vậy, sau này công ty sẽ không phải lo lắng về đơn đặt hàng nữa, lúc đó tôi đã rất sốc! Xem ra, lại là một vị quan chức khác, sau này chúng ta phải cẩn thận phục vụ, đừng để người ta nói mấy câu rồi sa thải chúng ta!” Người này ủ rũ nói.
Người kia đồng tình.
“Ừ, bây giờ mọi thứ đều phụ thuộc vào mối quan hệ. Cô xem, công ty nhỏ của chúng ta bây giờ còn như vậy, không biết những công ty lớn kia, những người thường như chúng ta đến còn có cách nào để sống được không!” Người kia tức giận nói.
“Nhưng mà, nghe nói người phụ nữ đó ông chủ cũng không quen. Hình như là ai đó đã nhờ chăm sóc cô ấy, còn gửi cả ảnh cho ông chủ xem nữa. Nhưng người nghèo không có thân phận như chúng ta, sau này sợ là ra không có đường ra rồi!” Người này bất lực nói.
“Không phải sai, bây giờ dựa vào mối quan hệ càng ngày càng nhiều, tôi không thể nói gì được nữa. Nhưng mà cũng chỉ thế thôi, chúng ta có thể chịu đựng được không, cũng không có ai quan tâm đâu!” Người kia tức giận nói.
Đột nhiên, người này kéo cánh tay người.
“Cô đừng nói nữa, kia chẳng phải là người phụ nữ đó sao, cô ấy đang đứng ở sau lưng cô!” Sắc mặt của người này vô cùng khó coi.
Người kia nghe người này nói vậy, ngay lập tức hoảng loạn, cô ta quay lại nhìn Tô Bắc, vội vàng xua tay.
“Chúng tôi không nói về cô, cô đừng nghĩ linh tinh, chúng tôi...chúng tôi không hề quen biết cô!” Người kia nói xong, vội vã kéo tay người này rời đi.
Bọn họ ban đầu là ở trong cầu thang để tán gẫu, ai ngờ lại trở nên như thế này.
Tô Bắc đứng tại chỗ, sắc mặt tái xanh.
Không ngờ, cô tự mình tìm được việc lại là đi cửa sau.
Chẳng trách mà Lộ Nam luôn nói cô dựa vào Cố Niên Thành.
Cô tìm việc cả buổi sáng đều không thể tìm được. Kết quả, Cố Niên Thành nói một câu đã giải quyết tất cả những khó khăn của cô.
Trong lòng Tô Bắc vô cùng khó chịu. Cảm giác buồn bực, muốn tức giận nhưng lại không thể bộc lộ ra được, thực sự rất khó chịu.
Cô hít một hơi thật sâu, quay người đi lên tầng ba.
Chuyện này không cần nói cũng biết là do Cố Niên Thành làm. Cô đã nói với anh đừng can thiệp vào chuyện tìm việc của cô, tại sao anh lại không nghe?
Lẽ nào sự kiểm soát của anh thực sự đã đạt đến mức này rồi sao?
Chuyện gì của cô, anh cũng đều muốn can thiệp.
Tô Bắc rất tức giận, nhưng không có nơi nào để trút giận được.
Cô đi lên tầng ba, ông chủ vừa ra khỏi văn phòng tuyển dụng.
Tô Bắc nhanh chóng bước tới.
“Xin chào, tôi là Tô Noãn, tôi vừa mới tới đây phỏng vấn, có lẽ ông vẫn còn nhớ tôi chứ!” Tô Bắc lịch sự nói.
Đối phương mỉm cười gật đầu, vẻ mặt khi nhìn Tô Bắc giống như đang nhìn một cây lắc tiền.
Tô Bắc ghét cảm giác chết tiệt này.
Trong lòng cô bỗng lóe lên chút ghê tởm, chỉ có điều không biểu hiện trên khuôn mặt cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!