Ngọc Lâm kinh ngạc nhìn Tô Noãn.
“Cô giúp tôi, cô sao có thể giúp tôi được chứ?” Ngọc Lâm mở miệng hỏi.
Cô bán tin bán nghi thăm dò Tô Noãn, dường như không tin Tô Noãn có thể làm được chuyện này. Tô Noãn cong môi, bật cười.
“Chuyện này cô không cần quan tâm, tám giờ tối ngày mai cô đưa Lộ Tây Tây tới khách sạn Đế Tước, chỉ cần nói là Lộ Nam xảy ra chuyện rồi thì cô ta nhất định sẽ tới. Đến lúc đó, tôi sẽ tóm cổ cả bọn!” Tô Noãn nghiến răng, cay độc nói.
Ngọc Lâm vẫn chưa hiểu chuyện, thắc mắc hỏi:
“Cả bọn? Ý cô nói là…Tô Bắc và Lộ Tây Tây sao?”
Nụ cười u ám xuất hiện trên miệng Tô Noãn.
“Còn không phải sao, tôi đối với hai người bọn họ, mãi mãi không bao giờ quên. Nếu như chỉ cần một có thể hốt trọn cả hai, vậy thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua!”
Ngọc Lâm đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút ngứa ngáy, cô có một cảm giác Tô Noãn của hiện tại, dường như điên mất rồi. Cách nghĩ của cô ta đã không còn giống như người bình thường nữa rồi, Tô Noãn của trước đây quả thật có chút ngu ngốc, nhưng dạo gần đây có vẻ như đã mất não mất rồi. Ngọc Lâm thầm nghĩ, khai trừ Lộ Tây Tây vẫn luôn là mong ước của cô, Lộ Tây Tây bây giờ ngày nào cũng kéo cô tới gặp bác sĩ tâm lý, phiền chết đi được. Nếu như cô không đồng ý, cô ta sẽ đe dọa cô bằng cách tung những bức ảnh của cô trong phòng lên mạng, hoặc là đưa tới cho Lộ Nam xem. Bất luận là tình huống nào đi chăng nữa, cô cũng không thể chấp nhận được, do vậy bây giờ, cô chỉ cách phối hợp với Tô Noãn mà thôi.
“Được, ngày mai tôi sẽ gọi Lộ Tây Tây tới đó, chỉ có điều hy vọng cô sẽ xử lý sạch sẽ mọi chuyện, đừng giống như lần trước!” Ngọc Lâm nhắc nhở.
Tô Noãn trừng mắt nhìn Ngọc Lâm.
“Không cần cô phải dạy, tôi tự khắc biết. Thôi được rồi, cô đi đi, ngày mai tôi sẽ liên lạc lại với cô, tới lúc đó cứ theo kế hoạch mà làm!”
Ngọc Lâm gật đầu, quay người lên xe. Tô Noãn nhìn theo bóng xe của Ngọc Lâm đi xa dần, lạnh lùng hắng giọng một tiếng. Cô nhấc chân định rời đi, thì bỗng nhiên, từ trong bóng tối truyền tới một giọng nói.
“Tô Noãn, tính toán của cô quả thực rất hay đó!”
Giọng nói của người đàn ông đó trầm thấp, nặng trĩu, như có một tảng đá lớn đè lên trái tim Tô Noãn. Tô Noãn theo phản xạ, vội vàng quay người, nhưng lại chẳng hề nhìn thấy một người nào cả.
“Ai? Là ai đang nói vậy? Đừng có giả thần giả quỷ với tôi nữa!” Tô Noãn hét lên.
Một tiếng cười được phát ra, phảng phất đâu đó vẻ khinh thường, khiến Tô Noãn càng thấp thỏm hơn.
“Cô không cần biết tôi là ai, cô chỉ cần biết tôi có thể giúp cô là được rồi!” Giọng điệu của người đàn ông ngập tràn vẻ kỳ quái.
Tô Noãn cẩn trọng tiến lên phía trước một bước, đột nhiên cô nhìn thấy có một nòng súng đen ngòm, cùng với một người đàn ông đeo mặt nạ xuất hiện ở trước mắt.
“Tôi đã nói rồi, cô đừng làm gì cả, chỉ cần đứng im đó thôi, tại sao lại không biết nghe lời cơ chứ!”
Tô Noãn vội lùi bước về phía sau.
“Anh gì ơi, tôi sai rồi, chẳng phải anh nói là có thể giúp tôi được sao? Anh giúp tôi, tôi xin được cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ cảm ơn thật tốt, anh nói cái gì tôi đều sẽ làm theo!” Tô Noãn kích động nói, cố gắng kiềm chế lại nỗi hoảng sợ.
