Một năm sau.
Thành phố New York Mỹ.
Tại một toàn nhà cao tầng mang tên khách sạn Tower Love có một người phụ nữ mặc một bộ quần áo màu trắng đứng cạnh một chiếc cửa sổ.
Ngắm nhìn kĩ một chút thì thần sắc cũng như những đường nét ở trên gương mặt của Tô Noãn đều hoàn toàn giống với Tô Bắc của một năm về trước.
Cô ta cung kính đứng cạnh cửa sổ, nhìn vào bên trong căn phòng có một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sofa.
“Thưa ông, hiện tại tôi có thể hành động chưa ạ?” Người phụ nữ hỏi.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, lười biếng ngả thân người vào phần lưng ghế, cả thân người toát ra một dáng vẻ có chút phờ phạc mệt mỏi.
Gương mặt anh dưới ánh sáng mặt trời đang ẩn giấu sau một chiếc mặt hình hồ ly, vốn dĩ là không thể nhìn rõ được tướng mạo của anh ta.
“Ừm, cô đã tra ra được hành tung của Lộ Nam hay chưa?” Người đàn ông hỏi.
“Cơ bản là đã nắm bắt được rồi, tuần sau Lộ Nam sẽ đi tới New york, đồng hành cùng anh ta còn có hai đứa trẻ sinh đôi là Tô Hàn và Tô Lẫm, dường như mỗi năm họ đều sẽ đến nước Mỹ khoảng 12 lần vào khoảng thời gian của giữa tháng!” Người phụ nữ nhanh nhẹn nói.
“Tốt, rất tốt, việc tiếp theo thì đều dựa vào cô rồi, cô đã bí mật ẩn nấp một năm nay, chỉnh sửa lại toàn bộ gương mặt và chịu trăm nỗi đau đớn và dày vò, một năm này cô mỗi giây mỗi phút đều đang bắt chước những giọng điệu cũng như những thói quen hoạt động của Tô Bắc, hiện tại nếu Tô Bắc và cô cùng đứng trước mặt tôi thì trong một khắc đầu tiên khi gặp thì chưa chắc được rằng có thể phân biệt được rõ thân phận của hai cô, càng huống hồ, Tô Bắc và Lộ Nam đã không gặp nhau được một khoảng thời gian rất dài rồi, nếu Lộ Nam muốn nhận ra rõ ràng được thân phận của cô thì có vẻ là khó càng thêm khó đó! Cô chỉ cần cô gắng biểu hiện thật tốt là được!” Người đàn ông điềm đạm nói.
Người phụ nữ cung kính gật đầu.
“Vâng, thưa ông, tôi nhất định sẽ không làm phụ sự kỳ vọng của ông đâu!” Người phụ nữ chân thành nói.
Người đàn ông khẽ gật đầu.
“Được rồi, tôi biết rồi, cô có thể đi ra ngoài rồi!” Người đàn ông nói xong thì lộ ra biểu cảm ủ rũ dường như là không muốn nói thêm một lời nào nữa.
Người phụ nữ thấy vậy thì liền cung kính quay thân người đi ra khỏi căn phòng.
Người phụ nữ này đi đến cánh cửa căn phòng của khách sạn chăm chú nhìn qua khe cửa một chút sau đó mới quay người rời đi.
Tất cả mọi đặc điểm của cô ta lúc này đều giống như là bản sao của Tô Bắc.
Còn thân phận thật sự của cô ta là Tô Noãn, một năm trước cô ta cũng đã bị rơi xuống nước giống như Tô Bắc ở cây cầu Nam Khê.
Cô ta được một người đàn ông tên G thần bí cứu giúp, còn Tô Bắc cũng không biết là đã được đưa đi đến đâu.
Tóm lại, thời gian một năm này Tô Bắc cũng chưa từng xuất hiện dù chỉ là một lần.
Khi nãy người mà cô gặp mặt đó chính là người đàn ông tên G thần bí.
Ông ta dường như đã hiểu biết rõ cũng như nắm bắt rõ được tất cả mọi chuyện.
Ông ta nói với Tô Noãn là không cần phải quá lo lắng chỉ cần cố gắng học theo những cử chỉ của Tô Bắc, cứ như vậy thì một năm sau cô có có thể dùng thân phận của Tô Bắc và ở lại bên cạnh Lộ Nam.
