Nhìn thấy gương mặt đầy quan tâm của con trai, Lộ Nam lắc lắc đầu.
“Không sao, ba không sao đâu!” Lộ Nam nói.
Ai biết được rằng khi anh vừa nói dứt câu thì Tô Bắc ở bên cạnh đã “phụt” cười một tiếng.
Những người xung quanh đều nhìn về phía cô.
Tô Bắc ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng.
“Thực lòng xin mọi người thông cảm, khi nãy tôi bị sặc nước!” Tô Bắc gượng gạo nói.
Cô quả thật không hiểu người như Lộ Nam lại “yêu” sĩ diện đến thế nào mà có thể cứng miệng đến như vậy.
Sau khi họ nhìn Tô Bắc và nghe cái lí do gượng gạo của cô thì cũng lắc đầu ngao ngán.
Chỉ có điều họ vẫn quay thân người và không muốn quan tâm đến những hành động của cô nữa.
Lộ Nam tức giận trừng mắt nhìn Tô Bắc.
Tô Bắc làm “mặt xấu” nhìn về phía anh ta, sau đó thì cô nhìn thấy Tô Noãn đãng nhìn chằm chằm vào mình.
Biểu cảm trên mặt của Tô Bắc bất chợt có chút cứng đờ.
Cô tỏ ra vô tội nhún vai.
Muốn trách cô à!
Cô cũng rất vô tội đó có biết không hả?
Lộ Nam nhìn những hành động của Tô Bắc, anh tưởng chừng như muốn đánh người.
Nhưng anh đã cố gắng dồn nén những cảm xúc bộc phát trong lòng mình.
Người phụ nữ này sớm muộn gì thì cũng sẽ bị anh dạy cho một bài học!
Tô Noãn nhìn thất biểu cảm của Tô Bắc thì suýt nữa tưởng rằng Tô Bắc không bị mất trí nhớ.
Nhưng, Tô Bắc lại không hề thừa nhận, cũng không hề đứng ra để vạch trần thân phận của cô nên liền suy nghĩ có lẽ là do cô đã nghĩ nhiều rồi.
Mà cho dù Tô Bắc vẫn còn nhớ những chuyện trước kia và muốn diễn đi chăng nữa thì khi nhìn thấy hai đứa con của cô ta lúc này đã thân với cô như vậy thì nhất định là không thể chịu nổi đâu.
Không cần nói đâu xa, nếu cô ta không bị mất trí nhớ thì nhất định sẽ không cho cô đến gần hai đứa con của cô ta như vậy.
Cô ta quá hiểu bản thân mình rồi.
Bất cứ thứ gì của cô ta thì cô một là sẽ phải giành lấy hai là sẽ phải hủy hoại đi.
Trong người của hai đứa trẻ này đang chảy dòng máu của Tô Bắc, cô ta nhất định sẽ làm cho hai đứa trẻ này đau khổ mới được.
Nếu Tô Bắc biết tất cả những việc này rồi mà còn vẫn cố tỏ ra như không biết.
Thì cô ta nhất định sẽ phục tài năng diễn xuất của cô lắm đây.
Nghĩ đến đây, Tô Noãn giễu cợt cười một tiếng, rốt cuộc thì cô ta vẫn là người nắm chắc phần thắng!
Tô Bắc, cô hãy nhận thua đi, cô không đấu lại được với tôi đâu!
Tô Noãn cảm thấy vô cùng đắc ý.
Đúng vào lúc này khi Lộ Nam vừa cảm thấy bản thân mình vừa mới bước ra khỏi thực tại.
Thì đột nhiên nghe thấy giọng nói non nớt của Tô Lẫm kéo anh quay trở lại.
“Ba ơi, áo sơ mi của ba bị sao vậy ạ? Tại sao lại có dấu vết của rượu vang đỏ? Có phải là mắt con đang bị hoa hay không?” Tô lẫm tò mò hỏi.
Lộ Nam giống như bị hỏi trúng khiến anh trở lên lúng túng.
Con trai, không phải là mắt con hoa đâu mà là thị lực của con đã tinh tường quá rồi!
