“Lộ Nam, không phải như anh nghĩ! Em...” Tô Bắc nhìn Lộ Nam nhưng đột nhiên nói không nên lời, hình như dũng khí trong khoảnh khắc ấy lại biến mất trong chớp nhoáng.
Lộ Nam nhìn Tô Bắc cười lạnh lùng một tiếng.
“Sao vậy, không biết nói gì sao! Đó là vì bị anh nói trúng rồi đúng không, nếu như không phải như anh nói thì em đã trở về rồi, tại sao còn muốn đi. Tô Bắc, anh thực sự nhìn nhầm em rồi!” Trong lời của Lộ Nam ẩn giấu chút lạnh lùng và phẫn nộ.
Tô Bắc nhìn anh muốn giải thích nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Lộ Nam hoàn toàn đã hiểu sai ý của cô, hiện giờ cô cũng không biết điều anh để tâm nhất là gì, bản thân cô phải nói gì anh mới tin cô.
“Lộ Nam, anh...Nếu như anh cứ muốn nghĩ như vậy thì em cũng hết cách!” Tô Bắc vật lộn một hồi lại nói ra câu như vậy.
Lộ Nam nhìn cô rồi đột nhiên cười chế nhạo.
“Tô Bắc, tốt, em như vậy là tốt, vậy thì anh hỏi em một câu cuối cùng, người đàn ông đầu tiên của em có phải là Lý Vân Khải không, đứa bé đó có phải là con của em và Lý Vân Khải. Nếu như năm năm trước không phải là hắn phản bội em, có phải là em sẽ ở bên hắn!” Sắc mặt Lộ Nam vừa phẫn nộ vừa thê lương.
Tô Bắc sừng sỡ, anh luôn cho rằng người đàn ông đầu tiên của mình là Lý Vân Khải sao?
Trong mắt anh, cô lại là người tùy tiện như vậy sao?
Năm năm trước, nếu như không phải bị Tô Noãn và Diệp Nhiễm gài bẫy, sao cô có thể xảy ra quan hệ gì với người đàn ông xa lạ chứ.
Tô Bắc buồn bã nhìn Lộ Nam.
“Thì ra, từ trước tới giờ anh luôn nghĩ như vậy, điều anh để tâm nhất là lần đầu tiên của em không trao cho anh đúng không? Mọi người đều nói điều đàn ông để tâm nhất là lần đầu tiên của phụ nữ không trao cho mình, trước đây em luôn không tin, nhưng bây giờ hoàn toàn tin rồi, hóa ra tất cả đều là thật. Thực ra đứa bé không phải là của Lý Vân Khải không quan trọng nữa bởi vì cho dù người ở cùng em là Lý Vân Khải hay Trương Vân Khải, thì trong lòng Lộ Nam anh cũng cực kỳ để tâm. Anh chê em bẩn thỉu anh cứ nói thẳng, không cần phải nói gần nói xa. Lộ Nam, bây giờ em nói rõ cho anh biết, nếu như anh chịu không nổi thì đừng tiếp tục giày vò nhau như vậy nữa tránh để em khó chịu mà bản thân anh cũng đau khổ!” Tô Bắc nói xong đau đớn nhắm mắt lại.
Cô sớm đã đoán được chuyện này luôn là nút thắt trong lòng Lộ Nam.
Anh tiếp nhận không nổi.
Nếu như anh ấy không tiếp nhận nổi, bản thân mình nói nhiều thêm nữa cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Hai đứa bé, che giấu có lẽ chỉ là điểm chớp lửa của chuyện này mà thôi.
Quả nhiên tình yêu tới cuối cùng vẫn là thứ làm người ta tổn thương nhất.
Tô Bắc nhắm nghiền mắt lại mà trái tim cô rất đau, rất đau.
Nhưng cô vẫn đứng ở đó.
Cô đã nói như vậy nhưng cô vẫn ngây thơ đợi chờ Lộ Nam giải thích.
Cô hy vọng anh sẽ phản bác lời mình nói, nói với cô rằng Tô Bắc, anh chưa từng nghĩ như vậy về em.
Cho dù anh nói, Tô Bắc, trái tim anh tuy rằng rất khó chịu nhưng anh yêu em!
Tô Bắc cảm thấy mình còn có thể chấp nhận lời từ chối như vậy.
Nhưng Lộ Nam im lặng, anh hoàn toàn lặng thinh.
Chút hy vọng nhỏ bé trong lòng Tô Bắc trong chớp mắt vụn vỡ.
Hóa ra “Bi thương không lớn bằng trái tim chết đi” nói tới chính là cảm giác này.
