Tô Bắc ôm chặt lấy Lộ Nam, nước mắt tuôn trào, nghẹn ngào nói:
“Lộ Nam, em xin lỗi, em xin lỗi, em thật sự không hề cố ý, chỉ vì em sợ rằng anh nhất thời không thể chịu đựng được chuyện này nên mới làm như vậy. Anh đừng buồn nữa có được không? Em xin thề rằng, sau này sẽ không bao giờ lừa dối anh thêm một lần nào nữa, chuyện của Tiểu Hàn và Tiểu Lẫm là do em không đúng, nhưng chúng là con của em, em không thể không có các con, cũng không thể thiếu mất anh, anh nói cho em nghe đi, em phải làm sao đây?”
Lộ Nam đưa tay giúp cô lau khô nước mắt.
“Bắc Bắc, điều anh không thể chấp nhận được không phải là vì các con, mà đó là vì sau bao nhiêu lâu như vậy, em vẫn luôn lừa dối anh, lẽ nào em vẫn chưa hiểu ra sao?” Lộ Nam nói.
Tô Bắc liên tục gật đầu.
“Em biết, em biết là anh không thể chịu đựng được sự lừa dối này của em, nhưng anh có thể bỏ qua mà tha thứ cho em lần này được không?” Tô Bắc cầu xin nói.
Giây phút ấy, Lộ Nam bỗng đứng hình mất vài giây, sau đó mới từ từ nói:
“Bắc Bắc, anh tha thứ cho em, chỉ có điều chuyện của các con, chúng ta bắt buộc phải làm công tác tư tưởng với mọi người trong nhà anh, bằng không anh sợ rằng, họ nhất thời cũng sẽ không chịu đựng nổi!” Lộ Nam thận trọng nói.
Tô Bắc mừng rỡ, vui vẻ nói:
“Lộ Nam, em yêu anh, chỉ cần anh đồng ý chấp nhận là em đã vô cùng mãn nguyện rồi!”
Lộ Nam đưa tay, ấn lên đầu mũi cô.
“Khó khăn nhất của chúng ta bây giờ là phải làm sao để khiến cho mọi người trong nhà anh cũng đồng ý chấp nhận chuyện này, nhưng anh tin chắc rằng, cả Tô Hàn và Tô Lẫm đều ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, mọi người nhất định sẽ không làm khó chúng ta đâu!” Lộ Nam tự tin nói.
Tô Bắc gật đầu, cảm động nói:
“Cảm ơn anh, Lộ Nam, em đã lừa dối anh, tại sao anh vẫn còn nghĩ cho em như vậy chứ!”
Lộ Nam kiêu ngạo nhìn cô, không vui mà nói:
“Còn cảm ơn anh nữa à, sau này em không được đưa Cố Niên Thành tới chọc tức anh nữa, chỉ cần vậy thôi đã đủ để anh cảm tạ trời đất lắm rồi!”
Tô Bắc chu đôi môi nhỏ lên, oan ức mà nói:
“Ai chọc tức anh chứ, rõ ràng là do anh đưa Tô Noãn tới đây để chọc tức em mà. Anh biết rất rõ em ghét cô ta tới mức nào!”
Lộ Nam đưa tay, khẽ xoa đầu cô.
“Thôi được rồi, sau này chúng ta không được phép giấu giếm nhau bất cứ điều gì, cũng không được phép lấy những chuyện ấu trĩ như vậy ra để chọc tức đối phương nữa, biết chưa?”
Tô Bắc ngoan ngoãn gật đầu. Cả hai người vừa mới làm lành không lâu thì bỗng nhiên, có một giọng nói truyền đến, phá tan bầu không khí yên bình lúc này.
“Hây dà, tổng giám đốc Lộ à, anh đang làm gì ở đây vậy?” Cận Đông cố tình trêu ghẹo.
Lộ Tây Tây đứng ở bên cạnh, nhéo anh một cái, Cận Đông đau đớn nhăn nhó cả mặt. Anh thấp giọng.
“Lộ Tây Tây, em là một người phụ nữ nhẫn tâm!” Cận Đông nói.
“Còn anh là một người đàn ông đê tiện!” Lộ Tây Tây nhanh chóng phản bác lại.
Tô Bắc nghe thấy có tiếng nói, như một chú thỏ trắng e thẹn, ngượng ngùng bật ra khỏi người Lộ Nam. Lộ Nam lạnh lùng “hừ” một tiếng, anh đưa mắt nhìn Cận Đông, rồi lại nhìn sang Lộ Tây Tây ở phía bên cạnh. Tên này từ lúc nào đã quyến rũ được em gái của anh vậy, còn chưa hỏi qua ý kiến của anh, giờ lại dám ở đây lên tiếng trêu chọc, muốn chết đấy à? Thấy ánh mắt của Lộ Nam, Cận Đông dường như cũng cảm nhận được bản thân đã sai rồi, anh gượng cười một tiếng.