Tô Bắc nhìn sắc mặt không mấy tự nhiên của Lộ Nam thì cố gắng kìm nén để không buột miệng cười thành tiếng.
Nhưng, các cơ trên mặt của cô dường như đang chuyển động.
Ôi trời, cô thực sự là không thể chịu nổi rồi!
Cậu bé này quá đáng yêu rồi, cô thích cậu bé đó quá mất thôi!
Lộ Nam nhìn thấy Tô Bắc đang cố nín nhịn để không phát ra tiếng cười thì sắp không thể kiềm chế nổi mà phát điên.
“Tô Noãn, cô bị điên à, cô cười như thế cẩn thận bị co giật đấy!” Lộ Nam tức giận nói.
Tô Bắc nín cười.
“Tôi cũng đâu muốn vậy đâu, nhưng, tôi thực sự là không thể kiềm nén nổi khi nghĩ đến một chuyện gì đó buồn cười mà, lúc này tôi chỉ nghĩ đến khung cảnh……” Tô Bắc đang định nói tiếp thì đã bị Lộ Nam cắt ngang.
“Tô Noãn, rốt cuộc là cô đang nói linh tinh cái gì vậy, tốt nhất là cô lên im miệng đi!” Lộ Nam ném cho Tô Bắc một ánh mắt cảnh cáo.
Tô Bắc lè lưỡi trêu chọc.
“Anh giỏi thì cắn tôi đi!” Cô không thèm quan tâm nói.
Lộ Nam suýt nữa thì tức đến nỗi muốn xịt máu mũi, người này có phải là phụ nữ không vậy?
Chỉ có điều, sau khi Tô Bắc nói xong câu đó thì cũng không tiếp tục thử thách lòng kiên nhẫn của anh nữa.
Lộ Nam cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó thì không thèm quan tâm đến Tô Bắc nữa.
Anh có chút sợ hãi rằng nếu anh nói thêm một chữ nữa thì cô ta sẽ đem câu chyện khi nãy của anh ở nhà vệ sinh để nói cho mọi người biết!
Chỉ có điều biểu cảm, cũng như động tác lè lưỡi, hay làm mặt xấu, rồi còn tính cách không bảo giờ muốn chịu thua khi nãy của cô ta thật sự rất giống Tô Bắc.
Khi nghĩ đến đây Lộ Nam liền ngay lập tức dập tắt nó đi.
Anh cố sức lắc đầu.
Bản thân anh đang nghĩ cái gì vậy, Tô Bắc đang ngồi ở bên cạnh anh cơ mà.
Nếu anh nhìn Tô Noãn mà có thể tưởng tượng ra cô ta là Tô Bắc thì đầu óc anh quả thật là có vấn đề rồi!
Lộ Nam khinh bỉ chính bản thân mình và tiếp tục giữ im lặng.
Bầu không khí xung quanh cũng dần yên lặng trở lại, Cố Niên Thành nhẹ nhàng hỏi Tô Bắc.
“Noãn Noãn, có phải là em đã chọc gì đến Lộ Nam rồi không vậy?” Cố Niên Thành cau mày nghiêm túc hỏi cô.
Tô Bắc cong môi.
“Không có mà, em mới không thèm chọc vào anh ta, nếu anh nói đến chọc giận thì anh ta cũng là đang chọc giận em đó!” Tô Bắc phản đối nói.
Cơ thể của Cố Niên Thành tỏa ra một luồng không khí u ám.
“Noãn Noãn, không phải anh đã nói qua với em rằng đừng quan tâm hay để ý gì đến hắn ta rồi cơ mà? Anh thấy khi nãy anh ta dùng cái giọng điệu đó nói chuyện với em vậy mà em còn nói là em không hề chọc giận anh ta.” Cố Niên Thành nhíu mày hỏi.
Tô Bắc chu môi nói.
“Niên Thành, anh sao vậy? sao chuyện gì anh cũng quản thúc em thế? Em thật sự không để ý gì đến anh ta mà, hơn nữa, căn bản cũng không thể gọi là chọc giận được, nếu anh không tin em thì em cũng hết cách rồi!” Tô Bắc bực dọc nói.