Giờ này phút này cô hy vọng nhiều biết bao, hy vọng mình chưa từng tới thành phố Nam Hy.
Nếu như vậy trái tim cô sẽ không đau đớn khó chịu như vậy!
Tô Bắc từ từ mở mắt ra nhìn Lộ Nam chằm chằm.
“Em hiểu rồi!” Cô nói ra ba từ đó một cách không thể rõ ràng hơn, nói rồi liền quay người bỏ đi.
Lộ Nam sừng sờ.
Cô hiểu cái gì?
Bản thân hỏi cô đứa bé có phải là con của Lý Vân Khải không, cô lại không trả lời.
Trên thế gian này có một câu nói rất hay: “Im lặng đồng nghĩa với thừa nhận”.
Cô ấy như vậy đã ngầm thừa nhận vì vậy mới không thèm nói rõ cho mình biết sự thật.
Nhìn Tô Bắc bai rối chạy vào trong thang máy, Lộ Nam liền đóng sập cửa lại, anh đưa tay ra nắm chặt lấy tóc mình mà quỳ rạp xuống đất.
Anh giống như một con thú bị vây hãm đau đớn nhưng không có cách nào thoát khỏi.
Tô Bắc đi vào thang máy, tim cô lại bắt đầu xuất hiện những cơn đau không rõ.
Cô đưa tay lên nắm chặt lấy ngực mình, không ai biết được trong giây phút ấy cô yếu ớt tới chừng nào.
Tô Bắc gần như loạng choạng chạy ra khỏi thang máy.
Mười hai giờ đêm rồi, may là trên đường không có người.
Nếu không thì tất cả mọi người đều nhìn thấy sự tiều tụy của cô.
Tô Bắc ôm chặt lấy ngực mình chạy về phía chung cư đối diện.
Cô đi tới trước cửa mà cả người mệt vô cùng như đang vác mấy bao tải nặng vậy.
Tim cô đau vô cùng!
Cô không biết đây rốt cuộc là bản thân đau lòng nên tim mới đau khủng khiếp như vậy hay cô thực sự bị bệnh rồi.
Tô Bắc ngồi xổm trước cửa thở hổn hển.
Rất lâu, rất lâu sau cảm xúc của cô mới từ từ lắng xuống.
Mặc dù trong lòng cô vẫn khó chịu như cũ nhưng trái tim cô lại không đau đớn như vậy nữa.
Tô Bắc dựa vào tường mà yếu ớt đứng dậy và đưa tay ra mở cửa rồi đi vào trong.
Cô nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ.
Cô vừa đi tới cửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi còn ngái ngủ.
“Chị Bắc Bắc...” Diệp Đình Lạc mắt khép hờ nhìn Tô Bắc.
Trên mặt cô đang viết rõ hai chữ buồn ngủ, xem ra vẫn chưa tỉnh ngủ mà đang nửa tỉnh nửa mơ.
Tô Bắc khẽ “Ừm” một tiếng rồi quay về phòng.
Diệp Đình Lạc lại lắc đầu thật mạnh thực sự tỉnh táo rồi.
Cô nhìn Tô Bắc nói nhỏ.
“Chị Bắc Bắc, chị đi tìm tổng giám đốc Lộ rồi?” Diệp Đình Lạc hỏi.
Tô Bắc có chút ngẩn người nhưng cô lập tức gật đầu chậm rãi.
Diệp Đình Lạc lấy tay dụi dụi mắt.
“Thực ra vừa nãy em đi vệ sinh xong liền định đi xem chị ngủ thế nào, nếu như bây giờ chị trở về rồi vậy chúng ta tới phòng khách nói chuyện đi!” Diệp Đình Lạc nói.
Tô Bắc nghĩ một lát rồi gật đầu.
Hai người vào trong phòng khách ngồi trên sofa.
Diệp Đình Lạc im lặng hồi lâu như đang chuẩn bị lời nói.
Nửa ngày sau cô mới nói một câu.
“Chị Bắc Bắc, chị tìm thấy tổng giám đốc Lộ chưa?” Diệp Đình Lạc hỏi.
Tô Bắc gật đầu.
“Từ trong nhà đi ra, anh ấy đã đứng trước cửa nhà, hai người bọn chị đối diện với nhau, chị cho rằng tối nay anh ấy sẽ không về! Không ngờ giờ này lại gặp!” Tô Bắc bình tĩnh nói.
Sắc mặt cô ấy nhìn không thấy vẻ khác lạ nào.
Cứ như giữa cô và Lộ Nam chưa từng xảy ra chuyện gì, hôm nay chỉ là bình thường cãi nhau hai ba câu thôi, chỉ có vậy.