“Hai người tiếp tục… tiếp tục đi nhé!” Cận Đông nói.
Lộ Tây Tây không chút do dự, bấu mạnh hơn lên cánh tay anh.
“Anh còn có thể cười trông thô tục hơn chút mà!” Lộ Tây Tây hung dữ nói.
Cận Đông đau tới mức thiếu chút nữa đã nhảy xổ lên.
“Nếu như có người nào lòng dạ tối tăm độc ác nhất, thì em vẫn còn có thể độc ác hơn người đó nữa đấy!” Cận Đông hít một hơi thật sâu rồi nói.
Lộ Tây Tây hắng giọng một tiếng.
“Tôi sợ là nếu như tôi còn dùng lực mạnh hơn, thì chắc có lẽ cái mạng nhỏ này của anh đã tiêu thật rồi!” Lộ Tây Tây không chút do dự nói.
Cận Đông nhìn Lộ Tây Tây, ánh mắt như vừa thương vừa giận. Lộ Nam lạnh lùng liếc nhìn họ một cái.
“Đánh mắt đưa tình thì xin mời hai vị tìm chỗ khác, anh không cảm thấy hai người đột nhiên xuất hiện như vậy đã che mất phong cảnh của chúng tôi rồi sao?” Lộ Nam tỉnh bơ nói.
Khóe miệng Cận Đông khẽ cong lên.
“Chuyện này thì, với thân phận là người chủ trì của buổi tiệc tối nay, tôi xin phép được nói với anh một câu xin lỗi. Chỉ có điều, tổng giám đốc Lộ à, như anh nói đấy, chỗ này quả thực không phải là chỗ để các cặp đôi đánh mắt đưa tình với nhau, anh có thể suy nghĩ đổi một chỗ khác!” Cận Đông mặt không đổi sắc trả lời.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Bắc trong nháy mắt liền đỏ bừng lên, xấu hổ không nói nên lời. “Bịch” một tiếng, Lộ Nam từ trên ghế đứng dậy.
“Tổng giám đốc Cận, thất lễ!” Dứt lời, anh nắm tay Tô Bắc, quay người rời đi.
Cận Đông quay sang nhìn Lộ Tây Tây, sắc mặt không vui mà nói:
“Tây Tây, em cũng nên từ bỏ đi được rồi đấy! Anh trai em thật sự rất thích Anne, em cũng đừng ngày đêm nghĩ tới anh ấy nữa, em nhìn anh, anh cũng khôi ngô tuấn tú, tài năng xuất chúng, so với anh trai em, anh cũng chẳng kém cỏi hơn gì cả, sao em không thể nhìn anh lâu hơn được chứ!”
Khi mới bắt đầu, nghe Ngọc Lâm nói rằng Lộ Tây Tây thích Lộ Nam, anh quả thực nhất thời không thể chấp nhận được. Chỉ có điều, rất nhanh sau đó, anh đã thản nhiên mà chấp nhận chuyện này, Trên thế gian này, điều không thể chắc chắn được chính là vào giây tiếp theo của cuộc đời, bạn lại bất ngờ thích một ai đó. Anh cũng không biết mối nhân duyên này từ đâu mà tới, trong một lần ngồi khoang hạng nhất trên máy bay, anh lại vô tình gặp phải Lộ Tây Tây. Ngay từ ánh mắt đầu tiên, anh đã biết mình thích cô mất rồi. Tình cảm là một thứ thật sự không có cách nào để khống chế lại được, do vậy chỉ còn cách để Lộ Tây Tây thích ngược lại mình, đó mới chính là cách tốt nhất! Cận Đông vẫn luôn nỗ lực, cũng không ngừng tự an ủi bản thân, một người như anh, nếu như chưa thấy vạch đích thì nhất định sẽ không chịu từ bỏ. Chỉ cần một ngày Lộ Tây Tây chưa được gả đi, vậy thì ngày ấy anh cũng sẽ không ngừng quyết tâm, giành lấy trái tim cô!
Lộ Tây Tây đưa mắt nhìn Cận Đông.
“Anh sao, chỉ nhìn anh một cái thôi tôi đã cảm thấy như có chiếc kim châm nào đó đang đâm vào mắt mình rồi, chứ đừng nói là nhìn lâu hơn, anh cũng nên từ bỏ đi là được rồi đấy!” Lộ Tây Tây không do dự nói.
Bỗng nhiên, tiếng nhạc vang lên, khóe môi Cận Đông khẽ cong lên, một nụ cười ấm áp được để lộ ra.
