Cố Niên Thành dường như cũng chú ý đến ánh mắt của hai đứa trẻ đó, thì trong mắt anh bất chợt xuất hiện một ánh nhìn khác thường.
Anh vỗ nhẹ vào vai Tô Bắc.
“Không sao đâu, Noãn Noãn! Thả lỏng người ra đi nào!” Anh nói.
Tô Bắc gật đầu.
Cô quay người nhìn Lộ Nam thì không hiểu tại sao trong lòng cô lại có một thứ cảm giác căng thẳng khó thể diễn tả thành lời.
Cô xoa lòng bàn tay của mình thì cảm thấy nó đang đổ rất nhiều mồ hôi.
Tô Bắc có chút không hiểu bản thân mình rốt cuộc là đang gặp phải vấn đề gì không?
Lẽ nào cô bị bệnh rồi sao? Tại sao khi nhìn thấy người đàn ông tên Lộ Nam này bản thân cô lại cảm thấy cơ thể dường như không còn được bình thường nữa!
Khi nhìn thấy Tô Noãn thì cô cũng có cảm giác tạo sao gương mặt này lại quen thuộc đến như vậy.
Cô có cảm giác gương mặt của cô ấy thực sự rất giống cô.
Tô Bắc không thể kiềm chế mà lắc đầu.
Cô đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Sao người khác có thể có gương mặt giống cô được chứ!
Chỉ có điều người phụ nữ này tại sao lại lại giống cô đến như vậy.
Tô Bắc cảm thấy rất tò mò.
Cô cảm thấy bàn tay của mình đang không ngừng đổ mồ hôi thì liền quay người nhìn Cố Niên Thành.
“Niên Thành, em muốn uống thứ gì đó!” Tô Bắc nói.
Cố Niên Thành gật đầu.
“Vậy em ngồi ở đây nhé, anh sẽ đi mua cho em ngay đây!” Cố Niên Thành nói.
Tô Bắc gật đầu.
Cố Niên Thành nhìn Lộ Nam đang đứng ở phía không xa, ánh mắt của anh dường như đang muốn cảnh cáo anh ta không được đụng đến cô.
Anh không muốn Tô Bắc gặp mặt Lộ Nam.
Nhưng, trong thời gian này, hình như họ có thể đụng mặt nhau.
Cảm giác này khiến anh cảm thấy có chút bất lực vì nghĩ rằng mọi chuyện xảy ra khiến anh cũng không thể nào khống chế nổi.
Nghĩ đến đây, Cố Niên Thành liền đi nhanh hơn để mua nước uống cho Tô Bắc.
Khi anh quay lại thì nhìn thây Tô Bắc đang ôm Cố Tử Tô trong lòng, sắc mặt bất an vô cùng.
Cố Niên Thành nhanh chóng đi đến, bế đứa trẻ vào trong lòng mình.
Anh nhìn Tô Bắc, an ủi nói.
“Bắc Bắc, em đừng sợ, có anh ở đây rồi mà!” Nói rồi anh liền ôm lấy Cố Tử Tô từ tay cô ôm vào lòng, sau đó thì đưa đồ uống cho cô.
Tô Bắc uống hai ngụm thì mới cảm thấy tốt hơn phần nào.
Nhưng, mỗi khi Lộ Nam nhìn sang phía cô thì cô lại không thể kiềm chế được bản thân mà cảm thấy căng thẳng vô cùng và nghĩ đến giấc mơ mà cô đã mơ vào hôm qua.
Cô lại uống thêm một ngụm nữa.
Thật không dễ dàng có thể lên được máy bay, Tô Bắc sau đó đã thở phào một tiếng.
Nhưng, thời gian chờ đợi máy bay cất cánh trái tim của cô giống như là đang nhảy ra ngoài vậy.
Cô không ngờ được rằng cô lại ngồi ở phía bên trái Lộ Nam và được ngăn cánh bởi lối đi ở giữa.
Tô Noãn thì đang ngồi ghế sát bên phải Lộ Nam.
