Lộ Nam nhìn gương mặt mà anh đã thương nhớ.
Lộ Nam cảm thấy trái tim mình đau nhói.
Cảm giác này không một ai có thể hiểu được.
Trong khoảng thời gian một năm này cô luôn phải sống một mình như vậy, nhất định là đã phải chịu không ít sự khó khăn.
“Bắc Bắc, như vậy những việc mà em đã trải qua, em đừng nên nghĩ về nói nữa, hãy giao hết cho anh đi, có anh ở đây rồi thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, lúc này anh sẽ đưa em đi gặp hai người nữa, nói không chừng khi em gặp chúng, em có thể nhớ ra được một chút chuyện khi trước, có được không?” Lộ Nam hỏi.
Tô Noãn cau mày nhìn anh.
“Anh Lộ, anh đã hỏi tôi lâu như vậy và tôi cũng đã trả lời mọi câu hỏi của anh rồi, nhưng anh vẫn chưa nói cho tôi biết rốt cuộc tôi và anh có quan hệ gì, tại sao anh phải hỏi tôi những vấn đề này, anh vừa đến thì đã hỏi tôi nhiều như vậy, nói thật tôi lúc này đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt rồi, nên mong anh hãy nói rõ ràng ra một chút, nếu không thì tôi sẽ không thể đi cùng với anh đâu, vì ngộ nhỡ nếu anh là người xấu thì tôi biết làm thế nào đây?” Tô Noãn nói một cách cảnh giác.
Đến lúc này những lo ngại trong lòng Lộ Nam trong phút chốc đã được xóa tan.
Đây mới giống là Tô Bắc chứ, trước khi cô ấy làm việc gì cô ấy luôn muốn hỏi cặn kẽ và rõ ràng mọi thứ.
“Bắc Bắc, anh là chồng của em! Chúng ta đã có hai đứa con với nhau, coi như là em đã quên đi những chuyện trước đây thì anh đều có thể chấp nhận được nhưng em nhất định phải tim tưởng những lời mà anh nói với em, tôi thật sự không có bất cứ ác ý gì đối với em!” Lộ Nam chân thành nói.
Tô Noãn nhìn anh với ánh mắt u ám.
“Chồng sao? Anh là chồng của tôi sao? Dựa vào cái gì mà tôi phải tin tưởng anh cơ chứ? Còn nữa nếu anh là chồng của tôi thì có lẽ anh sẽ hiểu rõ những chuyện mà tôi đã trải qua vào một năm trước, anh có thể nói cho tôi toàn bộ những ký ức mà tôi đã làm mất được không?” Tô Noãn nói một cách thẳng thắn với Lộ Nam.
Lộ Nam nhớ lại buổi đêm với cơn mưa tầm tã đổ xuống vào một năm trước, lòng của anh giống như là đang có một thứ gì đó chặn lại, khiến anh cảm thấy đau đớn khôn xiết.
“Bắc Bắc, chúng ta có thể đừng nhắc đến những việc khi trước có được không?” Biểu cảm của Lộ Nam lúc này giống như đang cảm thấy rất đau khổ.
Anh không biết là thế nào để nói cho người phụ nữ đang ngồi trước mặt anh rằng một năm trước là vì anh nên cô mới gặp phải chuyện không hay như vậy.
Anh đã nghi ngờ cô, không hề tin tưởng cô.
Sau đó thì, báo ứng liền đến với anh, anh đã làm lạc mất cô, sau đó thì phát hiện ra hai đứa trẻ đáng yêu đó thực ra là con trai của hai người họ.
Tô Noãn nhìn vẻ mặt của Lộ Nam như vậy thì không thể kiềm chế được mà bau mày lại.
“Anh Lộ, không phải là anh muốn hỏi tôi về những chuyện trước kia hay sao, anh hỏi đông hỏi tây về những ký ức của tôi, rồi lúc này tại sao anh lại nói là không muốn tôi nhắc đến những chuyện trước kia, anh nói xem, rốt cuộc là anh muốn làm gì?” Tô Noãn cười một cách châm biếm.
