Hai mắt Cố Niên Thành ửng đỏ, một cú đấm nhắm thẳng về phía Lộ Nam, anh phẫn nộ nói:
“Lộ Nam, anh là người mà cô ấy yêu, nhưng nhìn lại anh xem anh đã đối xử với cô ấy như thế nào, loại như anh có đáng được gọi là đàn ông hay không? Anh muốn báo thù Tô Bắc khiến cô ấy phải đau khổ, phải làm như vậy mới khiến anh được thoải mái, mới khiến anh được vui vẻ sao?”
Lộ Nam không phòng bị trước, cú đấm bất ngờ ập tới, anh vội đưa tay lau đi vết máu trên khóe môi.
“Cố Niên Thành, anh bị điên đấy à? Tôi có yêu Tô Bắc hay không, trong lòng cô ấy chắc chắn hiểu rõ hơn tôi, anh tưởng tôi muốn làm như vậy lắm sao? Trên thế gian này, không phải ai yêu nhau cũng đều được ở bên nhau, cũng chẳng phải tất cả mọi hiểu lầm đều có thể được giải thích rõ ràng, anh tưởng rằng tôi không buồn không khó chịu ư? Cảm xúc của tôi lúc này anh chắc chắn không thể hiểu nổi được đâu! Tôi yêu Tô Bắc, chính vì quá yêu nên mới không thể chấp nhận được chuyện này, anh có hiểu không?” Lộ Nam nói trong vô vọng.
Một cú đấm rất mạnh được chĩa về Cố Niên Thành, Cố Niên Thành đỏ mắt, cả hai người không ngừng đánh qua đánh lại. Anh một cú, tôi một cú, không màng tới hình tượng của bản thân, trút hết mọi khó chịu trong lòng.
Cố Niên Thành gào lên:
“Lộ Nam, nếu như anh còn có bản lĩnh của một thằng đàn ông, vậy thì đừng làm như vậy với Bắc Bắc nữa!”
Dứt lời, anh giận dữ hướng nắm đấm của mình về phía Lộ Nam, Lộ Nam không chịu thua kém, đưa tay đáp trả lại Cố Niên Thành.
“Cố Niên Thành, cho dù hai chúng tôi có ra sao đi chăng nữa thì anh cũng đừng hòng có được Tô Bắc. Cô ấy là vợ của tôi, cả đời này đều sẽ là như vậy!” Lộ Nam căm phẫn nói.
Cả hai người đàn ông vẫn không ngừng giằng xé, đánh lộn. Chỉ có tới khi đánh mệt rồi, họ mới chịu dừng lại, ngã nhoài trên mặt đất. Ánh mắt ngước nhìn lên bầu trời, một cơn gió nhẹ phảng phất thổi ngang qua.
“Lộ Nam, rốt cuộc có điều gì trong lòng khiến anh nghĩ không thông vậy, anh có thể nói cho tôi biết được không?” Cố Niên Thành thắc mắc hỏi.
“Vậy tại sao anh lại thích Tô Bắc, lẽ nào anh không biết cô ấy là vợ của tôi ư? Chúng tôi bây giờ chỉ là đang gặp phải một mâu thuẫn nhỏ, cho dù chúng tôi có hận tới mức nào đi chăng nữa thì cũng chẳng một ai có thể rời xa được đối phương. Cố Niên Thành, anh nên biết rằng cho dù bây giờ tôi có nghĩ không thông, trong lòng vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện này, nhưng tôi chắc chắn sẽ không bao giờ ly hôn với Tô Bắc. Thứ tôi cần bây giờ chỉ là thời gian mà thôi, do vậy tôi hy vọng anh hãy dừng cái hành động ngu xuẩn này lại đi!” Lộ Nam không chút do dự, cảnh cáo Cố niên Thành.
Cố Niên Thành bật cười một tiếng, lạnh giọng nói:
“Tôi thích Tô Bắc là chuyện của tôi, chẳng hề có chút liên quan nào tới anh cả. Lộ Nam, tôi buộc lòng phải nói với anh điều này, cho dù anh có làm gì đi nữa thì cũng chẳng thể khiến tôi ngừng theo đuổi Tô Bắc được đâu. Dẫu sao thì hợp tác hiện tại của chúng ta đã kết thúc rồi, dẫu có phải liều mình sống chết với anh, tôi cũng không để tâm! Vả lại, kết hôn thì cũng có thể ly hôn, ai dám ra lệnh rằng tôi không được phép theo đuổi một người phụ nữ đã kết hôn rồi vậy? Hôm nay tôi muốn nói chuyện rõ ràng với anh, Lộ Nam, tôi thích Tô Bắc, không một ai có thể làm thay đổi điều này!”