Diệp Đình Lạc nhìn Tô Bắc mà sắc mặt có chút bừng tỉnh.
Không biết cô đang nghĩ chuyện gì mà cả người nhìn có vẻ như lòng không ở đây.
Một lúc lâu sau cô mới mở miệng.
“Chị Bắc Bắc, vậy sau này chị và tổng giám đốc Lộ...định làm thế nào?” Diệp Đình Lạc hỏi.
Tô Bắc nghĩ một lát.
“Tình hình hiện tại giống như cũng không có phần chị dự định, nếu đã như thế rồi, vậy thì cố gắng hết sức, còn chuyện ra sao thì nghe theo ý trời vậy, chị không thao túng được ai cả, nhưng chị sẽ không từ bỏ Tiểu Hàn và Tiểu Lẫm!” Tô Bắc kiên định nói.
Diệp Đình Lạc gật đầu.
“Chị Bắc Bắc, tổng giám đốc Lộ...anh ấy...anh ấy nói gì với chị sao? Hoặc là bây giờ anh ấy nghĩ thế nào?” Diệp Đình Lạc nhìn Tô Bắc hỏi.
Tô Bắc nhìn cô một cái rồi bình tĩnh lắc đầu.
Cô không biết tại sao Diệp Đình Lạc lại đột nhiên quan tâm tới chuyện của cô và Lộ Nam.
Nhưng cuộc đối thoại sau đó hoàn toàn khiến cô hiểu rõ suy nghĩ của Diệp Đình Lạc.
Diệp Đình Lạc cúi đầu, hình như cô không dám nhìn Tô Bắc.
“Chị Bắc Bắc, chị nghĩ tới tổng giám đốc Cố chưa?” Diệp Đình Lạc hỏi.
Tô Bắc lặng người.
“Tổng giám đốc Cố?” Tô Bắc nhìn Diệp Đình Lạc không hiểu.
Diệp Đình Lạc gật đầu liên tiếp.
“Đúng, tổng giám đốc Cố, Cố Niên Thành, chị thích anh ấy không?” Diệp Đình Lạc hỏi.
Tô Bắc lắc đầu.
“Chị thích anh ấy không phải giống như kiểu em nghĩ mà chỉ là bạn bè thích nhau, anh ấy đối với chị quá tốt rồi, chị vô cùng biết ơn nhưng kiểu thích giữa những người yêu nhau thì cả đời này có lẽ chị cũng không có nữa!” Tô Bắc nói.
Diệp Đình Lạc không biết làm thế nào ngoài gật đầu.
Cô cúi đầu và lại bắt đầu im lặng lần hai.
Tô Bắc luôn cảm thấy tối nay Diệp Đình Lạc có chút kỳ lạ, hình như cô có chuyện muốn nói nhưng vẫn luôn không dám nói.
Tô Bắc nghĩ ngợi nói.
“Đình Lạc, nếu như em có tâm sự thì nói cho chị, chị Bắc Bắc có thể giải quyết giúp em, mặc dù tâm trạng của chị hôm nay không được tốt nhưng nếu như em có chuyện gì, chị sẽ là người đầu tiên đứng ra giúp em!” Tô Bắc quan tâm nói.
Khuôn mặt Diệp Đình Lạc lại bất ngờ đến mức hơi khó coi.
Cô ngẩng mặt lên nhìn Tô Bắc, sắc mặt gượng gạo.
“Chị Bắc Bắc, tổng giám đốc Cố thích chị, chị biết không?” Diệp Đình Lạc hỏi.
Tô Bắc gật đầu.
“Chị nghĩ, chắc là chị biết!” Tô Bắc nói một câu nước đôi.
Diệp Đình Lạc có chút gấp gáp.
“Chị Bắc Bắc, em nói là kiểu yêu thích giữa tình yêu với nhau chứ không phải thích kiểu bạn bè!” Diệp Đình Lạc nôn nóng giải thích.
Tô Bắc gật đầu.
“Chị có thể hiểu, thực ra chị sớm đã cảm nhận được vì vậy có lúc chị cũng cố tình tránh xa Cố Niên Thành, chị hy vọng hai bọn chị mãi mãi là bạn bè, em hiểu không?” Tô Bắc hỏi.
Diệp Đình Lạc gật đầu liên tiếp.
“Em biết, đương nhiên là em biết nhưng tổng giám đốc Cố không biết, anh ấy cho rằng chỉ cần không có tổng giám đốc Lộ, chị sẽ thích anh ấy!” Diệp Đình Lạc nhanh nhảu mở lời, giải thích với Tô Bắc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!