Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tình Yêu Và Âm Mưu

Nhìn vẻ mặt của Tô Bắc, Lộ Nam ngây người.

Lẽ nào là ảo giác của anh, hay là do anh đã nghĩ quá nhiều.

Nhưng mà, giọng điệu và biểu cảm của người phụ nữ trước mặt gần giống với khi Bắc Bắc tức giận.

Anh thực sự không có cách nào không nghĩ hai người với nhau.

Lộ Nam suy nghĩ một lúc lâu, anh mới từ từ nói.

“Vừa nãy cô thực sự không cố ý?” Anh bán tin bán nghi nhìn Tô Bắc.

Tô Bắc cau mày.

“Tôi có phải cố ý hay không, tôi cho rằng, chỉ cần là không bị mù đều có thể nhìn được ra. Nhưng mà, anh chắc chắn là có bệnh!” Tô Bắc nói xong, quay người đi thẳng về phía Cố Niên Thành.

Cố Niên Thành đến sảnh sân bay, đi ở phía trước, để Tô Bắc đi theo anh.

Kết quả là Tô Bắc bị lạc.

Khi anh quay lại mới phát hiện Tô Bắc đã không thấy đâu nữa.

Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, anh lại nhìn thấy cô đang cãi nhau với Lộ Nam.

Cố Niên Thành đau lòng.

Lúc này, anh rất hối hận khi đã đưa Tô Bắc trở về nước.

“Noãn Noãn, đi theo anh, em đừng dính líu bất cứ điều gì tới người đàn ông này nữa, nếu không, chúng ta sẽ trở về Mỹ ngay bây giờ!” Cố Niên Thành nói rất kiên định, như thể ngay lúc này chỉ cần Tô Bắc dám nói trái ý anh một câu, anh sẽ thực sự làm điều đó.

Tô Bắc cúi đầu, giống như một người vợ nhỏ đang bị bắt nạt.

“Được rồi, em không nói nữa. Em sai rồi, chúng ta đi thôi!” Cô ngoan ngoãn nói, nhưng lại khiến cho Cố Niên Thành có chút không thoải mái.

Anh kìm nén sự khó chịu trong lòng mình.

“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Cố Niên Thành nhanh chóng nói.

Nói xong, anh ôm Cố Tử Tô đi về phía trước.

Tô Bắc đi theo anh ấy về phía trước.

Cô bước hai bước, quay người lại nhìn vào sảnh sân bay.

Không biết tại sao, khi cô nhìn thấy những thứ này, cô lại có một cảm giác rất quen thuộc.

Khi Tô Bắc và Cố Niên Thành rời khỏi sân bay và ngồi lên xe, Lộ Nam vẫn đang ngơ ngẩn trong sảnh sân bay.

Tại sao anh lại tìm thấy cảm giác của Tô Bắc trên người Tô Noãn?

Cảm giác này thực sự quá kỳ lạ.

Tô Bắc rõ ràng đang ở bên cạnh anh, nhưng mà ánh mắt của anh lại không thể không nhìn vào Tô Noãn.

Không phải trước kia anh cực kỳ ghét Tô Noãn sao?

Lẽ nào anh đã thay đổi suy nghĩ của mình rồi?

Không thể nào!

Lộ Nam lập tức kiên quyết phủ nhận ý nghĩ của mình.

Anh yêu Tô Bắc, cả đời này anh chỉ yêu một mình Tô Bắc.

Tô Noãn, cô ta là thứ gì chứ!

Anh không thể nào để ý đến loại người này. Chắc chắn là do hai ngày nay gặp mặt quá nhiều, cô ta lại dễ khiến người khác ghét nên mới như vậy!

Lộ Nam đang nghĩ, đột nhiên cảm thấy có ai đó kéo cánh tay của mình.

Anh quay người lại, nhìn thấy Tô Noãn đang đứng sau lưng anh trong nháy mắt.

“Bắc Bắc, em thay đồ xong rồi à?” Lộ Nam hỏi, anh có chút chột dạ.

Anh thực sự không dám để ai biết được những gì vừa xảy ra.

Nó giống như một góc tăm tối nhất trong trái tim anh, anh không muốn để bất cứ ai nhìn thấy nó.

Tô Noãn nhìn Lộ Nam, đưa tay kéo cánh tay của anh.

“Ừm, em thay đồ xong rồi. Tiểu Hàn với Tiểu Lẫm đâu, hai đứa nó vẫn chưa ra khỏi nhà vệ sinh sao?” Tô Noãn hỏi.

Lộ Nam gật đầu.

“Ừm, chúng nó vẫn chưa ra!” Lộ Nam nói.

Anh cố gắng để mình thoải mái, trông bình thường nhất có thể.

“Đúng rồi, Bắc Bắc, em có chút cảm giác quen thuộc vào với sân bay này không. Trước kia, khi em lớn lên ở Mỹ, chắc là thường xuyên đến sân bay chứ!” Lộ Nam tình cờ hỏi.