Lộ Nam cảm thấy có chút hổ thẹn.
“Bắc Bắc, không phải là như vậy đâu, anh biết những lời anh nói em đều không thể tin tưởng được vì dẫu sao em cũng đã quên đi rất nhiều việc, nên anh cũng có thể lí giải được, chỉ có điều hai đứa con thực sự là rất nhớ em, em đồng ý đi với anh về đó để thăm chúng nhé!” Lộ Nam nhẹ nhàng nói.
Tô Noãn cau mày, trẻ con sao? Nếu đã như vậy thì hai đứa trẻ đó chính là con của anh ấy và Tô Bắc.
Lẽ nào năm đó người của công ty Lâm Sâm lại sắp xếp Tô Bắc cho Lộ Nam.
Đám người ngu xuẩn đó, năm đó đã tác hợp cho Tô Bắc và Lộ Nam ở cạnh nhau rồi.
May mắn là năm đó cô ta đã nghe lời người đàn ông tên G đó mà kịp thời đưa Tô Bắc rời khỏi thành phố Nam Hy.
Nếu không ngộ nhỡ Lộ Nam biết được quan hệ giữa anh và Tô Bắc rồi biết được hai đứa con của cô ấy là do anh và Tô Bắc trong một đêm ân ái với nhau thì anh ấy sẽ đối tốt với Tô Bắc thêm gấp nhiều lần.
Chỉ có điều, những phần tốt đẹp này hiện tại chỉ có thể đặt hết lên người cô ta mà thôi.
Còn Tô Bắc thì hãy cứ sống như vậy đi, tốt nhất là đừng nên xuất hiện.
“Anh Lộ, tôi tin con người có những lúc sẽ quên đi chuyện gì đó nhưng tình cảm thì sẽ còn một chút hồi ức nào đó, anh đưa tôi đến gặp chúng đi, nói không chừng, tôi thật sự có thể nhớ ra được cái gì đó!” Tô Noãn có chút buồn rầu nói.
Gương mặt của Lộ Nam trong phút chốc ánh lên sự vui mừng.
“Bắc Bắc, anh biết là em nhất định sẽ đồng ý với anh mà, em thật tốt vì không nỡ lòng làm cho chúng buồn!” Lộ Nam vui vẻ nói.
Lộ Nam đưa Tô Noãn đi về khách sạn.
Trong khoảnh khắc Tô Noãn nhìn thấy hai đứa trẻ, gương mặt của cô ta bất chợt trở lên cứng đờ.
Hai đứa trẻ này quả thật càng lớn lại càng giống với Lộ Nam.
Lúc này cô ta cảm thấy rất vui mừng vì đã có thể thực hiện được kế hoạch đã được vạch ra từ một năm trước của cô ta.
Cô ta nhìn Tô Lẫm và Tô Hàn thì cố tỏ ra cái vẻ ngỡ ngàng.
“Anh Lộ, anh nói hai đứa trẻ là chúng đúng không?” Tô Noãn ngốc nghếch hỏi.
Biểu cảm của cô không hề có một chút sự sơ hở nào.
Lộ Nam gật đầu.
“Sau này em hãy gọi anh là Lộ Nam đi, đừng gọi là anh Lộ hay cái gì nữa, anh nghe cảm thấy rất khó chịu trong lòng, còn nữa, đây là hai đứa con của hai chúng ta, Tô Hàn và Tô Lẫm!” Lộ Nam nói.
Tô Noãn ngây người ra đó nhìn hai đứa trẻ.
Lộ Nam chú ý đến hai đứa con của mình.
“Tiểu Hàn, Tiểu Lâm, hai đứa sao vậy? Sao lại ngơ ngẩn cả người như vậy! Mau gọi mẹ đi! Ba đã tìm ra mẹ rồi đây!” Lộ Nam nhẹ nhàng nói.
Đôi mắt của Tô Hàn và Tô Lẫm bất chợt trở lên ửng đỏ.
Chúng ngay sau đó liền chạy đến ôm chặt lấy Tô Noãn.
