Nếu để hai đứa trẻ ở cùng với Tô Noãn, Tô Noãn chắn chắn sẽ ra tay với chúng.
Đương nhiên, đây cũng là chuyện sau này. Đợi sau khi họ biết được thân phận của Tô Noãn mới bắt đầu cảm thấy may mắn.
Căn hộ đối diện, Tô Noãn đi lên lầu, nhìn khung cảnh lạ lẫm, đôi mắt cô ta chợt lóe lên.
Một năm trước, Tô Bắc sống ở nơi này sao?
Ha ha!
Bây giờ, nơi này đã là địa bàn của cô ta. Cô ta phải tiến hành cải tạo lại nơi này.
Nhưng mà, trước khi thay đổi nơi này, cô ta vẫn còn một chuyện rất quan trọng.
Tô Noãn lấy điện thoại ra và bấm số điện thoại.
Ông G trong danh bạ điện thoại.
Sau khi cô ta bấm số, điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nghe máy.
Tô Noãn nghe thấy điện thoại được kết nối, cô ta vội vàng mở lời.
“Ông G, Tô Bắc đó rốt cuộc là sao vậy, không phải ông bảo tôi không cần phải lo lắng đến sự tồn tại của cô ta sao? Tại sao cô ta lại xuất hiện bên cạnh Cố Niên Thành, tại sao thân phận bây giờ của cô ta lại là Tô Noãn, ông phải cho tôi một lời giải thích chứ!” Tô Noãn kích động nói.
Giọng nói bên kia ảm đạm và lạnh lùng.
“Tô Noãn, cô đừng quên thân phận của mình, chú ý thái độ nói chuyện của cô với tôi. Tôi muốn sắp xếp Tô Bắc như thế nào là việc của tôi. Chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyện lớn của chúng ta là được. Cô kích động ở đây làm gì, cô ấy đã xuất hiện trước mặt của Lộ Nam, nhưng mà chẳng phải Lộ Nam cũng không nhận ra cô ấy sao? Chỉ dựa vào điểm này, bây giờ cô không có bất cứ tư cách nào để hét vào mặt tôi. Cô nên biết cô có thể đến bên cạnh Lộ Nam đều là tôi giúp cô thực hiện. Bây giờ, cô chỉ cần dùng thân phận của Tô Bắc để giữ chặt lấy Lộ Nam. Những chuyện khác, đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô, cô hiểu chưa?” Đối phương trầm giọng nói.
Sắc mặt Tô Noãn tối lại.
“Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ làm theo những gì ông nói, nhưng mà ông G, tôi vẫn rất tò mò, tại sao Tô Bắc lại ở bên cạnh Cố Niên Thành. Có phải cô ta cũng đã quên điều gì đó, tôi nhìn dáng vẻ của cô ta giống như đều không biết gì về quá khứ!” Tô Noãn tò mò hỏi.
“Cô ấy thế nào, không cần cô phải quan tâm. Cô ấy mất trí nhớ rồi, không phải sẽ có lợi cho hành động của cô sao? Nhưng mà, nếu cô đã tò mò như vậy, tôi cũng không ngại nói cho cô biết, Tô Bắc ở bên cạnh Cố Niên Thành là bởi vì tôi và Cố Niên Thành đã đạt được một thỏa thuận. Anh ta thích Tô Bắc, Tô Bắc mất trí nhớ, anh ta có thể để Tô Bắc ở bên cạnh mình, tạo một thân phận mới cho cô ấy. Điều này đối với anh ta mà nói không hề khó chút nào! Vì vậy, cô đừng hỏi thêm gì nữa, cũng đừng gây rắc rối cho Tô Bắc và Cố Niên Thành, nếu không, tôi sẽ khiến cô không yên ổn!” Đối phương cảnh cáo, uy hiếp nói.
“Ông G, không phải như ông nghĩ đâu. Tôi cũng không làm gì Tô Bắc cả, chỉ là theo như ông nói, bây giờ Cố Niên Thành cũng biết thân phận của tôi, vậy chẳng phải tôi cũng rất nguy hiểm sao. Như vậy, tôi có thể luôn ở bên cạnh Lộ Nam không? Tôi thực sự cảm thấy có chút hoảng loạn, còn nữa, ngộ nhỡ Tô Bắc nhớ lại được điều gì, vậy phải làm sao?” Tô Noãn lo lắng hỏi.
Cô ta bắt buộc phải lập kế hoạch tốt cho tương lai của mình.
“Tôi nói rồi, cô làm tốt chuyện của cô là được rồi. Cố Niên Thành hy vọng Tô Bắc ở bên cạnh anh ta, trừ khi anh ta ngu mới tiết lộ thân phận của cô và Tô Bắc. Nếu không, những điều cô nói sẽ không thể nào xảy ra. Nếu như Tô Bắc nhớ ra được điều gì, tôi với Cố Niên Thành sẽ cùng nghĩ cách, cô không cần phải bận tâm. Được rồi, không có chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây!” Đối phương nói xong, trực tiếp cúp máy.