Còn Tô Bắc thật thì người đàn ông tên G đó nói rằng cô ta cũng không cần phải để tâm đến vì ông ta đã tự mình sắp xếp chu toàn rồi.
Tô Noãn hiểu rất rõ rằng ông G sẽ không đồng ý nói cho cô ta mọi việc vậy nên cô ta vẫn nên ít tò mò thì hơn.
Thời gian một năm này, cô ta bị đưa tới một gia đình bác sĩ tư nhân Mỹ, đầu tiên là tiến hành quá trình phẫu thuật sửa đổi lại gương mặt với khuôn mẫu là Tô Bắc trong nửa năm.
Quá trình này mặc dù đem đến cho cô ta rất nhiều sự đau đớn về thể xác nhưng kết quả bù lại thì lại khiến cô ta mãn nguyện vô cùng.
Sau khi phẫu thuật chỉnh hình xong, cô ta liền đi đến đứng đối diện trước gương, nhưng trong khoảnh khắc này cô ta dường như không thể nhận ra bản thân mình rốt cuộc là ai.
Cô ta và Tô Bắc vốn dĩ là hai chị em sinh đôi, nên việc chỉnh sửa là sao cho thật giống nhau đến từng đường nét, nếu so với người bình thường thì là việc vô cùng dễ dàng.
Nhưng, một năm trước sau khi cô ta bị tai nạn, gương mặt của cô ta cũng có nhiều những vết thương để lại, vậy nên trong quá trình chỉnh hình này vẫn mang lại cho cô rất nhiều sự đau đớn kéo dài và dai dẳng.
Tô Noãn sau khi thành công với việc chuyện đổi thành Tô Bắc thì sẽ bắt đầu tiến hành vào quá trình tập luyện mô phỏng lại tất cả những cử chỉ cũng như hành động và thói quan cuộc sống của Tô Bắc trong vòng nửa năm còn lại, bao gồm cả giọng nói ngữ điệu và trạng thái gương mặt, hay cả là phong cách thời trang, v.v……
Hiện tại, sau quá trình sắp đặt của người đàn ông tên G, cô ta đã có thể bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi.
Nói về nhiệm vụ thì nó chính là một điều mà cô ta luôn mong ước tha thiết đó chính là được ở bên cạnh Lộ Nam.
Và thân phận của cô ta lúc này chính là người mà Lộ Nam yêu thương.
Hiện tại chỉ cần Lộ Nam bất chợt tìm ra cô ta và nghĩ rằng cô ta là Tô Bắc thì cô ta có tự tin rằng suốt phần đời còn lại cô ta có thể sống thật hạnh phúc với Lộ Nam.
Đương nhiên điều vẫn phải cần đề phòng và nhắc nhở bản thân rằng nếu Tô Bắc đột nhiên xuất hiện thì sẽ thế nào đây.
Chỉ có điều, ông G cũng đã nói rằng cô ta không cần phải lo lắng đến vấn đề đó mà tạm thời chỉ cần nghe theo những sự sắp đặt của ông ta là được.
Nghĩ đến việc một tuần sau cô ta được gặp mặt Lộ Nam, còn anh ấy cũng sẽ coi cô chính là người phụ nữ mà anh đã nhớ nhung bao lâu nay, thì trong lòng Tô Noãn lại cảm thấy không kiềm nén được sự kích động.
Sau khi Tô Noãn rời khỏi đó được khoảng nửa tiếng thì cánh cửa của căn phòng tại khách sạn mới được mở ra thêm một lần nữa.
Người đàn ông chậm chạp bước ra ngoài, đi về một hướng khác của căn phòng.
Los Angeles Mỹ.
Trong một trang viên tư nhân.
Một người phụ nữ với gương mặt giống đến từng đường nét với Tô Noãn đang ngồi trên thảm cỏ.
Cô dịu dàng ngắm nhìn đứa trẻ con được đặt trong chiếc xe đẩy, gương mặt cô tràn đầy sự ấm áp của một người mẹ.
Cô không biết bản thân mình tên là gì.
Nhưng, Cố Niên Thành nói với cô rằng tên của cô là Tô Noãn.
Cả gương mặt của cô đã được chỉnh hình lại toàn bộ vì vụ tai nạn xe xảy ra vào một năm trước, ba chiếc xe hơi đồng thời rơi xuống nước.
