Tô Bắc bất chợt cảm thấy bai rối.
Cô lùi hai bước về phía sau.
“Cố Niên Thành, anh rốt cuộc là đang nói gì vậy, em cần phải đi ngủ rồi, anh mau đi ra ngoài đi, cái gì mà muốn hay không muốn, chúng ta đừng đùa giỡn nữa có được không?” Tô Bắc mất bình tĩnh nói.
Sau đó giọng nói của Cố Niên Thành dường như có một chút sự tức giận.
“Noãn Noãn, em có biết không, anh không hề muốn đùa, lời anh nói là thật, anh muốn có em, từ sau khi em mất đi ký ức, sau đó thì phát hiện rằng đang mang thai rồi thêm vấn đề sức khỏe của em đã không tốt còn phải gánh thêm đứa bé trong bụng nên anh không hề động vào em, anh luôn phải nghĩ và lo lắng đến sức khỏe của em, đến khi em sinh đứa bé ra phải ở cữ, rồi sức khỏe em cũng không được tốt nên anh đã cố nín nhịn, những điều này anh đều đã cố gắng làm được vì chúng ta là vợ chồng nên anh luôn phải nghĩ cho vợ của mình trước tiên, nhưng, hiện tại em cũng đã hồi phục rồi, tại sao em lại luôn tránh né khi anh muốn lại gần em hơn, chúng ta là vợ chồng, đã có với nhau một đứa con rồi, lẽ nào vì chuyện mất đi ký ức mà lại có thể giết chết những tình cảm trước kia hay sao? Noãn Noãn, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thôi, không phải là thần tiên nên em có thể hiểu cho anh có được không?” Cố Niên Thành nặng nề nói.
Tô Bắc có thể nhìn thấy được hai ngọn lửa đang cháy một cách sục sôi trong đôi mắt của anh, dường như đang không ngừng nhảy nhót.
Cô cứ như vậy lùi về phía sau vì lòng cô lúc này đang cảm thấy sợ hãi vô cùng.
“Niên Thành, anh nghe em nói đã, hiện tại em đang cảm thấy rất rối. Hiện tại là em chưa từng nghĩ đến chuyện này anh có thể đợi em thêm một thời gian nữa không? bây giờ em phải đi ngủ rồi, anh đi ra ngoài đi có được không?” Tô Bắc vừa dứt câu thì cô đã lùi đến sát vào chân tường.
Cố Niên Thành bước từng bước về phía cô đến khi đứng trước mặt cô, sau đó thì đưa hai tay chống vào bức tường để giữ cô ở trong phạm vi khống chế của mình.
“Noãn Noãn, em sợ anh đến như vậy sao? Em có biết em càng như vậy thì anh lại càng thèm khát em không!” Cố Niên Thành nói, sau đó thì liền đưa tay đến muốn cởi bỏ lớp quần áo của cô.
Tô Bắc vô cùng hoảng loạn.
Cô không còn quan tâm đến điều gì nữa mà cầm lên chiếc cốc đang được đặt trên bàn, sau đó thì đập thật mạnh nó vào đỉnh đầu của anh.
Vì Tô Bắc đã không kiểm soát được sức lực của mình nên khi cô vừa thả lỏng tay xuống thì Cố Niên Thành liền hét phát ra âm thanh gì đó trong cổ họng, đau đến nỗi không thể nói lên lời.
Anh không dám tin ngẩng đầu nhìn Tô Bắc.
Anh không nghĩ rằng, Tô Bắc lại ruồng bỏ anh đến như vậy, thậm chí còn không một chút run tay khi làm anh bị thương.
Mấy chục phút liền, anh cứ như vậy nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tô Bắc.
Chiếc cốc mà Tô Bắc đang cầm trên tay cũng đang đọng lại những giọt mồ hôi của cô.
Cô cảm thấy Cố Niên Thành giống như là đang muốn đánh cô.
Nhưng rốt cuộc cô mới là người đã đánh anh.
Cô nhìn nơi đỉnh đầu của anh đang có những giọt máu bắt đầu túa ra.
Tô Bắc hoảng loạn vì nghĩ rằng mình đã đánh anh đến nỗi làm đầu của anh bị rách ra như vậy.
Cô muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở lời.
Cô chỉ sợ rằng lúc này nếu cô nói điều gì đó thì Cố Niên Thành sẽ phát điên lên mất!