“Ông G, tôi...” Tô Noãn mới nói được ba từ đã nghe tiếng chuông chờ.
Sắc mặt cô ta có chút ảm đạm, cô ta sợ ông G, nhưng điều đó không có nghĩa là cái gì cô ta cũng sẽ nghe theo ông ta.
Bây giờ cô ta vẫn chưa có khả năng để chống lại ông ta.
Đợi đến khi cô ta có đủ khả năng, không cần phải sợ ông ta, cô ta sẽ khiến ông ta biết sự lợi hại của cô ta!
Tô Noãn suy nghĩ, để điện thoại trên ghế sofa.
Phía bên này, Tô Bắc và Cố Niên Thành vừa vào trong biệt thự của Cố Niên Thành.
Ai ngờ được, một cuộc điện thoại gọi đến.
Cố Niên Thành nhìn số điện thoại, quay người đi ra ngoài.
Tô Bắc đảo mắt, ôm Cố Tử Tô và nhìn căn biệt thự.
Nơi này là nơi trước kia cô từng sống sao?
Nhưng tại sao, cô lại không cảm thấy quen thuộc chút nào!
Nếu cô đã từng sống ở đây, cho dù cô có quên đi điều gì, cũng không thể quên sạch như thế được chứ!
Hơn nữa, cô cảm thấy vẫn nên còn một chút ký ức!
Tô Bắc có chút bai rối.
Cô nhìn quanh phòng khách, cúi đầu nhìn con gái cưng của mình.
“Tử Tô, con nhìn thấy chưa, sau này con với mẹ sẽ sống ở đây, con phải nghe lời đấy nhé!” Tô Bắc nhẹ nhàng nói.
Cô bé cười khúc khích, trên mặt cô bé có hai lúm đồng tiền đáng yêu.
Tô Bắc nhìn thấy cô bé cười, cô càng vui vẻ hơn.
Hai người đối diện nhau, cười ngây ngốc không ngừng.
Sau khi Cố Niên Thành gọi điện xong và quay trở lại, anh bỗng nhiên không nói nên lời khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Chỉ là nhìn thấy hai người cười càng vui vẻ, anh đột nhiên cảm thấy thực ra cũng khá ấm áp.
Anh nhếch môi, mỉm cười và đi về phía Tô Bắc.
“Noãn Noãn, em có thích nhà của chúng ta không?” Cố Niên Thành hỏi.
Tô Bắc gật đầu.
“Thích thì có thích, trông nó cũng khá ổn. Nhưng mà, em luôn cảm thấy mình không có chút quen thuộc nào với nơi này. Trước đây, chúng ta thực sự sống ở đây sao?” Tô Bắc tò mò hỏi.
Cố Niên Thành giật mình.
“Trước đây, trước đây...em đã từng đến đây, nhưng mà không ở đây thường xuyên. Dẫu sao thì lúc đó chúng ta vẫn chưa bên nhau mà!” Cố Niên Thành nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra được một cái cớ đúng đắn.
Tô Bắc gật đầu, cô không hỏi thêm gì nữa.
Cô bế Cố Tử Tô đi quanh phòng khách và nhìn Cố Niên Thành.
“Phòng ngủ của em ở đâu, em muốn đi ngủ!” Tô Bắc nói.
Sắc mặt của Cố Niên Thành lập tức có chút phức tạp.
Phòng ngủ của cô, lẽ nào cô không định ở cùng phòng với anh sao?
Khi ở Los Angeles, anh đã cố gắng chịu đựng.
Nhưng bây giờ, hai người đã về nước rồi, cách Lộ Nam gần như vậy, anh thực sự không yên tâm. Chỉ khi có được Tô Bắc, anh mới có thể yên tâm được.
“Noãn Noãn, chúng ta đã là vợ chồng, sao có thể phân chia được, chúng ta ở cùng nhau, phòng ngủ anh đã sai người dọn dẹp xong rồi!” Cố Niên Thành vừa nói vừa để ý sắc mặt của Tô Bắc.
Tô Bắc vốn dĩ vẫn còn đang nở nụ cười, nhưng sau khi nghe anh nói xong, nụ cười trên mặt cô đóng băng hoàn toàn.
Cô nhìn Cố Niên Thành.
“Em có thể nói không được không?” Tô Bắc hỏi.
Cố Niên Thành lắc đầu kiên quyết.
“Không được!” Anh nói từng từ một, không để cho Tô Bắc có bất kỳ cơ hội nào để nói không.
