Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tình Yêu Và Âm Mưu

“Lộ Nam, anh đừng nói nữa, em đau lòng lắm!” Tô Bắc nghẹn ngào nói ra.

Lộ Nam trầm ngâm nhìn cô.

“Nếu như em đau lòng, vậy thì sau này không được phép rời xa anh nữa, em biết chưa?” Lộ Nam nói.

Tô Bắc oan ức nhìn anh, như một đứa trẻ bị đổ oan.

“Rõ ràng là anh không cần em nữa, anh là người xấu, anh tức giận rồi để lại một mình, vậy mà anh còn nói là do em rời xa anh….”

Lộ Nam thương xót, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô. Một nụ hôn được đặt ở trên đó, mang theo biết bao tâm tình mà Lộ Nam gửi gắm vào theo, anh chăm chú nhìn Tô Bắc, nghiêm túc nói:

“Bắc Bắc, bất luận thế nào, chúng ta sau này cũng đều không được bỏ lại đối phương, nhớ chưa? Những chuyện đã qua chúng ta cũng sẽ không cần nhắc lại nữa, chúng ta cần phải nỗ lực vun đắp, xây dựng cho tình cảm của mình, anh không muốn để lạc mất em, cho dù chỉ một chút cũng không muốn. Cuộc đời anh không có em, anh thật sự sẽ không thể sống tiếp được nữa!”

Tô Bắc gật mạnh đầu, cựa quậy nói:

“Vậy thì…anh có thể đứng dậy trước đã được không?” Toàn thân Lộ Nam ép lên người cô.

Lộ Nam bật cười.

“Chỉ cần em chịu hôn anh một cái, anh sẽ lập tức đứng dậy liền!”

Khuôn mặt nhỏ bé của Tô Bắc đỏ ửng, có nhiều lúc cô tự hỏi mình rằng liệu có phải là do cô đã quá nuông chiều bản thân rồi hay không, tại sao có thể dễ dàng đỏ mặt tới như vậy chứ! Tô Bắc trừng mắt nhìn Lộ Nam, nghiêng đầu đặt một nụ hôn lên môi anh, sau đó liền vội vàng ngoảnh đầu.

“Được rồi, hôn cũng đã hôn rồi, anh cũng nên đứng dậy đi chứ!” Tô Bắc xấu hổ nói.

Lộ Nam nhìn cô mỉm cười, anh nhẹ nhàng giải thích:

“Bắc Bắc à, em biết gì không? Kể từ sau khi anh biết chuyện em giấu anh, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó chính là em lừa anh, em quả nhiên lại lừa anh lâu tới vậy. Nếu như không vì câu nói ấy của Cố Niên Thành, e rằng cho tới bây giờ anh vẫn chưa tỉnh ra nữa. Bắc Bắc, kể từ nay về sau anh sẽ trân trọng em, sẽ nâng niu chăm sóc em, nhất định sẽ không để em phải chịu bất cứ thiệt thòi nào!” Lộ Nam kiên quyết nói.

Tô Bắc cay cay đầu mũi.

“Cảm ơn anh, Lộ Nam!” Cô cảm động nói.

Lộ Nam đưa tay vuốt ve mái tóc suôn mượt của cô, hai người dường như quay trở lại lúc ban đầu, khi mà cả hai chỉ mới vừa bắt đầu ở bên nhau. Lộ Nam đưa Tô Bắc trở về nhà, anh dừng chân ở cửa, không vào trong.

“Bắc Bắc, anh không vào nhà nữa, sợ các con sẽ không thích. Em vào nhà rồi nói chuyện với các con trước nhé, ngày mai gặp lại!” Lộ Nam nói.

Tô Bắc gật đầu, trước khi cô nói rõ chuyện này với hai cậu con trai của mình, cô cũng không muốn để Lộ Nam và chúng gặp nhau. Một mặt là vì không muốn bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn, mặt khác là vì không muốn các con bị kích động. Buổi tối hôm đó, trong bữa tiệc sinh nhật của cô, cô cảm nhận thấy hai cậu bé có vẻ như không được vui cho lắm. Tô Bắc đẩy cửa tiến vào, thấy Diệp Đình Lạc đang ngồi ở trên ghế, còn Tô Hàn và Tô Lẫm ngồi ở hai bên cạnh. Dễ dàng nhận thấy Diệp Đình Lạc chắc chắn đã bị hai cậu bé vặn hỏi qua rồi, Tô Bắc khẽ hắng giọng một tiếng, gượng cười nói:

“Ơ kìa…các con làm gì mà cứ như đang họp hội nghị bàn tròn của riêng ba người vậy, không còn sớm nữa chúng ta mau đi ngủ thôi!”

“Mẹ à, mẹ đừng đổi chủ đề thế chứ!” Tô Lẫm tỏ ra vô cùng nghiêm túc.

“Mẹ à, kĩ thuật chuyển chủ đề của mẹ vẫn còn hơi non đó!” Tô Lẫm vội vàng đá thêm một câu.