Tô Hàn và Tô Lẫn thì ngồi phía trước Lộ Nam và Tô Noãn.
Tô Bắc cảm thấy có chút khó chịu khác thường.
Tô Noãn dường như dùng ánh mắt không mấy thiện cảm liếc nhìn về phía cô, ánh mắt đó còn có cả sự chán ghét và căm thù.
Tô Bắc không hiểu tại sao cô lại có cảm giác như vậy.
Nhưng, vì đối phương đã không mấy thân thiện thì cô cũng không vần phải quá khách khí nữa.
Tô Bắc trừng mắt nhìn Tô Noãn, sau đó thì quay đầu nhìn về phía Cố Nhiên Thành.
Cố Niên Thành nhìn Tô Bắc.
“Noãn Noãn, nếu em không thích thì anh đổi chỗ cho em nhé!” Cố Niên Thành nói.
Tô Bắc khẽ lắc đầu.
“Không sao đâu, anh bế con thì nên ngồi ở bên trong đi! nếu không có người đi đi lại lại, Tử Tô sẽ cảm thấy khó chịu đấy!” Tô Bắc nói.
Cô quay đầu, cố gắng không nhìn vào Lộ Nam và Tô Noãn nữa.
Chỉ có điều, khi cô nghe thấy Tô Hàn và Tô Lẫm chơi đùa với Tô Noãn vui vẻ rồi còn khúc khích cười thì cô không thể kiềm chế nổi mà cảm thấy tức giận.
Cô căn bản không thể hiểu được lí do bản thân cô tại sao đang phải chịu những cảm xúc khó chịu này.
Tô Bắc hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại, cố gắng giả vờ rằng không nghe thấy những âm thanh cười đùa của họ.
Ánh mắt của Tô Noãn thường xuyên nhìn về phía Tô Bắc và Cố Niên Thành.
Tô Bắc tại sao lại ở bên Cố Niên Thành, ông G có nói qua, chuyện của Tô Bắc cô không cần quá quan tâm.
Nhìn dáng vẻ của Tô Bắc dường như là không biết những chuyện trước kia vậy.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất đó chính là gương mặt của cô ấy lại biến thành gương mặt khi trước của cô ta.
Lẽ nào, đây đều là do ông G làm?
Cô ta vừa giật mình với sự thần thông quảng đại của ông G, vừa cảm thấy kinh hãi vô cùng.
Trong khi Tô Noãn đang cảm thán thì đồng thời lòng của Tô Bắc đang có hàng trăm ngàn câu hỏi thắc mắc.
Nói cho cùng thì cô vẫn đang cảm thấy vô cùng tò mò với thân phận của Tô Noãn.
Dẫu sao, người có gương mặt giống nhau như vậy trên thế giới này thực sự là không có nhiều, hơn nữa hai người họ lại còn tình cờ gặp mặt đến vậy.
Nhìn dáng vẻ của Cố Niên Thành giống như là có quen biết với họ.
Tô Bắc muốn hỏi Cố Niên Thành nhưng lại không thể nói quá to.
Cô cảm thấy có chút rối loạn.
Cuối cùng, cô lấy ra chiếc laptop của mình, mở phần gõ văn bản Word, đánh vào đó một dòng chữ đưa về phía Cố Niên Thành.
“Niên Thành, anh có quen người phụ nữ có gương mặt giống em kia không, chuyện là thế nào vậy?” Tô Bắc nhanh chóng viết rồi đưa cho Cố Niên Thành xem.
Cố Niên Thành nhìn liếc qua thì sắc mặt của anh bất chợt trở lên u ám.
Anh đang ôm Cố Tử Tô ở trong lòng nên có chút không thuận tiện.
Anh quay người, nói nhỏ vào tai Tô Bắc.