Sau đó, Cố Niên Thành là người đã đưa cô rời khỏi nơi đó.
Sau khi họ rời đi, cô đã mang trong mình đứa con của Cố Niên Thành.
Cô con gái nhỏ này được Cố Niên Thành và cô cùng thống nhất đặt tên là Cố Tử Tô.
Đó là một cái tên rất hay, nó còn dùng cả họ của cô và Tố Niên Thành nữa!
Cô cảm thấy rất thích cái tên này.
Đứa trẻ này hiện tại mới được 4 tháng tuổi và lại vô cùng đáng yêu.
Những việc mà cô đã trải qua trước kia cô đều không còn nhớ được gì.
Vì Cố Niên Thành có nói với cô rằng khi đó cô bị rơi xuống nước và chìm dưới đó quá lâu nên não của cô đã không được cung cấp đầy đủ không khí cho nên đã mất đi toàn bộ trí nhớ.
Cô rất tin tưởng với lời giải thích này của anh.
Nhưng, trong lòng cô lại luôn có một cảm giác bất an nào đó.
Cảm giác này khiến cô thường xuyên gặp phải ác mộng mỗi khi ngủ về đêm, những con người cũng như cảnh vật đều không giống với những gì mà Cố Niên Thành đã nói với cô.
Cô không biết là nên tin giấc mơ của mình hay là tin vào những lời của Cố Niên Thành.
Trong một năm này Cố Niên Thành đã dùng sự chăm sóc vô bờ bến dành cho cô và Cố Tử Tô, vậy nên cô đã không muốn nhẫn tâm mà nghi ngờ những câu nói của anh.
Nhưng, mỗi khi anh ấy muốn được gần gũi với cô thì cô lại bất giác mà phản kháng hoặc né tránh.
Cô đem tất cả những cảm giác này gói gọn lại là do những giấc mơ của mình mà thôi.
Nhưng, cho dù cô có nghĩ như vậy thì cô cũng không thể dễ dàng xóa bỏ đi được tất cả những việc mà Cố Niên Thành đã làm cho cô.
Cô còn nhớ, sau khi bản thân mình mất đi toàn bộ ký ức.
Khi lần đầu tiên cô tỉnh dậy thì nghe thấy cuộc đối thoại của Cố Niên Thành và bác sĩ, cô biết tình trạng tim của mình không được tốt, là do cô đã có tiểu sử bệnh tim bẩm sinh nên cần phải làm phẫu thuật.
Nhưng, cô lại đang mang thai.
Bác sĩ và Cố Niên Thành có bàn bạc thống nhất là phải phá bỏ đứa bé.
Nhưng họ lại không ngờ được rằng cô đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của họ.
Cô còn nhớ rất rõ gương mặt kinh ngạc cũng như khó khăn không dám tin của Cố Niên Thành khi cô hỏi anh rằng cô là ai.
Chỉ đến khi cô kiên quyết nói rằng phải giữ lại đứa bé thì anh mới dần chấn tĩnh lại.
Khi anh vừa muốn phản đối sự lựa chọn của cô thì cuối cùng anh vẫn không thể kiềm chế nổi bản thân mình không khỏi mềm lòng khi nghe những lời cầu khẩn của cô.
Cô cầu xin anh hãy giúp mình giữ lại được đứa bé.
Cuối cùng, anh ấy cũng không đành lòng khi nhìn thấy cô buồn nên đã đồng ý giúp cô giữ lại đứa bé.
Nghĩ đến đây, cô không kiềm chế được mà lắc đầu nguây nguẩy.
Cố Niên Thành tốt với cô như vậy mà cô lại có thể tùy tiện nghi ngờ anh ấy!
Nhất định là cô đã bị mất trí nhớ vậy nên cô mới cảm thấy lạ lẫm khi nghe anh ấy nói về thân phận của mình.
Anh nói, bản thân cô khi trước là một ngôi sao nổi tiếng và làm rất nhiều việc xấu.
Nhưng, anh ấy còn nói rằng anh ấy biết bản chất của cô là không hề xấu đến vậy nên mới yêu cô, sau đó thì hai người họ đã trở thành một đôi.
