Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tình Yêu Và Âm Mưu

Lộ Nam ngây người, lẽ nào là anh đã nhìn sai về người con gái này rồi.

Sau khi cô ta mất đi ký ức thì lại có sự biến đổi lớn như vậy.

Lộ Nam nghĩ ngợi, tưởng rằng cô ta bị ngốc hay sao mà không đi tìm Cố Niên Thành.

Anh có lòng tốt nhắc nhở cô ta.

“Tô Noãn, không phải cô có Cố Niên Thành hay sao? Cô có thể kêu anh ta đến để giúp cô bồi thường mà! dù sao thì đối với anh ta mà nói một chút tiền này cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, tôi cũng không hi vọng là cô có thể đền được cho tôi!” Trong câu nói của Lộ Nam biểu lộ một sự châm biếm sắc sảo.

Tô Bắc cau mày vì cảm thấy tại sao người đàn ông này tại sao lại tồi đến vậy chứ.

Thái độ của anh ta không những tồi tệ mà còn tỏ ra không hề muốn tôn trọng người khác.

Lẽ nào bản thân cô không có Cố Niên Thành thì cũng không thể đền nổi bộ quần áo này cho anh ta hay sao?

Tô Bắc hít một hơi thật sâu.

“Lộ Nam, anh đừng có mà xem thường tôi như vậy, tôi sẽ bồi thường bộ quần áo rách nát này cho anh, anh nói đi! là bao nhiêu tiền? sau khi tôi giải quyết xong thì tôi đây sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho anh!” Tô Bắc ngẩng cao mặt nói.

Không phải là anh đang xem thường tôi sao, tôi cao ngạo cho anh xem!

Tô Bắc ngẩng cao đầu nhìn Lộ Nam.

Mặc dù ưu thế của cô so với Lộ Nam thì còn cách biệt một khoảng rất lớn.

Nhưng, cô vẫn sẽ giữ thái độ không muốn chịu thua.

Lộ Nam đột nhiên ngớ cả người.

Bản thân anh hiện tại phải nhìn cô ta với ánh mắt khác thôi, cảm giác từ sau khi cô ta mất đi ký ức thì lại biến đổi hoàn toàn không hề giống với Tô Noãn của trước kia nữa.

Anh chớp chớp mắt.

“Không phải là tôi xem thường cô, cho dù cô có chuyển tiền cho thì tiền đó cũng không phải là đang dùng tiền của Cố Niên Thành hay sao? Chẳng lẽ cô lại muốn dùng tiền mình kiếm được để chuyển cho tôi sao? Vậy thì tôi cũng muốn hỏi, cô có năng lực đó không? Bộ quần áo này là được đặt may tại Italy đó, cô nghĩ là với đồng lương làm cả năm của mình cô có chắc là có thể mua nổi không? Còn có thể nói là cô đang định đi làm kiếm tiền rồi đền cho tôi à?” Lộ Nam giễu cợt nhìn Tô Bắc, nói.

Tô Bắc với tính cách không muốn dễ dàng nhận thua như vậy thì cũng bị anh ta làm cho tức điên lên.

“Không phải là tiền lương một năm hay sao, tôi đền anh, tôi bảo đảm số tiền này là do tôi tự tay vận động mà có được, cũng hi vọng anh đừng có mà khinh thường tôi như vậy, còn nữa tôi cũng không ngốc, bộ quần áo này của anh chẳng qua cũng chỉ là bị dính một chút……” Tô Bắc cúi đầu nhìn quần áo của Lộ Nam.

Trong tay Lộ Nam đang cầm một li rượu vang.

Khi nãy bị cô va phải, tuy là Lộ Nam đã cầm chắc chiếc cốc trong tay nên nó đã không bị rơi xuống nhưng rượu ở trong cốc thì đã bị đổ lên người của Lộ Nam.

Chiếc áo sơ mi trắng của anh đều là màu rượu đỏ.

Quần vest của anh cũng đã bị ướt.

Hơn nữa, còn là ở vị trí nhạy cảm.