Cố Niên Thành nhìn cô rất lâu mới nói ra một câu.
“Em cũng nhẫn tâm lắm!” Nói xong, anh liền quay người rời đi.
Tô Bắc nhìn anh mở cửa rời đi như vậy thì liền ngồi bệt xuống đất, cô ôm lấy đầu của mình, rưng rức khóc.
Khi nãy là do cô đã quá sợ hãi nên mới hành động như vậy, giống như là đã mất đi hoàn toàn lí trí vậy, quá sợ hãi rồi.
Cố Niên Thành đứng bên ngoài cánh cửa, nghe thấy những tiếng khóc của cô thì hai bàn tay của anh bất giác nắm chặt lại, tự trách bản thân mình.
Là do anh đã quá vội vã rồi.
Nếu anh đợi thêm một thời gian nữa thì có lẽ sẽ không trở lên như vậy.
Nhưng, Tô Bắc lại cứ khăng khăng muốn về nước, về thành phố Nam Hy, anh chỉ muốn có thể thay đổi và trở thành người con gái của riêng anh.
Nhưng lại không có một ai có thể hiểu được nỗi lòng của anh.
Cố Niên Thành đứng ở trước cửa căn phòng của Tô Bắc rất lâu, cuối cùng thì quay người rời đi.
Có lẽ bản thân anh không nên nôn nóng như vậy.
Một tuần sau tại sân bay New York.
Lộ Nam đưa Tô Hàn và Tô Lẫm xuống máy bay.
Khi họ vừa ra đến cửa sân bay.
Thì đột nhiên, Tô Hàn nhìn qua một lượt.
“Mẹ! Ba ơi, ba mau nhìn kìa, kia có phải là mẹ không?” Tô Hàn vội vàng kêu lên, giọng nói của cậu bé giống như đang sắp khóc vậy.
Cậu bé giằng bàn tay đang được Lộ Nam nắm lấy, sau đó thì chạy vào trong dòng người.
Lộ Nam bất chợt cũng cảm thấy cuống quýt.
Nhưng, anh đã nhìn rất lâu nhưng cũng không nhìn ra được bóng dáng của Tô Bắc.
Anh đi đến, thật vọng bế bổng Tô Hàn lên.
“Tiểu Hàn, có lẽ là con đã nhìn nhầm rồi đó, khi nãy ba và Tiễu Lẫm có nhìn về hướng con chỉ nhưng cũng không nhìn thấy mẹ đâu mà!” Lộ Nam nói xong thì lại đưa mắt nhìn xung quanh.
Anh không hề nhìn ra được điều gì.
Nước mắt của Tô Hàn bất giác rơi xuống từ nơi khóe mắt.
Một năm rồi, họ vẫn chưa thể tìm thấy mẹ.
Tô Hàn nhìn lên bầu trời của thành phố New York, cậu bé muốn khóc thật lớn.
Mẹ, rốt cuộc là mẹ đang ở đâu vậy ạ?
Khi trước, cậu bé luôn trách cứ Lộ Nam vì cảm thấy rằng Lộ Nam đã không chăm sóc thật tốt cho mẹ của cậu ấy, là do Lộ Nam đã cãi vã với mẹ nên mẹ mới mất tích như vậy.
Nhưng sau này, cậu bé mới hiểu được rằng những chuyện này căn bản không phải là do năng lực của con người có thể ngăn cản được.
Lúc này cậu bé còn nhớ rất rõ, Lộ Nam sau khi rời khỏi giường bệnh thì bắt đầu đi tìm tung tích của mẹ, bất kể là ngày hay đêm Lộ Nam đều cũng không ngại.
Lộ Nam cứ như vậy cho đến khi kiệt sức mà ngất đi, đến nỗi còn phải vào phòng cấp cứu.
Đến lúc đó, cậu bé mới biết được vị trí của mẹ trong lòng ba quan trọng đến nhường nào.
Cậu bé còn nhớ khi ba cậu tỉnh lại thì liền ôm lấy cậu và Tiểu Lẫm rồi còn nói nhất định là sẽ tìm được mẹ cho chúng.
Họ đã tìm kiếm các chuyến bay cũng như những chuyến tàu có thể đi đến thành phố Nam Hy, cuối cùng thì cũng có thể tìm ra được thông tin rằng vào buổi đêm trước ngày mà mẹ mất tích đã có một chiếc máy bay tư nhân bay đến nước Mỹ.