Tô Bắc đưa tay day day trán.

“Các con đang nói gì thế, mẹ vừa mới vào nhà đã bảo mẹ chuyển chủ đề là sao?” Tô Bắc toát mồ hôi hột.

“Mẹ thông minh như vậy, lẽ nào lại không thể nhìn ra tụi con rốt cuộc đang làm gì ư?” Tô Hàn nói.

Tô Bắc cười như không cười nhìn hai cậu nhóc, lắc lắc đầu, cô nói:

“Mẹ thật sự không biết!”

Tô Lẫm ngáp một tiếng, có vẻ như cậu bé đã có chút mệt rồi. Tô Lẫm lên tiếng hỏi:

“Con nghe chị Đình Lạc nói mẹ đã đi cùng với người đàn ông kia, tiệc rượu còn chưa bắt đầu đã không thấy mẹ nữa rồi, mẹ đã đi đâu thế?”

Tô Bắc đưa mắt nhìn sang Diệp Đình Lạc, Diệp Đình Lạc oan ức nhìn cô, ánh mắt cô như muốn rằng chị Bắc Bắc, em bị ép phải làm như vậy! Tô Bắc nhìn hai cậu nhóc, hạ giọng nói:

“Mẹ đi uống trà nói chuyện thôi, sau đó thì chú ấy đưa mẹ về!”

Tô Hàn tối sầm mặt mũi, lạnh lùng nói:

“Chỉ như vậy thôi ư? Con không tin, vả lại hôm đó chú đấy đã hung hãn với mẹ như vậy, bây giờ muốn gọi mẹ ra ngoài là có thể gọi mẹ ra được sao. Chú đấy tưởng chú đấy là ai thế, Lưu Đức Hoa à, hay là Kim Thành Vũ, ai gặp cũng phải yêu phải quý!”

Tô Lẫm quay người nhìn anh trai rồi nói:

“Anh trai, anh nói sai rồi, Lưu Đức Hoa và Kim Thành Vũ cũng chưa chắc ai gặp cũng quý đâu, anh nên nói là chú đấy tưởng chú đấy là tiền, ai gặp cũng mê à mới đúng!”

Diệp Đình Lạc không nhịn được, phì cười một tiếng. Gương mặt nhỏ bé của Tô Hàn lại càng u ám hơn, cậu có cảm giác như chỉ số IQ của Tô Lẫm có vẻ như đã hạ thấp rồi thì phải! Tô Hàn trừng mắt nhìn Tô Lẫm, hắng giọng một tiếng.

“Mẹ, cho dù có thế nào đi chăng nữa, từ hôm nay trở đi, chú đấy có gọi mẹ ra ngoài, mẹ cũng không được phép đoái hoài tới. Trừ khi có sự đồng ý của con và Tiểu Lẫm, bằng không thì chú đấy đừng hòng đưa mẹ đi!” Tô Hàn kiên định nói, không hề có ý đùa cợt gì ở đây.

Tô Bắc chợt sững người, khó hiểu hỏi:

“Tiểu Hàn, ý của con là gì vậy?”

Tô Hàn quay người nhìn Tô Lẫm, hắng giọng biểu ý cậu không cần nói, sau đó mới quay người nhìn Tô Bắc.

“Mẹ, thực ra ý của con rất đơn giản, đó chính là mẹ không được tiếp xúc quá nhiều với người đàn ông đó. Bất luận trước đây thế nào, chí ít là bây giờ đều không cần nữa, bằng không thì mẹ phải bắt buộc lựa chọn giữa con và Tiểu Lẫm hoặc tổng giám đốc Lộ, hai chọn một, mẹ đã nghe rõ chưa?” Tô Hàn hỏi.

Tô Bắc lắc đầu nói:

“Mẹ vẫn chưa hiểu rõ lắm!”

Tô Hàn bất lực thở dài, nói chắc như đinh đóng cột:

“Mẹ, chính xác mà nói thì sẽ là như này, con nghĩ nếu như tổng giám đốc Lộ không biểu đạt được đầy đủ thành ý của mình, chỉ cần dựa vào hành động mà chú đấy đã làm trong buổi tối ngày hôm đó thôi đã đủ để khiến con và Tiểu Lẫm không đồng ý cho hai người tiếp tục ở bên nhau nữa rồi. Tổng giám đốc Lộ không hiểu được thế nào là khoan dung và tha thứ, sau này nếu như hai người tiếp tục chung sống cùng nhau chắc chắc sẽ không có được hạnh phúc, con và Tiểu Lẫm cũng sẽ không đồng ý đâu!”