“Noãn Noãn, cô ấy là chị của em, nhưng, anh khuyên em sau này vẫn nên cách cô ấy xa một chút, cô ấy rất không muốn nhìn thấy em, anh cũng nói qua với em rồi, khi trước, em có hại cô ấy! Lộ Nam cũng luôn không muốn buông tha cho em, chỉ có điều em hãy yên tâm vì luôn có anh bảo vệ em. Nhưng em cũng không nên động đến họ!” Cố Niên Thành suy tính một lát sau đó thì nói nhỏ vào tai Tô Bắc.
Tô Bắc cảm thấy những cảm xúc của cô hiện tại có chút sai trái, những việc đã qua cô đều đã không còn nhớ nữa, cái gì mà cô không nên động chạm đến người phụ nữ đó và Lộ Nam nữa?
Lòng của Tô Bắc rất không thoải mái.
Nhưng, nhìn thấy gương mặt cau có của Cố Niên Thành cô chỉ đành gật đầu.
“Vâng, em biết rồi!” Tô Bắc lí nhí nói.
Lộ Nam vốn dĩ đang nói chuyện với Tô Noãn thì bất chợt nhìn thấy Tô Bắc và Cố Niên Thành đang chụm đầu vào nhau và nói gì đó.
Lòng Lộ Nam không thể kiềm chế mà bất giác cảm thấy tức giận.
Anh liền quy kết nó thành những người phụ nữ xấu xa như thế này thì sẽ luôn có những mưu đồ gì đó với đàn ông.
Khi trước Cố Niên Thành là một người lạnh nhạt như vậy nhưng hiện tại thì lại biến thành một dáng vẻ hoàn toàn khác.
Ngoài Tô Bắc, Lộ Nam cũng chưa từng nhìn qua Cố Nên Thành lại đem lời của người phụ nữ nào khác giống như mệnh lệnh cả.
Hiện tại nhìn dáng vẻ của hai người họ.
Lòng của Lộ Nam liền cảm thấy rất không thoải mái.
Anh đều không biết là bản thân mình đang khó chịu thay cho Tô Bắc hay là còn nguyên do nào khác hay không.
Nếu là thay cho Tô Bắc thì thực sự là không quá cần thiết rồi!
Dẫu sao, Tô Bắc hiện tại đã ở bên cạnh anh, còn người phụ nữ đó thì lại ở bên cạnh Cố Niên Thành và vì vậy thì cô ta có thể cách xa khỏi cuộc sống của Tô Bắc nên không phải là anh lên vui mừng mới phải chứ?
Nhưng tại sao Lộ Nam lại luôn cảm thấy lòng anh đang có một cái gì đó âm ỉ khiến anh không vui.
Máy bay vừa cất cánh không lâu thì Lộ Nam liền đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Tô Noãn nhìn bóng lưng của Lộ Nam đi xa dần thì thu lại ánh nhìn và không mấy thân thiện chuyển hướng về phía Tô Bắc.
Tô Bắc cau mày cảm thấy ánh nhìn của Tô Noãn vô cùng không thoải mái.
Hai đứa nhỏ vẫn cứ vui vẻ trêu đùa với Tô Noãn, chúng vẫn còn đang đắm chìm vào cảm giác vui mừng khi tìm được mẹ.
Tô Bắc ngồi được một lúc thì cảm thấy có chút khó chịu.
Trước khi lên máy bay cô đã uống quá nhiều nên cảm thấy bụng của cô giống như là đang thắt chặt lại vậy.
Cô nghĩ rồi quay người nhìn Cố Niên Thành.
“Niên Thành, em đi vệ sinh nhé!” Sắc mặt của cô lúc này không hề tự nhiên chút nào.
Cố Niên Thành gật đầu.
“Ừm, anh biết rồi, em đi đi!” Anh nói.
Tô Bắc nhanh chóng tháo đai an toàn, đứng dậy và đi đến nhà vệ sinh.
Cô ngồi ở đó cứ nghĩ ngợi lung tung, sau đó thì nhịn tiểu một thời gian khá dài nên khi cô đã cúi đầu vội vàng đi rất nhanh về phía nhà vệ sinh, nên cũng không chú ý đến đường đi.