“Điều đấy còn chưa chắc!” Dứt câu, anh liền đưa tay ra trước mặt, tỏ ý mời Lộ Tây Tây. “Đây là điệu nhảy mở màn, bắt buộc phải do anh và người đồng hành tới đây với anh cùng nhảy, hy vọng em sẽ không làm anh phải mất mặt trước mọi người!” Cận Đông thấp giọng nói.
Lộ Tây Tây trừng mắt lườm anh một cái, cuối cùng vẫn đồng ý đưa tay đặt vào trong lòng bàn tay của Cận Đông. Cận Đông sung sướng mỉm cười, khóe môi càng mở rộng hơn.
Tô Bắc bị Lộ Nam kéo đi, cả hai người nhanh chóng rời khỏi buổi tiệc rượu. Tô Bắc ngoảnh đầu nhìn, bau mày nói:
“Như vậy không tốt đâu, buổi tiệc mới chỉ vừa bắt đầu, chúng ta nên ở lại thêm một lúc đã!”
Lộ Nam đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô.
“Đồ ngốc, không sao đâu, Cận Đông chẳng phải đã nhìn thấy anh rồi sao? Anh ta biết anh tới rồi là được, không cần bắt buộc phải tiếp tục ở đó chờ thêm nữa đâu, chúng ta đi thôi!” Lộ Nam vội vàng nói.
Tô Bắc vẫn có chút do dự nói:
“Nhưng em tới đây cùng Cố Thiến Doanh, em còn chưa báo trước với em ấy, bây giờ sao có thể đi luôn được chứ!”
Lộ Nam bất lực nhìn cô.
“Thôi được rồi, vậy thì em gọi điện thoại báo với em ấy một tiếng đi, sau đó chúng ta sẽ đi!”
Tô Bắc nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Lộ Nam, nghĩ tới chuyện hai người không dễ dàng mới có thể hòa hợp, cô liền gật đầu đồng ý. Cô rút điện thoại ra, gọi điện thoại cho Cố Thiến Doanh. Sau khi ngắt điện thoại, cô quay người đi về phía Lộ Nam, nụ cười trên môi anh vẫn thu hút, quyến rũ như ngày nào, cô cong môi mỉm cười:
“Cười cái gì vậy? Tự dưng lại cười vui vẻ như này là sao?” Tô Bắc thắc mắc hỏi.
“Tất nhiên là vui rồi nên mới cười vậy chứ, còn cần anh phải nói ra lý do nữa à?” Lộ Nam nhìn Tô Bắc nói.
Tô Bắc chu miệng, ngượng ngùng nói:
“Thôi được rồi, coi như em chưa nói gì cả nhé!”
Lộ Nam đưa tay ôm chặt cô vào lòng.
“Được rồi, Bắc Bắc, em đừng ngượng thế nữa chứ. Chúng ta vừa mới làm hòa với nhau, anh đưa em tới vườn hoa nhé, được không?” Lộ Nam âu yếm hỏi.
Tô Bắc nhớ tới buổi sáng nay, một mình tới vườn hoa, tâm trạng phức tạp, buồn bã. Cô khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Được, chúng ta cùng tới đó đi!”
Lộ Nam véo má cô, giọng nói có chút không vui:
“Em ngốc lắm, sau này muốn tới vườn hoa, em có thể gọi anh đi cùng. Nơi đó thuộc về hai chúng ta, cho dù chúng ta có cãi nhau đi chăng nữa, hay có bất cứ chuyện gì xảy ra anh đều sẽ tới, đừng như hôm nay một mình âm thầm lén lút tới đó, cứ như em vừa làm chuyện gì xấu xong vậy.”
Tô Bắc ngay tức khắc liền giật mình hoảng hốt, cô ngẩng đầu nhìn Lộ Nam.
“Anh biết chuyện hôm nay em tới vườn hoa ư?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Lộ Nam gật đầu nói:
‘’Đúng vậy, anh quên chưa nói với em, vưởn hoa có hệ thống giám sát tân tiến nhất hiện nay, camera 360độ bao quát được cả khu vườn, chỉ cần có người bước vào đó thôi, chuông báo động sẽ lập tức vang lên, anh sẽ biết ngay!”
Tô Bắc vừa ngại vừa giận.
“Có camera mà không bảo với em, làm em như một con ngốc ở đấy vậy!” Cô đưa tay đánh nhẹ lên đầu Lộ Nam.
Lộ Nam nheo mắt nhăn trán, tỏ vẻ chịu đựng.
“Có thể mạnh hơn một chút nữa không, khá thoải mái đó!” Nụ cười ấp ám dịu dàng của Lộ Nam được anh để lộ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!