Tô Bắc sững người, Diệp Đình Lạc tròn mắt kinh ngạc. Hai cậu nhóc này chẳng phải trước giờ đều không có ý kiến gì với đời sống riêng của Tô Bắc sao? Hôm nay đột nhiên lại trở nên như vậy, thái độ lại vô cùng quả quyết. Chuyện gì xảy ra ắt sẽ có lý do của nó, Diệp Đình Lạc tin rằng là như vậy. Không chờ lâu hơn, Tô Bắc đã vội lên tiếng nói:

“Đình Lạc, em về phòng ngủ trước đi, chị muốn nói chuyện riêng với chúng một lát!”

Diệp Đình Lạc chớp chớp hai mắt.

“Vâng ạ, vậy em ngủ trước đây, mọi người nói chuyện xong cũng nghỉ ngơi sớm nhé!” Diệp Đình Lạc nói xong liền đi thẳng về phía phòng ngủ của mình.

Buổi tối nay, khi nghe thấy Cố Niên Thành nói rằng anh thích Tô Bắc, trong lòng cô vốn đã rất khó chịu rồi. Nhưng sau đó khi nhìn thấy Tô Bắc rời đi cùng với Lộ Nam, lúc ấy cô mới thực sự hiểu hóa ra, mối quan hệ giữa Tô Bắc và Cố Niên Thành chỉ dừng lại ở mức bạn bè. Người mà Tô Bắc thích chính là Lộ Nam, một người như cô một khi đã yêu ai đó thì chắc chắn sẽ không bao giờ buông bỏ, trừ khi có chuyện động trời nào đó xảy ra. Ví dụ như mất đi trí nhớ, hoặc là kẻ thù không thể yêu được, bằng không thì cô chắc chắn sẽ không thay lòng. Chỉ có điều những khả năng mà cô vừa đưa ra quả thực có chút hoang đường, có phải ai muốn mất trí là sẽ mất trí, muốn hận thù là hận thù được đâu.

Sau khi thấy Diệp Đình Lạc đã rời đi, Tô Bắc lúc này mới nghiêm túc nhìn Tô Hàn và Tô Lẫm, nghiêm giọng nói:

“Tiểu Hàn, mẹ biết quyết định này nhất định là do con và Tiểu Lẫm, cả hai đã cùng đồng ý với nhau!”

Tô Hàn gật đầu nói:

“Đúng vậy thưa mẹ!”

“Vậy hai đứa có thể nói cho mẹ biết là tại sao được không?” Tô Bắc hỏi.

Cô tin chắc hai cậu con trai của mình mỗi khi đưa ra bất cứ một quyết định nào nhất định sẽ có nguyên nhân của nó. Tô Hàn và Tô Lẫm đưa mắt nhìn nhau, nhất trí lắc đầu, đồng thanh nói:

“Mẹ, nguyên nhân hiện tại chúng con chưa thể nói cho mẹ biết được!”

Tô Bắc có chút nản lòng, cô bau mày hỏi:

“Chỉ nói một chút chút thôi, lẽ nào cũng không được sao?”

Tô Hàn và Tô Lẫm cùng lắc đầu.

“Không được!” Cả hai cậu bé có vẻ như đã thống nhất với nhau từ trước.

Tô Bắc bất lực ngồi trên ghế, cô buồn bã nói:

“Được thôi, vậy thì tới khi nào các con mới chịu chấp nhận Lộ Nam thế? Các con tự giới hạn thời gian đi!”

“Không, còn phải xem thành ý của chú đấy nữa, nếu như thành ý của chú ý không đạt được tới mức mà tụi con yêu cầu, con và Tiểu Lẫm cũng sẽ không đồng ý đâu!” Thái độ của Tô Hàn vô cùng gay gắt.

Tô Bắc thật sự không biết nên làm gì lúc này, phải khó khăn lắm Lộ Nam mới có thể nghĩ thông, bây giờ lại tới lượt hai cậu con trai bướng bỉnh, cô thực lòng cảm thấy rất mệt!

“Được rồi, vậy thì mẹ sẽ nói lại với Lộ Nam về thái độ của các con trong chuyện này chú ấy biểu hiện rõ thành ý của mình hơn, hai vị tiểu thiên tài, hai vị đã hài lòng chưa ạ?” Tô Bắc nói.

Tô Hàn nheo mắt cười nhìn Tô Bắc.

“Cảm ơn mẹ đã phối hợp, như vậy là quá tốt rồi. Nhờ mẹ chuyển lời tới tổng giám đốc Lộ rằng nếu như chú ấy không đạt tới yêu cầu mà tụi con đề ra, vậy thì cũng đừng tới gần mẹ nữa!” Tô Hàn nói xong liền kéo theo Tô Lẫm, cả hai nhanh chóng đi về phòng.

Tô Bắc ngẩn người, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề vậy? Rõ ràng là chồng của cô, tại sao hai cậu nhóc vẫn còn muốn kiểm tra Lộ Nam nữa nhỉ! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đúng, dẫu sao thì sau này còn phải sống chung với nhau nữa mà! Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Bắc bỗng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô quay trở về phòng, sau khi tắm rửa xong liền lên giường đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!