Tô Bắc nhìn nơi đó thật sự rất giống là anh ta đã tè dầm vậy.

Tô Bắc bất chợt không thể kiềm chế mà cười lớn.

Lộ Nam cau mày cúi đầu nhìn theo ánh mắt của cô và sau đó thì anh cũng đã hiểu ra được Tô Bắc tại sao lại cười.

Anh trừng mắt nhìn Tô Bắc, ghìm giọng tức giận nói một câu.

“Quần áo của tôi làm sao, dính một chút cái gì cơ, rốt cuộc là cô đang muốn nói cái gì? Quần áo này của tôi nếu dùng nước để giặt thì chắc gì đã giặt được hết! cô nhìn thấy tôi như vậy thì cô cũng không cần phải vui đến vậy đâu! Người phụ nữa như cô, rốt cuộc là có……” Lộ Nam nhìn Tô Bắc, anh định nói thêm nữa nhưng lại cảm thấy nhục nhã không thể nói ra thêm được nữa.

Anh không biết rằng bản thân anh khi đối mặt với người phụ nữ như thế này tại sao anh lại có thể dễ dàng mềm lòng đến vậy.

Cho dù anh không nói ra nhưng gương mặt của Tô Bắc đã bắt đầu đỏ lên.

Cô trừng mắt nhìn anh.

“Tên lưu manh nhà anh, số điện thoại của tôi là 132xxxx7332, khi nào về đến thành phố Nam Hy tôi nhất định sẽ đền cho anh! Anh yên tâm là tôi không phải là người nhỏ nhen trốn tránh trách nhiệm, còn nữa, việc tôi cười thì liên quan gì đến anh!” Tô Bắc nói xong thì gương mặt trở lên đỏ hơn, sau đó cô đã đẩy người Lộ Nam đang đứng ở trước mặt sang một bên và chạy nhanh đến nhà vệ sinh ở trước mặt.

Thật là nhịn hết nổi rồi mà!

Trong khoảnh khắc này Tô Bắc chỉ muốn nói ra câu nói này.

Cô xông vào trong nhà vệ sinh, “giải quyết” xong cô liền cảm thấy cả thân người đã dễ chịu hơn phần nào.

Trong lòng cô, luôn thắc mắc về cái tên Lộ Nam này.

Đúng thật là người đàn ông nhỏ nhen mà, có một bộ quần áo thôi mà cũng cần cô phải đền, không phải cũng chỉ là một bộ đồ vest được đặt may thủ công hay sao?

Đền thì đền, cô thèm mà sợ cái sự hạnh họe của anh ta!

Tô Bắc lạnh nhạt hứ một tiếng, cô xả nước sau đó thì rời đi.

Cô vừa mở cánh cửa của nhà vệ sinh thì nghe thấy bên người đang có tiếng nước chảy xối xả.

Tô Bắc ngây người, vậy mà cũng có người đến để đi vệ sinh.

Cô mở cánh cửa bước ra ngoài.

Kết quả là khi cô đến khu vực rửa tay thì liền nhìn thấy Lộ Nam đang ở đó rửa những vết rượu đổ trên chiếc áo sơ mi.

Tô Bắc nhịn không nổi nhếch môi cười, không phải là muốn cô đền à? Sao anh ta lại ở đây cật lực như vậy chứ?

Lộ Nam cảm giác có người đang nhìn mình.

Thì quay người nhìn thì thấy Tô Bắc đang đứng ở phía sau.

Gương mặt tuấn tú của Lộ Nam lập tức trở lên u ám.

Lòng anh lúc này bất chợt cảm thấy không giống với bình thường, anh không biết là do anh bị Tô Bắc nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình hay là còn vì lý do khác.

Anh hung dữ nhìn Tô Bắc.

“Đừng tưởng rằng, lúc này tôi giặt rửa nó thì cô sẽ không cần phải đền nữa, tôi chỉ là không chịu được cái mùi vị này mà thôi! Cứ nghĩ đến tôi phải mặc bộ quần áo đầy mùi rượu này mấy tiếng đồng hồ trên máy bay thì tôi liền cảm thấy ghê rợn!” Câu nó này của anh giống như là đang muốn biện minh cho mình cũng là muốn xóa đi bầu không khí gượng gạo của anh lúc này.