Tô Bắc bế Cố Tử Tô, quay thẳng người đi ra bên ngoài.
“Nếu em không thể có phòng ngủ của riêng mình, vậy em thà không sống ở đây còn hơn!” Tô Bắc nói xong, cô đã đi đến cửa phòng khách.
Cố Niên Thành lo lắng, anh bước tới thật nhanh, nắm lấy Tô Bắc.
“Noãn Noãn, em nhất thiết phải như vậy với anh sao? Chúng ta là vợ chồng, chúng ta ở cùng nhau không phải là chuyện rất bình thường sao? Tại sao em lại chống đối như vậy, lẽ nào anh là ác quỷ sao? Anh sẽ ăn thịt em hay sao!” Cố Niên Thành tức giận nói.
Tô Bắc nhìn anh, gỡ tay anh ra.
“Cố Niên Thành, anh buông tay em ra, em còn phải bế con nữa! Em bây giờ có thể nói cho anh biết suy nghĩ của em, em đã quên hết mọi chuyện. Anh nói em là vợ anh, Tử Tô là con của chúng ta, em chưa từng nghi ngờ anh, em đều rất tin tưởng anh. Về mặt tình cảm, em luôn cố gắng coi anh là chồng, nhưng mà em đã cố gắng hết sức rồi, em không làm được. Bây giờ anh cưỡng ép phải ở cùng với anh, anh có suy nghĩ đến cảm nhận của em không? Nếu anh thực sự yêu em, lẽ nào điều này anh cũng không làm được sao? Em nghĩ, có lẽ thực sự là do em mất trí nhớ nên em đã quên đi tình cảm ngày trước, quên đi chúng ta đã từng yêu nhau như thế nào. Nhưng mà, sau khi em nhớ lại được, em bảo đảm em sẽ không chống cự nữa, có được không? Niên Thành, nếu anh yêu em thì mong anh hãy tôn trọng sự lựa chọn của em!” Tô Bắc nói.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Cố Niên Thành đột nhiên cảm thấy bất lực.
Anh buông ta Tô Bắc ra.
“Quên đi, em đã nói như vậy rồi, anh còn có thể nói được gì khác nữa. Anh sẽ tôn trọng sự lựa chọn của em, cho dù em không nhớ lại được chuyện trước kia, anh cũng sẽ từ từ khiến em cảm động. Anh không tin mình không thể sưởi ấm trái tim của em được, ngay cả khi trái tim của em có được làm bằng đá!” Cố Niên Thành nghiêm túc nói.
Tô Bắc có chút cảm động, cô ngước nhìn Cố Nhiên Thành.
“Niên Thành, cảm ơn anh đã hiểu cho em. Em sẽ cố gắng khiến mình chấp nhận được hiện tại, anh đợi em có được không?” Tô Bắc nhẹ nhàng nói.
Cố Niên Thành ôm lấy Cố Tử Tô từ trong tay cô.
“Được rồi, đừng nói nữa. Em còn nói nữa anh sẽ hối hận đấy. Em đi đi, em đến phòng ngủ chính ngủ đi, là căn phòng đối diện với hành lang trên lầu. Sau này em ngủ ở phòng ngủ chính đi, anh sẽ kêu người làm dọn dẹp phòng dành cho khách và anh sẽ ngủ ở đó. Bây giờ chắc em hài lòng rồi chứ!” Cố Niên Thành vừa tức vừa bất lực nói.
Tô Bắc mỉm cười.
“Niên Thành, cảm ơn anh. Hay là em ngủ ở phòng dành cho khách đi, anh ngủ ở phòng ngủ chính!” Tô Bắc mỉm cười nói.
Cô biết biểu hiện của mình đã tuyệt tình quá mức, trong lòng Cố Niên Thành chắc chắn không thoải mái.
Nhưng mà, bây giờ cô không có cách nào để thuyết phục được bản thân, vì vậy cũng không thể trách cô được.
Cố Niên Thành lườm cô một cái.
“Em cho rằng anh sẽ để em chịu thiệt thòi sao? Đừng nói nữa, mau đi nghỉ ngơi đi. Anh dỗ Tử Tô một lát rồi anh cũng đi ngủ!” Cố Niên Thành nói.
Tô Bắc mỉm cười gật đầu, đi về phía phòng ngủ trên lầu.
Nhìn bóng lưng của Tô Bắc, Cố Niên Thành ôm chặt lấy cô bé ở trên tay.
Hy vọng anh có thể cố gắng khiến cho Tô Bắc chấp nhận anh!
Anh tin rằng, lòng chân thành sẽ vượt qua được mọi khó khăn.
Cố Niên Thành tự an ủi mình như vậy.
Anh cố gắng không để mình phải nghĩ tới những việc mà anh đã làm với Tô Bắc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!