Nhưng, cụ thể là đã đi đến đâu thì không ai có thể biết được, đến cả chiếc máy bay tư nhân đó cũng là được một đoàn người cho thuê ở bên Châu Phi mua và sau đó thì họ căn bản là không biết được chiếc máy bay đó đã được bán lại cho người nào.
Vì trong một năm trước, tất cả những người ở trong đoàn cho thuê đó đã bị giết hại hàng loạt.
Cho nên, tất cả các manh mối đều đã bị đứt đoạn.
Lộ Nam chỉ có cách vào khoảng thời gian giữa tháng sẽ đưa hai đứa con của mình bay sang Mỹ để tìm Tô Bắc.
Các bang của nước Mỹ, dường như họ đều đã đi qua một lượt, xác suất có thể gặp lại chỉ là phụ thuộc vào duyên số mà thôi.
Tô Hàn và Tô Lẫm còn đưa Lộ Nam đến ngôi nhà bà cố nội của chúng.
Nhưng, bà cố nội cũng không có một chút xíu thông tin gì về mẹ của chúng.
Nên họ chỉ còn có thể tiếp tục tìm kiếm trong hi vọng mà thôi.
Lộ Nam nhìn tâm trạng bi thương của đứa con trai, thương xót khẽ lắc đầu và đặt cậu bé xuống đất.
“Tiểu Hàn với Tiểu Lẫm nhớ phải trông chừng lẫn nhau nhé, ở đây ồn ào quá, các con nhớ là phải đi ngay sau lưng ba nhé, chúng ta đi lấy hành lý trước đã, các con không được chạy lung tung đâu đấy!” Sắc mặt của Lộ Nam giống như đang muốn yêu cầu hai cậu bé.
Anh luôn cảm thấy tự trách và áy náy, anh biết là bản thân mình thực sự rất có lỗi với hai đứa trẻ.
Khi không có anh ở bên, chúng sống chung với Tô Bắc tốt như vậy, kết quả thì, đến khi anh xuất hiện thì lại đã làm đảo lộn hoàn toàn cuộc sống của ba người họ, cuối cùng, còn làm lạc mất Tô Bắc, tất cả là lỗi của anh.
Tô Hàn nhìn Lộ Nam.
“Ba, con biết rồi ạ, chúng con sẽ không chạy lung tung đâu, sẽ luôn đi ngay phía sau ba mà!” Tô Hàn bực dọc nói.
Tô Lẫm đau lòng kéo lấy tay của anh trai, cậu bé cũng muốn tìm được mẹ.
Nhưng, khi nãy anh trai vừa chạy đến nơi đó thì cũng không hề nhìn thấy bóng dáng của mẹ.
Hơn nữa, những người đó đều quay lưng với họ để đi ra phía bên ngoài nên cũng không chừng là do anh trai của cậu bé đã bị hoa mắt rồi.
Ba người họ sau khi lấy được hành lý thì gọi xe để rời đi.
Sau khi ba người họ rời đi thì có hai người một năm một nữ đi ra khỏi cánh cửa của sân bay, ở phía sau họ còn có một một người đàn ông.
Tô Bắc đi bên cạnh Cố Niên Thành, còn anh thì đang bế Cố Tử Tô ở trong lòng.
Đi phía sau họ là Lâm Phong, anh đang giúp họ đẩy hành lý.
Tô Bắc có chút không hiểu.
Tại sao trước khi họ đi về nước tại sao lại phải đi qua New York.
Nhưng, Cố Niên Thành nói anh có chuyện cần phải giải quyết. cô cũng không thể nói thêm điều gì, chỉ có thể đi theo anh mà thôi.
Sau khi hai người họ lên xe thì dọc đường Cố Niên Thành có nhận được một cuộc điện thoại.
Anh kêu tài xế đỗ xe lại bên vệ đường, sau đó thì căn dặn Lâm Phong đưa hai mẹ con của Tô Bắc về khách sạn trước, còn anh thì bước xuống xe và rời đi.
Sau khi Cố Niên Thành rời đi, Tô Bắc mới cảm thấy bầu không khí ở trong chiếc xe đã có thể bình thường trở lại.
Vì từ sau buổi tối hôm xảy ra chuyện đó, cô và Cố Niên Thành đã một tuần không nói chuyện với nhau.