Tô Noãn sững người, khóe miệng khẽ giật.

“Vâng, đương nhiên là có chút quen thuộc...” Tô Noãn nói không được tự nhiên.

Lộ Nam đang suy nghĩ chuyện khác trong lòng, cũng không chú ý đến sắc mặt của cô ta, nên cũng không hỏi nhiều.

Sau khi Tô Hàn và Tô Lẫm đi ra, mấy người họ đi về phía nhà để xe của sân bay.

Khi Lộ Nam rời đi, anh đỗ thẳng xe trong nhà để xe.

Một năm nay, mỗi lần ra nước ngoài tìm Tô Bắc, anh đều như vậy. Anh đưa hai đứa trẻ sau đó lái xe đến sân bay, đỗ xe ở sân bay, rồi ngồi máy bay.

Khi quay lại, anh lại lái xe về.

Trước kia, mỗi lần đều là trở về trong thất vọng.

Nhưng lần này đã khác.

Anh đã tìm thấy Tô Bắc, Bắc Bắc của anh!

Sau khi ban người lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi sân bay.

Tô Noãn nhìn khung cảnh không ngừng thay đổi bên ngoài cửa sổ xe.

Cô ta mở lời.

“Lộ Nam, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?” Tô Noãn hỏi.

“Nhà của chúng ta!” Lộ Nam nói.

Kết quả là sắc mặt của Tô Noãn lập tức thay đổi.

“Em không đi!” Giọng điệu của cô ta vừa lo lắng vừa kiên định.

Lộ Nam sững sờ.

“Tại sao lại không đi, lẽ nào em không muốn sống cùng với bọn anh sao?” Lộ Nam bai rối hỏi.

Tô Noãn suy nghĩ một lúc.

“Lộ Nam, không phải như anh nghĩ đâu. Em đương nhiên muốn ở bên cạnh anh và các con. Nhưng mà, em và bọn anh mới biết nhau vài ngày. Mặc dù em tìm được cảm giác quen thuộc trên người bọn anh, nhưng mà không thể đại diện cho những gì bọn anh nói, em đều sẽ tin. Em tin hai đứa nhỏ là con của em, em cũng tin mình đã từng rất yêu anh. Nhưng mà bây giờ, anh có thể từ từ, đợi đến khi em thực sự yêu anh, hoặc là đợi đến khi em nhớ lại tất cả những chuyện trước kia, em sẽ chuyển đến nhà anh ở, anh thấy có ổn không?” Tô Noãn hỏi.

Cô ta chăm chú nhìn sắc mặt của Lộ Nam, sợ rằng sẽ bỏ lỡ sự thay đổi nhỏ nhất trong nét mặt của anh.

Lộ Nam gật đầu bất lực.

“Được thôi, nếu em đã nghĩ như thế, vậy anh...” Lộ Nam vẫn chưa nói xong đã bị Tô Hàn ngắt lời.

“Mẹ, mẹ không muốn ở cùng với chúng con sao? Nhưng mà, chúng con đều rất nhớ mẹ, con và Tiểu Lẫm muốn ở cùng với mẹ!” Tô Hàn kiên định nói.

Tô Lẫm cũng nói theo.

“Mẹ, chúng con không thể để mẹ một mình được, chúng con muốn ở cùng với mẹ!” Tô Lẫm nói xong, còn bĩu môi tủi thân, sợ rằng Tô Noãn sẽ không cần chúng nữa.

Tô Noãn nhìn cảnh tượng trước mặt, cô ta trở nên khó xử.

Thực ra, trong lòng cô ta sớm đã vui mừng nở hoa.

Nhìn đi, cô ta lùi một bước, lập tức khiến những người này tranh giành cô ta.

“Thực ra, em nghĩ đợi đến khi em nhớ lại, em tiếp xúc với mọi người sẽ tự nhiên hơn! Em nhìn thấy, bọn anh quan hệ rất tốt với Tô Noãn đó. Em không biết, trước đây bọn em có quan hệ như thế nào, nhưng mà bây giờ em không muốn để ý đến cô ấy. Cũng không muốn để bọn anh dính líu tới cô ấy. Bởi vì, em cảm thấy trái tim em sẽ rất khó chịu. Mỗi khi bọn anh nói chuyện với cô ấy, em đều có một cảm giác giống như em không bằng cô ấy vậy.” Tô Noãn nói rất tủi thân.

Lộ Nam lập tức trở nên mềm lòng.

“Bắc Bắc, không phải như những gì em nói đâu. Người phụ nữ đó, cô ta làm sao có thể so sánh được với em. Anh chỉ là ghét cô ta, nên mới nói những lời chán ghét cô ta. Nếu em không muốn ở cùng với anh thì cũng không sao. Em có thể ở nơi mà trước đây em đã mua, đối diện với căn hộ của anh. Như vậy, sau này chúng ta cũng dễ gặp nhau!” Lộ Nam nói.