Lộ Nam bỗng bật người đứng dậy, anh nổi giận đùng đùng, đi thẳng về phía Cố Niên Thành.
“Cố Niên Thành, anh muốn chết đấy à?”
Một cú đấm xộc thẳng tới phần bụng của Cố Niên Thành, Cố Niên Thành đau đớn ôm bụng, tức giận hỏi:
“Lộ Nam, anh bị điên đấy à? Tự dưng vô duyên vô cớ đánh tôi là sao?”
Lộ Nam căm phẫn, trừng mắt nhìn anh.
“Anh dám theo đuổi vợ tôi, tôi đánh anh như vậy mà gọi là vô duyên vô cớ sao? Nếu nói như vậy thì e rằng anh đã chết sớm từ lâu rồi!” Lộ Nam không chút khách khí mà nói.
Cố Niên Thành trợn trừng mắt nhìn Lộ Nam vài giây, anh đột nhiên quay người mở cửa xe, trước ánh mắt đầy ngạc nhiên của Lộ Nam, lái xe rời đi. Lộ Nam thật sự rất ngạc nhiên, anh hoàn toàn không ngờ rằng Cố Niên Thành quả nhiên lại làm như vậy. Nhìn theo chiếc xe đang dần khuất đi, Lộ Nam bỗng nhiên chợt nhớ tới khi anh và Tô Bắc vừa mới kết hôn, Tô Bắc đã bị lạc ở vùng ngoại ô, sau đó một mình đi bộ quay trở về. Khi ấy, anh đã động lòng trắc ẩn với cô, hóa ra người phụ nữ này lại cố chấp tới như vậy.
Lộ Nam vẫn đứng yên tại chỗ, lơ mơ suy nghĩ. Bỗng nhiên, anh nghe thấy có một giọng nói của ai đó đang chửi bới, hướng về phía mình.
“Cậu kia, ai cho phép cậu ngủ trong vườn nhà chúng tôi thế? Cậu đã lớn tới mức này rồi mà còn không hiểu thế nào là đạo đức à? Nếu hôm nay tôi không đánh chết cậu thì ông đây sẽ không còn là Lý Canh Điền nữa!”
Người đàn ông nói xong liền rút đôi giày vải dưới chân lên, đáp thẳng về phía Lộ Nam. Lộ Nam không chú ý, lập tức bị ném trúng đầu, anh choáng váng một hồi sau đó mới kịp phản ứng lại, hóa ra khu vườn mà anh và Cố Niên Thành vừa nằm ban nãy chính là của người đàn ông này. Nhìn dáng vẻ cũng như ngoại hình của người đàn ông, đây có lẽ là một người nông dân. Ánh mắt của Lộ Nam quét qua một lượt chiếc mô-tô bên cạnh, anh dường như đã hiểu ra, chiếc xe này chính là của người đàn ông này. Lúc nãy có lẽ là do anh đã quá chuyên tâm nên không để ý tới việc của người tới. Nghĩ đi nghĩ lại mà nói, người nông dân để có thể trồng cây chờ tới ngày có được thành quả là một chuyện vô cùng khó khăn, lúc thu hoạch cũng chẳng bán được bao nhiêu, hành động hôm nay của anh quả thực đã không đúng. Lộ Nam khom người, nhặt đôi giày từ dưới đất lên.
“Anh gì à, thực sự rất xin lỗi, lúc này tôi có chút choáng đầu nên muốn tìm một nơi nào đó ngồi nghỉ một chút. Do vậy nên mới nằm nhờ trong vườn của anh một lát!” Lộ Nam lên tiếng giải thích, đưa chiếc giày đặt vào trong tay của người đàn ông.
Người đàn ông tức giận, hất phăng chiếc giày đi.
“Anh nói xem anh là người lớn, nằm thì nằm đi lại còn đánh nhau trong vườn của tôi nữa, bây giờ nhìn thử xem, lúa mạch nhà tôi đều đã bị anh đè lên hỏng hết rồi còn đâu!” Người đàn ông, vẻ mặt kích động xen lẫn phẫn nộ.
Lộ Nam không biết phải làm sao, anh nghĩ ngợi một chút, sau đó liền đưa tay lấy ví trong túi quần ra, tất cả số tiền trong đó đều đưa hết cho người đàn ông.
“Anh gì ơi, tôi biết để có thể trồng được đống cây đó đối với anh mà nói quả thực không dễ dàng chút nào. Lúc nãy tôi thật sự không hề cố ý, số tiền này anh cầm lấy, anh có thể giúp tôi một chuyện không? Anh đưa tôi về thành phố, lúc nãy khi tôi xuống xe đã bảo lái xe rời đi mất rồi, tôi bây giờ một mình ở đây, chẳng biết đường ra cũng chẳng biết đường vào. Nơi này có lẽ cũng thể bắt xe được, anh xem có được không?” Lộ Nam hỏi.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào số tiền mà Lộ Nam vừa đưa tới, sau một hồi nhẩm đếm, có tới vài nghìn ở đây! Người đàn ông vội vàng rút ra hai tờ, số tiền còn lại trao trả lại cho Lộ Nam.