Người đàn ông đeo mặt nạ vẫn đứng im tại chỗ, không chút động đậy.
“Cô có thể gọi tôi là ông G, kể từ nay trở đi, tôi có thể giúp cô đạt được tất cả những gì cô muốn. Nhưng cô bắt buộc phải giao lại linh hồn của mình cho tôi, mọi chuyện tôi giao cho cô, cô đều phải dựa theo đó mà làm, nghe rõ chưa?” Người đàn ông nói.
Tô Noãn vội vàng gật đầu, toàn thân lo sợ, run rẩy.
Tại vườn hoa trên tầng thượng của tập đoàn Thịnh Thế.
Tô Bắc nằm trong lòng Lộ Nam, vẻ mặt mãn nguyện và hạnh phúc. Lộ Nam có thể thông cảm và bỏ qua mọi chuyện lần này, cô quả thực rất cảm kích. Cô tự hứa với lòng rằng sau này, cô nhất định sẽ không lừa dối anh thêm bất kì một lần nào nữa. Nhưng Tô Bắc lại không hề biết rằng, một âm mưu toan tính đang gần kề tới bên cô, nó sẽ thay đổi toàn bộ cuộc đời cô.
Lộ Nam ôm Tô Bắc vào trong lòng, anh mở hết đèn lên. Trong nháy mắt, cả khu vườn như khoác lên trên mình một màu áo mới. Phía bên trong, các khóm hoa đang đua nhau khoe sắc dưới ánh đèn vàng lung linh, phía bên ngoài, những ngôi sao sáng lấp lánh, tô điểm cho màn đêm. Lộ Nam nhấn nút điều khiển, phía trên của khu vườn bỗng nhiên chia làm hai phần, từ từ hạ dần xuống. Không còn lớp kính ngăn cách, Tô Bắc cảm thấy như cô đang ngồi ở nơi giao hoa giữa đất và trời, vừa ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời, vừa thưởng thức hương thơm dịu nhẹ, thoang thoảng mà các loài hoa mang tới.
Lộ Nam ngắm nhìn Tô Bắc, nhìn cách cô thưởng thức, cách cô chìm đắm giữa nơi đây, khóe miệng anh bỗng cong lên. Lộ Nam có cảm giác như mọi dằn vặt, những chuyện đã từng xảy ra nay đã trở nên tốt đẹp. Tô Bắc giấu anh thực ra cũng chỉ là vì để tâm tới anh, sợ anh sẽ tức giận, bây giờ sau khi bình tĩnh nghĩ lại, hóa ra mọi chuyện đơn giản hơn so với những gì anh đã tưởng tượng lúc đó. Lộ Nam ôm Tô Bắc chặt hơn, như sợ rằng cô sẽ tuột mất khỏi tầm tay. Sau này, khi nhớ lại về buổi tối ngày hôm nay, Tô Bắc chỉ cảm thấy, đây chính xác chỉ một giấc mơ mà thôi.
Gió thổi thoang thoảng, không gian tĩnh lặng, Tô Bắc chẳng biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi. Lộ Nam vội vàng kéo hai tấm kính lên, lo sợ gió đêm sẽ khiến cô lạnh. Anh bật mở hệ thống điều hòa của khu vườn, nhiệt độ dần dần được tăng lên. Cả hai người ở trong đó một hồi lâu, sau đó mới rời đi. Sau khi về tới nhà, Lộ Nam nói với Tô Bắc kế hoạch của anh.
“Bắc Bắc, anh muốn sửa lại căn hộ của chúng ta!” Lộ Nam nói.
Tô Bắc ngạc nhiên nhìn anh.
“Sửa thế nào ạ?” Tô Bắc hỏi.
“Là như này, dù sao thì anh cũng đã chấp Tiểu Hàn và Tiểu Lẫm rồi, vậy thì anh cũng không muốn phải ngăn cách hai đứa với chúng ta như vậy. Anh nghĩ thế này, để chúng ở tạm bên kia trước đã, chờ anh sửa sang lại bên này xong sẽ để con dọn tới đây, như vậy cả gia đình chúng ta đều có thể sống cùng nhau được rồi!” Lộ Nam nói.
Tô Bắc thầm nghĩ, căn chung cư này của Lộ Nam có diện tích rất lớn, ngoại trừ phòng ngủ chính ra còn có thêm hai phòng ngủ khác dành cho khách tới thăm. Còn lại những chỗ khác đều đã bị Lộ Nam sửa thành phòng sách, bên trong chỉ toàn giá sách và sách mà thôi. Có nhiều lúc khi đặt chân vào trong đó, Tô Bắc có cảm giác tựa như bản thân đang lạc trong một khu thư viện vậy.