Tô Bắc không thèm quan tâm anh ta nghĩ thế nào.

Không phải là Lộ Nam không thích có mùi rượu trên quần áo của mình sao?

Nhưng quần của anh thì phải giặt rửa thế nào đây?

Chẳng lẽ lại cởi ra hay là mặc nguyên như vậy để rửa à.

Tô Bắc nghĩ đến những tình huống đó thì cảm thấy ngại ngùng vô cùng!

Nụ cười trên mặt cô có chút kỳ lạ.

Không hiểu tại sao khi Lộ Nam nhìn thấy nụ cười của Tô Bắc thì lại cảm thấy có chút gian ác khiến anh nổi cả gai ốc.

Đặc biệt khi anh nhìn thấy đôi mắt của Tô Bắc đang nhìn chằm chằm vào những bộ phận bên dưới của anh thì anh bất chợt cảm thấy cô cùng tức giận.

“Tô Noãn, người phụ nữ như cô đặt cái liêm xỉ ở đâu vậy?” Lộ Nam nói lớn.

Trong khoảnh khắc này anh thật sự muốn bịt chặt đôi mắt của Tô Noãn sau đó thì đáp thân người cô ra khỏi chiếc máy bay này.

Tô Bắc nhất thời hiểu ra, ánh mắt lập tức chuyển động nhìn sang hướng khác.

“Anh đang nói cái gì mà tôi nghe không hiểu vậy? không phải là anh rất thích uống rượu vang hay sao? Quần áo anh có rượu vang dính vào không phải là tốt lắm sao, anh có thể coi nó là phí tổn hại tinh thần của mình mà! chuyện hôm nay, tôi sẽ không nói linh tinh cho người khác biết đâu, tôi đi trước đây, chuyện đền quần áo cho anh tôi sẽ không quên đâu!” Tô Bắc nói xong cười một tiếng sai đó thì nhanh nhẹn rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng của cô, ánh mắt của anh bất chợt trở lên phức tạp vô cùng.

Thực ra, anh không hề có ý muốn Tô Bắc phải đền bộ quần áo này cho mình.

Anh chỉ là muốn gây khó dễ cho Tô Bắc mà thôi.

Dẫu sao, trong lòng anh Tô Bắc của hiện tại đã bị anh tưởng nhầm là Tô Noãn, anh chỉ muốn cô ta phải nhận lại những gì trước đây cô ta đã đối xử với Bắc Bắc.

Những lời khi nãy của anh cũng chỉ là do tức giận mà thôi.

Nhưng anh không thể ngờ được rằng Tô Bắc lại đồng ý nhanh như vậy.

Cô ta muốn đền lại những tổn thất của anh!

Đôi mắt của Lộ Nam chớp chớp.

Tùy cô ta thôi, chuyện của cô ta anh cũng không rảnh mà quan tâm đến.

Người phụ nữ này tốt nhất là đừng lên xuất hiện trước mắt anh.

Nếu không thì, chỉ dựa vào những chuyện mà trước kia cô ta đã làm thôi thì dù có Cố Niên Thành chống lưng thì anh cũng sẽ không ngại đâu!

Nghĩ đến đây, đôi mắt của Lộ Nam dần trở lên trầm ngâm.

Lộ Nam nhìn những dấu vết rượu đỏ ướt nhẹp đó gương mặt của anh lại càng trở lên u ám.

Nếu không phải vì không muốn để cho bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng thê thảm này thì anh sớm đã kêu tiếp viên hàng không tìm giúp anh một bộ quần áo dự phòng rồi.

Lộ Nam hận thù nhíu mày, đưa quần áo lại gần vòi nước mà để cho những dòng nước xối vào đó.

Tô Bắc quay lại ngồi vào vị trí của mình.

Cô chỉ cần nghĩ đến bộ dạng thê thảm đứng bên cạnh bồn rửa tay ở phòng vệ sinh của Lộ Nam thì liền không thể kìm nén mà bật cười.