Cố Niên Thành nhìn cô như vậy thì biết rằng có lẽ cô đang cảm thấy tức giận rồi.
Cố Niên thành đang tức giận thì cũng đành phải mềm lòng xuống.
“Noãn Noãn, em đừng tức giận, anh chỉ sợ em bị người khác ăn hiếp thôi, em đừng giận anh nhé, có được không?” Cố Niên Thành dịu dàng nói.
Tô Bắc bất lực nói một câu.
“Thôi vậy, em tha lỗi cho anh đó, chỉ có điều sau này anh không được dùng thái độ như vậy để hỏi em nữa, anh làm em giống như phạm nhân vậy, thật khó chịu mà!” Tô Bắc nhanh nhẹn nói.
Cố Niên Thành khẽ gật đầu.
“Không như vậy nữa, sau này sẽ không như vậy nữa đâu!” Anh nhanh nhẹn đáp lại.
Tô Bắc nhếch đôi lông mày.
“Vậy còn được!” Cô mãn nguyện nhếch khóe môi nói.
Cố Niên Thành nhìn cô một lúc sau đó cũng bắt đầu trở về trạng thái im lặng.
Trước khi lên máy bay Tô Hàn và Tô Lẫm đã ngủ đủ giấc.
Nên lúc này hai cậu bé lại đặc biệt cảm thấy tỉnh táo.
Khi hai đứa trẻ này nhìn thấy Tô Bắc thì chúng bất giác cũng có một chút cảm giác thân thuộc.
Trước khi lên máy bay mẹ có nói là mẹ cũng không hề thích cô ấy lắm.
Nhưng, chúng cảm thấy cô ấy cũng rất thú vị đó chứ, cô ấy thật sự rất giống mẹ của chúng ngày trước.
Mặc dù đã tìm thấy mẹ, nhưng chúng lại luôn cảm thấy có gì đó lạ lẫm và kỳ lạ, không hề giống với khi trước.
Và người cô này mới thực sự cho chúng cảm giác đã tìm được mẹ.
Thực ra, Tô Hàn và Tô Lẫm có gặp mặt Tô Noãn một lần ở Hiên Viên Lầu, nhưng chưa từng tiếp xúc trực tiếp.
Và cả cụ thể câu chuyện Tô Bắc xảy ra tai nạn vào một năm trước, Lộ Nam cũng chưa từng kể với chúng.
Sao mà anh có thể nói với chúng rằng anh đã nhìn thấy Tô Bắc và Cố Niên Thành đang trần trụi nằm bên cạnh nhau, lúc đó anh không hề tin tưởng Tô Bắc nên mới dẫn đến kết cục như vậy!
Cho nên, mối hận thù của Tô Hàn và Tô Bắc đối với Tô Noãn cũng không có quá nhiều sâu đậm.
Đặc biệt với những hành động khi nãy của Tô Bắc, chúng lại càng có cảm giác thân thiện với Tô Bắc hơn.
Tô Hàn cười hì hì nhìn Tô Bắc.
“Cô gì ơi, cô cũng đang đi về thành phố Nam Hy à?” Tô Hàn hỏi Tô Bắc.
Tô Bắc vốn dĩ đang rất đờ đẫn, nhưng khi nghe thấy câu hỏi của Tô Hàn, thi đưa mắt nhìn về phía cậu bé và phát hiện ra cậu bé đang muốn nói chuyện với mình.
Cô liền gật đầu.
“Ừm, đúng rồi đó, cô đi về thành phố Nam Hy!” Tô Bắc dịu dàng nói.
Bất giác khi Tô Bắc đối diện với Tô Hàn và Tô Lẫm thì liền trở lên dịu dàng, giọng điệu này không hề giống với giọng điệu khi đối diện với Lộ Nam, cô luôn phòng bị chắc chắn những cái gai xung quanh người để có thể đối phó với anh ta.
Tô Hàn ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Lẫm mở to đôi mắt trong veo nhìn Tô Bắc.
“Cô ơi, em bé mà chú Cố Niên Thành đang bế là con của hai người sao?” Tô Hàn nhỏ tiếng hỏi.
Tô Bắc khẽ gật đầu.