Cố Niên Thành đã xin lỗi cô, nhưng cô lại vẫn giữ sự im lặng như vậy.
Tô Bắc đi về khách sạn, sau đó thì dỗ dành cho con gái ngủ và cô cũng liền chìm vào giấc ngủ ngay sau đó.
Đúng vào thời gian đó, ở tầng cao nhất của khách sạn Tower Love, Tô Noãn lại một lần nữa gặp mặt người đàn ông tên G, ông ta đeo một chiếc mặt nạ hình hồ li.
“Thưa ông, Lộ Nam lần này đến, không những là muốn tìm người mà còn có công việc cần phải làm, tôi hi vọng ông có thể giúp tôi, thâm nhập vào công ty hợp tác của anh ấy, như vậy tôi có thể tạo một tình huống có thể gặp lại anh ấy một cách tình cờ nhất, để anh ấy không thể nghi ngờ ra điều gì!” Tô Noãn nhanh nhẹn nói.
Tâm trạng của người đàn ông đeo chiếc mặt nạ hồ li dường như không được tốt.
“Nói như vậy là cô muốn tôi giúp cô hay sao?” Người đàn ông nói với giọng điệu trầm ồm.
Tô Noãn khẽ gật đầu.
“Thưa ông, ông hãy giúp tôi lần này, sau này nếu ông có bất cứ yêu cầu gì thì tôi đều có thể làm cho ông!” Tô Noãn nói một cách vội vã vì cô sợ rằng người đàn ông này sẽ không đồng ý giúp cô.
Người đàn ông bất chợt quay thân người.
“Thật sao? Cô sẽ làm theo lời căn dặn của tôi, vậy một năm trước, tôi có yêu cầu cô phải lái xe đâm vào người Lộ Nam không? Khi đó tôi đã chọn thời cơ để làm nổ cây cầu rồi, xe của cô phóng nhanh như vậy là muốn làm gì, là muốn cùng anh ta đi đến chỗ chết à? Cô đã quên đi những lời tôi nói với cô rằng không được phép làm những người trong xe xảy ra chuyện, nhưng cô lại coi những lời đó giống như gió thổi qua tai đúng không?” Người đàn ông cao giọng nói.
Tô Noãn bất chợt bị dọa đến nỗi quỳ hai đầu gối xuống nền đất.
“Thưa ông, tôi thực sự làm không cố ý làm vậy, lúc đó, là tôi đã bị ma xui quỷ khiến nên mới làm như vậy, ông tuyệt đối đừng nên tức giận, sau này tôi nhất định sẽ không làm vậy nữa, tôi sẽ nghe theo lời căn dặn của ông, thưa ông là tôi đã sai rồi! Ông hãy xem những sự cố gắng của tôi trong một năm nay mà có thể giúp tôi lần này!” Tô Noãn cầu khẩn nói.
Người đàn ông lạnh lùng hứ một tiếng.
“Nhìn thái độ của cô thành khẩn như vậy thì tôi nghĩ rằng sẽ không có vấn đề gì nếu tôi giúp cô, vậy nên chiều hôm nay, hãy đi đến văn phòng chính của Tower Love để phỏng vấn, ở đó họ đang muốn tuyển dụng một trợ lý giám đốc hạng mục, tôi sẽ âm thầm giúp cô, đến lúc đó, cô sẽ giống như nắng hạn gặp mưa rào vậy, lần này Lộ Nam cũng đến ở tại khách sạn Tower Love này, nên cô tốt nhất là đừng nên để anh ta nhìn thấy cô, đợi đến khi Lộ Nam cùng giám đốc hạng mục đang bàn luận hợp đồng thì cô hẵng cùng với giám đốc của mình đi gặp anh ta. Cô đã nhớ đầy đủ những lời tôi đã căn dặn hay chưa? Đến lúc đó, tuyệt đối không được để cho anh ta phát hiện ra bất cứ sơ hở nào!” Người đàn ông bình tĩnh nói, giọng điệu của anh ta không hề mang một chút sự chấn động nào.
Tô Noãn cảm kích gật đầu lia lịa.
“Cảm ơn, cảm ơn ông! Tôi nhất định sẽ tận dụng tốt nhất cơ hội lần này!” Tô Noãn nói giống như đang mang ơn anh ta rất nhiều.
Người đàn ông giễu cợt nói.
“Được rồi, cô có thể cút đi được rồi đấy!” Anh lạnh lùng nói.