Anh còn nói với cô rằng những việc làm xấu xa của cô khi trước ở trong mắt người khác cũng chỉ là cho gia cảnh hung ác ngang ngược tạo nên mà thôi.
Cô không hiểu được tại sao khi nghe anh nói về con người này cô lại cảm thấy xa lạ vô cùng.
Cô có cảm giác rằng người mà anh nói căn bản không phải là cô.
Cô với trạng thái mệt mỏi ngồi trên thảm cỏ.
Bên cạnh cô là một chiếc xe đẩy, trong đó có một đứa trẻ nhỏ đang nằm ngủ ngon lành.
Khi đứa bé chưa kịp tỉnh dậy thì cô bất chợt phát hiện Cố Niên Thành đã đứng ở ngay bên cạnh cô.
Tay của anh nắm lấy cán đẩy của chiếc xe em bé, đôi mắt trong trẻo như nước ngắm nhìn cô.
Cô cảm thấy có chút ngại ngùng.
Chỉ có điều cô lại nghĩ lại bản thân mình khi nãy lại nghĩ đến giấc mơ đó nữa rồi.
Trong mơ, có một chàng trai hết lần này đến lần khác liên tiếp kêu tên cô, cái tên đó hình như là Bai Bai.
Đúng! Người trong mơ đúng là đã kêu tên cô như vậy.
Bai Bai, Bai Bai, người đó không ngừng gọi lớn tên của cô, dáng vẻ thì giống như đang rất buồn bã.
Nhưng mỗi khi cô muốn nhìn rõ gương mặt của đối phương thì bất giác lại bừng tỉnh cơn mơ.
Cô xoa vùng trán của mình vì cảm giác có chút không thoải mái,
“Niên Thành, anh về từ khi nào vậy?” Cô nhẹ nhàng hỏi vì sợ đứa bé sẽ tỉnh giấc.
Cố Niên Thành dịu dàng đi đến ngồi xuống bên cạnh cô.
“Anh mới vừa về thôi, sao em lại ngủ ngoài trời vậy, sau này muốn ngủ thì nhớ là phải đi về phòng ngủ đó nhé!” Cố Niên Thành xoa đầu cô, mỉm cười nói.
Cô khẽ gật đầu, sau đó thì bất chợt nghĩ đến giấc mơ khi nãy.
“Đúng rồi, Niên Thành, khi nãy em đã nằm mơ đó, trong giấc mơ em nghe thấy một người cứ luôn kêu em là Bai Bai, Bai Bai, khi trước em có cái tên như vậy sao?” Cô hỏi.
Sắc mặt của Cố Niên Thành đột nhiên biến đổi một cách kỳ lạ.
“Em còn mơ thấy gì nữa không?” Khi anh đặt câu hỏi này, vẻ mặt của anh dường như có chút lo lắng và sốt ruột.
Cô khẽ lắc đầu.
“Không còn gì nữa cả! Mà anh sao vậy? Cảm thấy không khỏe ở đâu à?” Cô lo lắng nhìn Cố Niên Thành.
Cố Niên Thành khẽ lắc đầu gượng gạo cười.
“Không có đâu, anh vẫn cảm thấy ổn mà, chỉ là nghĩ đến giấc mơ của em thôi, em đừng nghĩ ngợi lung tung nữa mà, người ta nói ngày có suy nghĩ đêm ắt nằm mộng, nhất định là do em đã suy nghĩ quá nhiều rồi, cho nên mới có những giấc mơ như vậy, em tên là Tô Noãn, tên hồi nhỏ của em là Tiểu Noãn và Noãn Noãn, nhưng anh lại thích gọi em là Noãn Noãn hơn, nói không chừng người trong giấc mơ của em cũng gọi em như vậy đó, có lẽ là em đã nghe nhầm rồi!” Cố Niên Thành cười nói.
Người phụ nữ cau mày, vẻ mặt có chút không vui.
“Niên Thành, em nhớ là căn bệnh tim bẩm sinh của em vào một năm trước, khi đó anh có nói qua là do một nguyên do nào đó gây nên đúng không, vậy thì nó là gì?” Cô nôn nóng hỏi.
Cô không biết tại sao trong khoảng thời gian này, đặc biệt là sau khi sinh ra bé Cố Tử Tô, tần suất cô mơ lại càng nhiều hơn.