“Mẹ ơi, cuối cùng thì mẹ cũng đã trở về rồi, mẹ biết không? Suốt một năm nay con đã rất nhớ mẹ đó!” Tô Hàn buồn bã nói.
“Mẹ ơi, thời gian không có mẹ ở bên, con và Tiểu Lẫm đều rất ngoan ngoãn nghe theo lời của ba là hãy chờ đợi mẹ trở về và thực sự thì mẹ đã trở về với chúng con rồi, sau này mẹ đừng đi nữa có được không ạ?” Tô Hàn uất ức nói.
Họ chỉ quan tâm đến việc biểu lộ hết những tình cảm của mình mà không hề chú ý đến đôi mắt của Tô Noãn đang toát ra một sự lạnh lùng xấu xa.
Mặc dù cô ta muốn được ở bên cạnh Lộ Nam.
Nhưng, cô ta cảm thấy bản thân mình cũng không thể cao thượng đến mức có thể bao dung cho hai đứa con của Tô Bắc, cả ngày suốt ngày gọi cô ta là mẹ.
Và cô ta cũng hiểu được một cách rõ ràng rằng nếu bản thân cô ta không đối xử tốt với hai đứa trẻ này thì cô ta sẽ rất dễ dàng mà làm lộ ra những khe hở của mình.
Khi Tô Noãn nghĩ đến điều này thì Lộ Nam nói.
“Tiểu Hàn, Tiểu Lẫm, hai con đừng kích động như vậy mà, điều chỉnh lại cảm xúc của mình đi nào, mẹ của các con vừa mới trở về hơn nữa mẹ của các con cũng đã quên đi những ký ức khi trước nên các con đừng làm như vậy nữa, sẽ dọa làm cho mẹ sợ đấy, các con từ từ nói chuyện với mẹ nhé, ba ra ngoài nghe điện thoại một chút!” Lộ Nam nói.
Tô Hàn và Tô Lẫm bất giác ngây người đứng đó.
Đôi mắt của Tô Hàn đã đỏ ửng, cậu khịt khịt mũi.
“Sao mẹ lại bị mất trí nhớ vậy ạ, nhất định là mẹ đã phải chịu không ít khổ sở đúng không ạ?” Tô Hàn thương xót nói.
Tô Hàn ôm chặt Tô Noãn, cố gắng điều chỉnh lại những cảm xúc của mình.
Lộ Nam cuối cũng có thể thở phào một tiếng.
Lần đi New York này thật sự là đã không vô ích mà.
Bắc Bắc, cuối cùng thì anh cũng có thể tìm được em!
Nhìn Tô Hàn và Tô Lẫm ôm chặt lấy Tô Noãn như vậy Lộ Nam sau đó liền quay người bước ra khỏi căn phòng và đóng cửa lại.
Anh gọi điện thoại cho Vân Phàm.
Khi Vân Phàm nhận được cuộc gọi của anh thì có chút bồn chồn.
Không phải giám đốc khi nãy đã tìm được cô Tô Bắc rồi mà, không phải gia đình họ nên chúc mừng một chút hay sao?
Lúc này giám đốc gọi cho anh không biết là đã có chuyện gì vậy?
Vân Phàm nghĩ ngợi một chút sau đó thì ấn nút nghe.
“Giám đốc có chuyện gì cần căn dặn vậy?” Vân Phàm hỏi.
Lộ Nam nghĩ ngợi để sắp xếp lại những suy nghĩ của mình.
“Là thế này, Tô Bắc nói rằng một năm trước cô ấy được một người nào đó cứu sau đó thì đã đưa cô ấy đến một bệnh viện của New York, nên lúc này tôi muốn cậu đi tìm hiểu xem là người nào đã cứu cô ấy, nếu cậu không thể kiểm tra ra được thì trong lòng tôi sẽ luôn cảm thấy có quá nhiều vấn đề khúc mắc!” Lộ Nam nói.
Vân Phàm khẽ gật đầu.