Cô tưởng rằng chiếc máy bay vừa cất cánh không lâu nên sẽ không có quá nhiều người đi vệ sinh.
Cho nên, cô đã đi rất nhanh.
Ở phía trước rẽ một chút là đến nhà vệ sinh rồi nên cô càng đi nhanh chân hơn.
Cô cúi đầu đi thật nhanh đến đó.
Kết quả thì đầu của cô đã đụng phải phần ngực của một người đàn ông.
Tô Bắc giật mình lùi ra phía sau hai bước.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mặt cô.
Lộ Nam bực dọc lạnh lùng nhìn Tô Bắc, người phụ nữ này đi đứng cái kiều gì vậy, mắt mở to như vậy rồi mà còn đụng phải người khác, mắt chỉ đế trưng bày hay sao?
Nhìn ánh mắt sắc bén của Lộ Nam, Tô bắc không khỏi co rúm lại.
“Cái đó…..xin lỗi nhé!” Tô Bắc nhỏ nhẹ nói xin lỗi.
“Nếu câu xin lỗi có tác dụng thì còn dùng tới pháp luật làm gì nữa?” Lộ Nam không khách khí nói.
Tô Bắc ngây người, người đàn ông này đúng là ngang ngược mà.
Nếu không phải là anh ta đứng tại đường rẽ bị khuất đó thì cô cũng không đụng trúng anh ta!
“Anh là đàn ông sao lại ngang ngược như vậy chứ, tại anh đứng ở góc khuất này nên tôi không kịp nhìn thấy anh, tôi đang rất vội sắp không thể kiềm chế nổi nữa rồi đây! Nếu anh không chấp nhận lời xin lỗi của tôi thì anh có thể tìm luất sư đến kiện tôi, anh tưởng rằng tôi sợ anh chắc!” Tô Bắc không do dự nói.
Mặc dù, cô thật sự rất sợ người đàn ông này.
Nhưng, sợ hãi thì sợ hãi cô cũng không thể để người khác đánh giá thấp bản thân mình.
Tô Bắc miễn cường nhìn chằm vào Lộ Nam.
Gương mặt của Lộ Nam, đột nhiên xuất hiện một nụ cười nhạt.
“Cái gì? Cố Niên Thành chưa từng nói với cô rằng cô đừng nên đụng tới tôi hay sao? Lẽ nào cô tưởng rằng cô mất đi trí nhớ rồi có thể xóa bỏ hoàn toàn được những chuyện xấu xa trước kia mà cô đã làm hay sao? Tôi không hề quên đâu! Tô Noãn, có chút chuyện sẽ không tính toán bây giờ đâu, vì tôi cũng muốn nhắc nhở cho cô một điều cô đừng quá hung hăng mà nghĩ rằng Cố Niên Thành có thể sẽ bảo vệ cô, bảo vệ lúc này không có nghĩa sẽ bảo vệ cả đời đâu!” Lộ Nam lạnh lùng nói.
Tô Bắc cảm thấy không hiểu nổi tại sao người đàn ông trước mặt cô tại sao lại kỳ quái đến như vậy.
Không phải cô cũng chỉ đụng nhẹ vào anh ta thôi sao?
Đâu nhất thiết anh ta phải cảnh cáo uy hiếp cô như vậy chứ?
“Này, hình như anh đã coi mình là ông tướng đấy nhỉ? Tôi nói cho anh biết, Tô Noãn tôi đã lớn đến từng này rồi mà còn chưa từng biết sợ ai, anh nghĩ tôi sẽ bị những lời dọa nạt của anh mà sợ hãi sao? Hôm nay tôi cũng nói cho anh biết, cho dù tôi không có Cố Niên Thành ở bên cạnh thì tôi đây cũng không sợ anh!” Tô Bắc cứng miệng, nhìn thẳng vào mắt Lộ Nam.
Trong một khoảnh khắc thoáng qua.