“Vậy thì cũng không cần phải sửa lại đâu mà, hai phòng ngủ của khách để chúng chuyển tới đó là được. Tiểu Hàn và Tiểu Lẫm không phải là những đứa trẻ kén chọn, khi ở Mỹ, ba mẹ con em đều sống chung trong một căn phòng nhỏ!” Tô Bắc nói.
Lộ Nam lắc đầu.
“Vậy không được, anh muốn cho em những gì tốt nhất, tất nhiên cũng muốn cho chúng như vậy. Chẳng phải có một câu nói là “yêu ai yêu cả đường đi lối về” đấy sao? Anh muốn chúng được vui vẻ, như vậy em cũng sẽ vui vẻ theo. Bắc Bắc à, em yên tâm đi, anh chấp nhận các con rồi thì anh cũng nhất định sẽ yêu thương chúng. Anh vốn dĩ đã rất thích cả hai cậu nhóc rồi, lúc mới biết chuyện, anh chỉ là nhất thời không chấp nhận được việc em giấu anh lâu như vậy mà thôi. Cố Niên Thành nói rất đúng, anh đã yêu em thì phải chấp nhận yêu cả quá khứ của em, mọi thứ của em, anh yêu em, anh sẽ không thể vì chuyện em có con mà dễ dàng từ bỏ em! Bắc Bắc, xin em hãy tha thứ cho anh, anh sẽ cố gắng bù đắp lại cho em và các con, được không?”
Tô Bắc không thể cảm kích hơn được nữa, cô đưa tay ôm chặt lấy Lộ Nam, khuôn mặt nhỏ bé của cô áp lên trên ngực anh.
“Lộ Nam, em yêu anh!” Tô Bắc xúc động nói.
Lộ Nam tiếp tục nói:
“Bắc Bắc, để anh nói tiếp về chuyện sửa nhà nhé. Anh sẽ nói cho em nghe về cách nghĩ của anh, có gì em cảm thấy không ổn thì cứ nói để anh biết. Phòng sách của anh, có một số sách không cần tới nữa, anh định sẽ sắp xếp lại, sách nào không cần tới nữa thì sẽ vứt đi, thu gọn phòng sách. Sau đó, sẽ phân thành ba phòng lớn, một phòng để đồ chơi cho các con, một phòng làm phòng sách, phòng còn lại sẽ để dành cho con của chúng ta, em thấy thế nào?”
Tô Bắc sững người, con của chúng ta? Ý của Lộ Nam là cô và anh sẽ sinh con sao? Không, sao anh lại đột nhiên nghĩ tới vấn đề này vậy! Thấy sắc mặt của Tô Bắc có chút thay đổi, Lộ Nam liền đoán ngay ra cô rốt cuộc đang nghĩ tới chuyện gì.
“Bắc Bắc, em đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, chúng ta muốn qua được cửa ải là bà nội, vậy thì cách hiệu quả nhất chính là sinh em bé. Anh không muốn làm khó em, cũng không muốn khiến bà nội nổi giận, bà đã lớn tuổi như vậy rồi, cũng đã tới lúc muốn được ôm chắt nội của mình. Vả lại, lẽ nào em không muốn sinh con thêm sao? Anh sẽ thương yêu Tiểu Hàn và Tiểu Lẫm như con đẻ của mình, nhưng Bắc Bắc à, anh cũng muốn được thử cảm giác làm ba chứ, em có hiểu ý của anh không?” Lộ Nam nói.
Tô Bắc gật đầu, cô nói:
“Em biết, nhưng em vẫn chưa hề chuẩn bị tâm lí trước cho chuyện này, em cũng không biết phải nói thế nào với anh, chờ em bình tĩnh lại, từ từ nghĩ nhé!”
Lộ Nam không biết phải làm sao, anh đưa mắt nhìn cô, thấp giọng nói:
“Được rồi, em cứ từ từ mà nghĩ nhé, ngày mai anh sẽ bắt đầu cho người tới sửa lại. Phòng của Tiểu Hàn và Tiểu Lẫm, anh cũng sẽ ba trí, sắp xếp lại để làm sao cho phù hợp nhất với chúng, sau này khi các con tới đây ở sẽ cảm thấy được thoải mái nhất!”
Tô Bắc gật đầu.
“Được, vậy ngày mai anh bắt đầu sửa sang lại nhé, tối nay em sẽ về nhà ngủ. Em phải thương lượng trước với Tiểu Hàn và Tiểu Lẫm, làm công tác tư tưởng. Chúng tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại vô cùng mẫn cảm, em sợ chúng sẽ không đồng ý, do vậy phải hỏi ý kiến trước đã!” Tô Bắc cân nhắc nói.
Lộ Nam gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!