Tô Noãn gật đầu.

“Lộ Nam, cảm ơn anh đã thông cảm cho em. Vậy em tạm thời ở riêng nhé, như vậy trong lòng em cũng dễ chấp nhận hơn một chút. Dù sao, đây cũng chỉ như là một sự chuyển đổi!” Tô Noãn nhẹ nhàng nói.

Lộ Nam liếc nhìn cô ta, vừa lái xe vừa nói.

“Bắc Bắc, bất luận thế nào, chỉ cần em cảm thấy thoải mái là được. Nếu em có chuyện gì, em có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào!” Lộ Nam nói.

Tô Noãn gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Chiếc xe đến căn hộ trung tâm thành phố.

Hành lý của Tô Noãn được chuyển lên lầu, đặt ở căn hộ trước đây mà Tô Hàn, Tô Lẫm và Tô Bắc từng sống.

Tô Hàn và Tô Lẫm cũng bỏ rơi ba mình, muốn ở cùng với Tô Noãn.

Kết quả là Lộ Nam lập tức nghiêm nghị.

“Tiểu Hàn, Tiểu Lẫm, không phải là ba nhỏ mọn, không để cho hai con ở cùng với mẹ. Nhưng mà ngộ nhỡ ông bà nội con đến, còn có cả cụ đến nữa, bọn họ không thấy hai con đâu. Nếu để bọn họ biết hai con ở cùng với mẹ, không chừng sẽ làm khó mẹ con đó. Bây giờ, mẹ con đã quên tất cả mọi thứ, chúng ta kiên nhẫn đợi mẹ từ từ nhớ lại mọi chuyện có được không? Hai con ở đây, mẹ hai con sẽ thường xuyên đến thăm hai con. Như vậy, chúng ta rất nhanh có thể thuyết phục được mẹ con đến ở cùng với chúng ta, và gia đình chúng ta có thể đoàn tụ bên nhau rồi!” Lộ Nam kiên nhẫn thuyết phục hai đứa trẻ.

Tô Hàn cau mày.

“Nhưng mà, chúng con là con của mẹ, tại sao ông bà nội với cụ lại không vui ạ?” Tô Hàn không vui hỏi.

Lộ Nam bất lực giải thích.

“Con xem nhé, hai con ở cùng với mẹ, ông bà và cụ sẽ đều cho rằng là mẹ con đã xúi giục con, sau này sẽ không đồng ý để gia đình chúng ta ở bên nhau nữa!” Lộ Nam nói.

Tô Hàn chu miệng.

“Con không muốn. Nếu ông bà nội và cụ đều không thích mẹ, vậy con cũng không thích bọn họ!” Tô Hàn nói.

Tô Lẫm cũng gật đầu.

“Đúng thế, bây giờ mẹ đã mất trí nhớ rồi, thật là đáng thương. Mọi người lại còn đối xử với mẹ như vậy, con cũng không yêu mọi người nữa. Ba, con phải bỏ rơi ba, đi tìm mẹ đây!” Tô Lẫm nói.

Lộ Nam bỗng trở nên đau đầu.

Không phải là anh không muốn để hai đứa trẻ ở cùng với mẹ của chúng.

Anh chỉ là để cho sau này Tô Bắc có thể dễ dàng được mọi người trong nhà chấp nhận hơn.

Dù sao thì, một năm trước, khi biết hai đứa trẻ là con của anh với Tô Bắc, cả nhà đều vô cùng vui mừng, kêu anh nhanh chóng tìm Tô Bắc.

Nhưng mà, bây giờ tìm thấy Tô Bắc, cô ấy lại không muốn ở cùng với anh.

Nếu để mấy người lớn trong nhà biết được, bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng Tô Bắc không thích anh nữa, muốn ở riêng, thậm chí còn muốn ly hôn và tranh giành quyền nuôi con.

Lộ Nam không dám cá cược, cũng không dám lấy chuyện này ra để đùa.

Cả đời anh, chỉ cần một mình Tô Bắc.

“Tiểu Lẫm, Tiểu Hàn, hai con đừng quấy rối nữa. Nếu hai con ở bên ngoài, sau này mẹ hai con cảm thấy bên ngoài không thoải mái, không muốn về nhà nữa thì ba phải làm sao? Hai con nghe lời ba có được không, chúng ta ở gần mẹ con như vậy, khi nào hai con nhớ mẹ có thể đi tìm và đến thăm mẹ hai con. Ba cũng sẽ thường xuyên mời mẹ hai con đến đây chơi, thăm hai con! Có được không nào?” Lộ Nam nhìn hai đứa trẻ, hy vọng hai đứa trẻ không làm anh thất vọng.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!