Người đàn ông đó sĩ diện cũng thật cao mà, anh muốn giặt thì cứ giặt tiếp đi nhé!

Cho dù sau này cô có phải đền cho anh ta phí tổn thất tinh thần thì cô cũng sẽ không cảm thấy áy náy với anh ta!

Nghĩ đến đây, nụ cười trên gương mặt của Tô Bắc lại càng trở lên tươi vui ơi.

Cố Niên Thành có chút khó hiểu.

Sau khi Tô Bắc quay lại ngồi xuống ghế thì bắt đầu mỉm cười ngốc nghếch làm cho anh cảm thấy rất lúng túng.

Cố Niên Thành đã nghĩ ngợi rất lâu cuối cùng cũng thể kiềm chế được mà mở lời.

“Noãn Noãn, sao anh thấy em lại cười vui vẻ như vậy, có phải là đã gặp được chuyện gì vui lắm không, kể cho anh nghe đi!” Cố Niên Thành nói.

Tô Bắc nghĩ đến dáng vẻ khi nãy của Lộ Nam và câu nói sẽ giúp anh ta giữ bí mật.

Nên cô vội vàng lắc đầu.

“Không có gì đâu, chỉ là đột nhiên em muốn cười vậy thôi à!” Tô Bắc cười híp mắt nhìn Cố Niên Thành, tiếp tục ngốc nghếch vô tư cười.

Cố Niên Thành nhìn thấy biểu cảm của cô thì có chút bất lực lắc đầu.

Anh muốn hỏi Tô Bắc, nhưng khi anh vừa mở miệng thì cũng không thể nói thêm được lời nào.

Tô Bắc ngốc nghếch cười một lúc, sau đó thì đưa thay sang bên cạnh cưng nựng Cố Tử Tô, đứa bé nhìn thấy cô thì liền toe toét cười.

Cố Niên Thành có chút ghen tị.

Mặc dù Cố Tử Tô không phải là con gái ruột của anh.

Nhưng từ khi đứa bé này ra đời anh làm việc gì cũng đều rất tận tâm tận lực, anh luông làm tròn trách nhiệm của một người ba.

Nhưng, đứa trẻ này lại chưa từng mỉm cười toét miệng với anh như vậy.

Chí khi đứa trẻ nhìn thấy Tô Bắc, cô bé mới vui vẻ toét miệng cười như vậy.

Có đôi lúc Cố Niên Thành cũng phải tự hỏi bản thân mình lẽ nào đứa trẻ này lại có đôi mắt tinh tường đến vậy hay sao?

Có phải là cô bé sớm đã nhìn ra được mọi chuyện.

Cố Niên Thành nghĩ ngợi đến những việc vô lý như vậy.

Sau đó thì anh liền vội vàng lắc đầu, cúi đầu nhìn Cố Tử Tô, cô bé và Tô Bắc vẫn đang vui đùa rất vui vẻ với nhau.

Tô Bắc cưng nựng cô bé một lúc.

Nhưng vì cô bé vừa mới khỏi bệnh nên sức khỏe vẫn còn yếu, cô bé sau đó liền cảm thấy mệt và ngủ thiếp đi.

Tô Băc mỉm cười nhìn đứa bé một lát sau đó thì quay đầu về thì liền bắt gặp ánh mắt sắc bén của Lộ Nam.

Tô Bắc bị dọa cho giật mình, nhịp tim cũng đập chậm đi vài giây.

Người đàn ông này sao lại xuất quỷ nhập thần như vậy, rõ ràng khi nãy cô không hề nghe thấy một chút tiếng động nào vậy mà khi cô quay đầu lại đã nhìn thấy anh ta đã xuất hiện ở chỗ ngồi ở bên cạnh.

Lẽ nào anh ta là quỷ à!

Tô Bắc có chút không nói nên lời.

Chỉ có điều khi cô nghĩ đến anh ta có thể uống thứ rượu vang cao cấp trên máy bay sau đó cuối cùng thì lại bị đổ hết lên người như vậy.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!