“Người anh em, đưa cậu đi chuyện đó không thành vấn đề, nhưng số tiền này của cậu tôi không thể nhận. Đám lúa mì mà anh làm hỏng của tôi chắc cũng chỉ đáng khoảng 700 nghìn mà thôi, số còn lại tôi một đồng cũng không cần, chỗ đó là món lợi bất chính, tôi không thể nhận được!” Người đàn ông kiên quyết nói.
Lộ Nam đưa mắt nhìn sấp tiền trong tay, ngẩn người đờ đẫn. Bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh thấy số tiền mà mình đưa ra lại bị người khác trả lại ngay trước mặt như vậy. Khi thấy người đàn ông chửi mắng, anh tưởng rằng đối phương là một người hung hãn, ngang ngược không theo lẽ phải, bây giờ mới hiểu ra đó chỉ là những gì mà anh nghĩ thôi. Trong lòng Lộ Nam có chút cảm động, anh quả quyết gửi lại số tiền đó cho người đàn ông, nghiêm túc nói:
“Anh gì à, anh không cần phải làm như vậy, tôi biết nông dân các anh phải rất vất vả mới có thể chăm sóc, tưới bón cho cây trồng của mình. Tôi đã phá hỏng thành quả lao động của anh, là lỗi của tôi, số tiền mà tôi gửi anh không hề có bất kì ý nghĩa nào cả, đây chỉ chút thành ý muốn bù đắp của tôi. Cách nhìn của chúng ta khác nhau, trong lòng tôi nghĩ rằng anh rất đáng nhận được số tiền này, nếu hôm nay anh nhất định không nhận, vậy thì cứ để tôi ở lại đây một mình đi!”
Người đàn ông bai rối, không biết phải làm sao, anh ta thở dài một tiếng.
“Thôi được, nhận thì nhận, chỉ có điều người anh em à, sau này cũng đừng ở trong bất cứ khu vườn nào mà làm như vậy nữa. Mỗi ngọn cây, mỗi tấc đất đều là thành quả gặt hái của mỗi người nông dân, chúng tôi đều không dễ dàng gì để làm được việc đó, đám mầm non nhỏ bé kia tựa như con cái của chúng tôi vậy, cần phải cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc chúng. Được rồi, bây giờ không nhiều lời nữa, tôi đưa anh vào thành phố, chúng ta xuất phát thôi!” Người đàn ông thẳng thắn nói.
Nhìn dáng vẻ thật thà, chất phác của người đàn ông ở trước mặt, Lộ Nam không khỏi suy nghĩ. Trong xã hội hiện nay, những người như vậy thật sự không nhiều, trung thực lương thiện, hiếm có ai có được những đức tính như vậy. Lộ Nam ngồi phía sau xe của người đàn ông, phải khó khăn lắm điện thoại của anh mới bắt được sóng, anh vội vàng gọi điện cho Vân Phàm, bảo Vân Phàm đợi anh ở trạm thu phí trên đường cao tốc.
Lộ Nam xuống xe, đưa danh thiếp của mình cho người đàn ông.
“Sau này có chuyện gì có thể liên lạc với tôi, tôi sẽ dốc sức giúp đỡ anh!” Lộ Nam nói xong liền quay người rời đi.
Người đàn ông nhìn theo bóng lưng của Lộ Nam, sau đó lái chiếc xe mô-tô nhỏ của mình quay trở về con đường nhỏ ban nãy. Vân Phàm tròn mắt ngạc nhiên nhìn Lộ Nam vừa từ trên một chiếc xe mô-tô cũ tới đây, anh lập tức đưa tay lên trán, kiểm tra thân nhiệt. Không sốt, vậy tại sao vô duyên vô cớ lại có thể xuất hiện áo giác như vậy được chứ! Tổng giám đốc là một người sợ bẩn tới vậy, sao có thể ngồi trên chiếc xe đó! Vân Phàm vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, anh đưa tay, bấu thật mạnh vào người, cảm giác đau đớn truyền tới đã khiến anh bừng tỉnh. Đây thật sự không phải là mơ, có chăng là do hôm nay tổng giám đốc đã uống nhầm thuốc, hay là do mặt trời bỗng nhiên mọc ở đằng Tây đây?
Khi Lộ Nam đi tới trước mặt Vân Phàm, thấy anh vẫn còn há miệng, bộ dạng kinh ngạc, anh hắng giọng một tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!