“Vâng, thưa giám đốc tôi đã hiểu ý của anh rồi, chỉ có điều, anh đã tìm được cô Tô Bắc rồi nên không phải cũng nên thoải mái một chút hay sao? Hiện tại cô ấy đã quên đi hết những chuyện trước kia thì anh hãy theo đuổi cô ấy lại một lần nữa đi, tuyệt đối là không nên bắt ép cô ấy quá nêu không bi kịch của một năm trước có thể sẽ lại phát sinh đó!” Vân Phàn lo lắng nói.
Lộ Nam khẽ gật đầu.
“Những điều cậu nói tôi đều đã nghĩ tới rồi, lần này tôi sẽ không phạm phải những lỗi lầm khi trước nữa đâu! Trước tiên thì cậu hãy giúp tôi điều tra về người đó đi, còn những chuyện khác thì cậu tạm thời không cần phải quan tâm đến nữa!” Lộ Nam nhanh chóng nói.
Sau khi Vân Phàm nhận được lời căn dặn thì liền tắt máy.
Lộ Nam cất đi chiếc điện thoại, sau đó thì liền quay người đi về phòng.
Lúc này, anh đột nhiên nhìn thấy hai người đang bước ra từ cánh cửa thang máy.
Đôi mắt của Lộ Nam bất giác nhắm lại.
Tô Noãn, Cố Niên Thành, hai người họ tại sao lại đi cùng nhau?
Trong lòng Lộ Nam liền cảm thấy nghi ngờ, điều này đã thúc giục anh đi theo họ.
Cố Niên Thành sau khi nhìn thấy Lộ Nam thì trong phút chốc cảm thấy bất an.
Tại sao lại có thể chạm mặt Lộ Nam như vậy.
Tô Noãn đã gặp mặt Lộ Nam rồi nên anh vốn dĩ đã có dự định sẽ đặt vé máy bay vào buổi chiều hôm nay để đưa hai mẹ con Tô Bắc về thành phố Nam Hy.
Không ngờ được rằng cuối cùng thì họ lại chạm mặt nhau như thế này.
Lộ Nam nhìn Tô Bắc, sắc mặt anh dần trở lên u ám hơn.
Anh xông đến nắm chặt lấy tay của Tô Bắc.
“Sao lúc này Tô Noãn cô lại dám xuất hiện trước mắt tôi như vậy sao?” Lộ Nam cao giọng nói.
Nghĩ đến những hành động điên cuồng của cô vào một buổi đêm của một năm trước anh liền muốn xông đến giết chết cô.
Nếu một năm trước không phải là do Tô Noãn hành động như vậy thì mọi chuyện hoàn toàn đã không xảy ra như vậy.
Thời gian một năm này anh không ngừng đi tìm kiếm Tô Bắc và cả Tô Noãn.
Những việc làm của Tô Noãn vào một năm trước đủ để làm cho cô ta phải chịu hàng trăm hàng nghìn mũi dao đâm.
Tô Bắc nhìn biểu cảm hung ác đầy vẻ giận dữ của anh cô cảm thấy có chút sợ hãi.
Cô cố gắng dùng sức phản kháng lại, sau đó thì đưa mắt nhìn về phía Cố Niên Thành đang đứng ngay bên cạnh.
Cố Niên Thành nghiêm mặt lại, đưa tay đến giằng tay của anh ra khỏi tay của cô.
“Lộ Nam, anh bị điên à, đây không phải là nơi để anh có thể ngang ngược như vậy đâu!” Cố Niên Thành tức giận nói.
Lộ Nam hận thù nhìn Cố Niên Thành.
“Ồ! Tôi biết rồi, hóa ra Tô Noãn mất tích một năm nay là do anh đã giấu đi! Tôi nhớ là quan hệ lúc đầu của anh và Tô Bắc không phải là rất tốt hay sao? Lẽ nào anh không biết là Tô Noãn đã hại Tô Bắc như thế nào sao? Anh làm như vậy không cảm thấy có lỗi với Tô Bắc hay sao?” Lộ Nam lớn tiếng hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!