“Đúng rồi, em bé đó chính là một cô công chúa nhỏ của cô và chú Niên Thành đó, em ấy tên là Cố Tử Tô!” Tô Bắc cười tít mắt trả lời câu hỏi của Tô Hàn.
Tô Lẫm lè lưỡi tinh nghịch nhìn Tô Bắc.
“Cô ơi, cháu rất thích có em gái nên cô có thể cho cháu bế em ấy một lát không?” Tô Hàn đáng thương chớp chớp mắt nhìn Tô Bắc, giống như muốn nói ra tâm nguyện mà cậu bé đã mong mỏi.
Tô Bắc nhìn đôi mắt long lanh của cậu bé, liền cảm thấy không đành lòng khi phải từ chối.
“Được thôi, để cô bế em qua đó cho các cháu nhé, cẩn thận một chút, em bé bây giờ vẫn còn rất bé nên không thể để em bé bị nghiêng ngả được!” Tô Bắc nói.
Tô Lẫm nặng nề gật đầu.
“Cô ơi, cháu sẽ cực kỳ cẩn thận mà!” Tô Lẫm nói một cách chắc chắn.
Tô Bắc mỉm cười.
Cô quay người nhìn đứa bé đang được Cố Niên Thành bế trong lòng.
Đứa bé vốn dĩ vẫn đang ngủ rất say, nhưng không biết có phải là cô bé biết có người muốn bế cô bé hay không mà lại toét miệng cười thật tươi, thật là khiến ai cũng phải cảm thán rằng quá đáng yêu rồi!
Tô Bắc bế đứa bé ra khỏi vòng tay của Niên Thành.
Vòng tay Cố Niên Thành rất chắc chắn.
“Noãn Noãn, chúng vẫn còn là trẻ con mà, nếu chúng không bế được con bé thì……” Sắc mặt của Cố Niên Thành do dự vô cùng.
Tô Bắc bực dọc nói.
“Không sao đâu, bình thường anh cũng bế con bé nghiêng ngả chòng chành mà không phải là con bé vẫn rất cứng cáp đó sao?” Tô Bắc mỉm cười cúi đầu, nhìn ngắm đứa con bé bỏng của cô.
Cố Tử Tô hễ nhìn thấy Tô Bắc đang nhìn mình thì sẽ toét miệng cười thật tươi, thật là đáng yêu chết mất thôi.
Cố Niên Thành bất lực nhìn Tô Bắc.
“Vậy được thôi, nói với chúng cẩn thận một chút nhé!” Cố Niên Thành nghiêm túc nói.
Tô Bắc gật đầu.
“Em cũng tự biết mà!” Tô Bắc nói xong thì liền bế đứa trẻ lên đưa đến đặt vào lòng của Tô Lẫm.
Thực sự thì cô cũng không phải hoàn toàn yên tâm nên đã đặc biệt ngồi xổm xuống bên cạnh cánh tay của Tô Lẫm, sợ là cậu bé sẽ ôm không nổi Cố Tử Tô.
Kết quả, Tô Lẫm bế một cách chắc chắc Cố Tử Tô, cô bé sau đó thì cười vui vẻ vô cùng.
Điều này đã làm cho Tô Bắc giật mình kinh ngạc.
Bình thường đứa bé khi nhìn thấy Cố Niên Thành thì đều không thèm cười lấy một cái.
Cố Niên Thành vì điều này mà ghen tị với cô rất nhiều lần!
Tô Bắc không biết làm thế nào khi nhìn con gái của cô thật sự là rất kén chọn mà!
Cố Niên Thành nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt trở lên tối sầm lại.
Có thể là cùng một gia đình nên Cố Tử Tô khi nhìn thấy Tô Lẫm mới có thể mỉm cười một cách trong trẻo như vậy.
Khoảnh khắc này nếu nói anh không cảm thấy rung động thì sẽ là nói dối!
Tô Lẫm đang ôm đứa bé như vậy thì Tô Bắc nhìn thấy cô tiếp viên tiến lại gần và nhắc nhở là không được đứng ở lối đi như thế này nên cô liền bé đứa bé lên sau đó thì đi về chỗ ngồi của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!