Tô Noãn thật sự muốn tận tay bóp chết người trước mặt mình.
Tuy nhiên nhóm người đàn ông này đều là những chàng trai trẻ mạnh khỏe, cô ta sao có thể làm đến cùng được.
Rốt cuộc thì tên cầm đầu là người sau lưng người đàn ông đó.
Bản thân rõ ràng muốn cho anh ấy biết sự thật, nhưng anh lại dùng thủ đoạn quyết liệt như vậy đối phó với mình.
Trong lòng Tô Noãn vô cùng oán hận.
Tình yêu cô ta dành cho Lộ Nam, bỗng biến thành nỗi thù hận sâu sắc.
Cô ta vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông ở ngõ.
“Anh à, không ngờ rằng cô gái đó quả thật không tệ, tổng giám đốc Lộ bảo chúng ta làm như vậy, anh ấy đâu có tiếc rẻ gì, dẫu sao thì dù tăm tiếng có tệ đến thế nào, trước đây cũng là một ngôi sao nổi tiếng, nhìn dáng vẻ mà cô ấy dùng tay gỡ tóc, trong lòng em cảm thấy rất ngứa ngáy, không nghĩ rằng bản thân lại có thể nếm được mùi vị của cô bé này!” Người đàn ông nói một cách vô cùng dung tục.
Tô Noãn cảm thấy buồn nôn nhưng tay chân lại bị cố định.
Ra ra vào vào, cô ta không biết rốt cuộc có bao nhiêu người đàn ông đến xong lại đi.
Cô ta giống như một con cá chết vậy, nằm ở đó, để bất cứ ai đặt tay xuống.
Cô ta thề rằng, thù này nhất định phải trả.
Cuối cùng, Tô Noãn nghe thấy tiếng bước chân của hai người cuối cùng, dần dần đi xa.
Lúc này cô ta mới từ từ ngồi dậy, cô ta chầm chậm mặc lại quần áo rách nát lên người, đứng dậy, đi về phía xe mình.
Trước đây Tô Noãn này đã từng chết rồi.
Kể từ bây giờ, cô ta sẽ không là Tô Noãn nữa.
Cô ta sống cũng chỉ vì một mục đích, đó chính là chia rẽ Tô Bắc và Lộ Nam, bọn họ không bỏ qua cho cô ta, vậy thì cô ta cũng sẽ không để cho họ theo ý nguyện!
Cô ta sẽ khiến họ sống cả đời trong đau khổ và dối trá!
Tô Noãn nắm tay oán hận, thầm thề.
Chung cư ở trung tâm thành phố.
Hai cục cưng nhỏ Tô Hàn và Tô Lẫm.
Chúng vì muốn cho Tô Bắc một không gian yên tĩnh, hai cậu bé có ý quay về phòng.
Hai cậu bé không vui vẻ ngồi lên giường của Tô Hàn.
Tô Lẫm đột nhiên giơ tay ra, kéo kéo cánh tay của anh trai mình.
“Anh trai, anh đã từng nghĩ, ba ruột của chúng ta rốt cuộc là ai chưa?” Tô Lẫm hỏi.
Tô Hàn lắc lắc đầu.
“Mẹ không muốn nhắc đến, trước đây anh cũng tò mò, sau này cũng không nghĩ đến nữa, còn em thì sao?” Tô Hàn hỏi lại.
Tô Lẫm cúi chiếc đầu nhỏ xuống.
“Nói thật ư?” Tô Lẫm khẽ nói.
Tô Hàn gật gật đầu.
“Đương nhiên là nói thật rồi, giữa hai chúng mình còn phải che giấu gì chứ?” Tô Hàn nghiêm túc nói.
Tô Lẫm bất lực thở dài.
“Nói thật, trước sự việc ngày hôm nay, em cũng nghĩ qua, ba ruột của chúng ta là ai, nhưng đó cũng là lúc rảnh, tùy ý suy nghĩ một lúc, vốn không thể suy nghĩ sâu sa. Tuy nhiên, qua chuyện ngày hôm nay, em bỗng nhiên muốn biết, người đàn ông đó rốt cuộc là ai, sao ông ấy lại bỏ rơi mẹ và chúng ta, để mẹ một thân một mình, đối mặt với nhiều chuyện như vậy, em nhìn mẹ bất lực nhưng lại tỏ ra mạnh mẽ, em rất đau lòng, anh trai à!” Tô Lẫm vừa nói vừa rơi nước mắt.
Tô Hàn lấy tờ giấy ở bên cạnh đưa cho Tô Lẫm.
“Tiểu Lẫm, đừng khóc, thực ra anh cũng nghĩ giống em. Hôm nay, họ nói người đàn ông trăng hoa đó, lúc đó anh nghĩ, sao mẹ lại không phản bác lại, lẽ nào người đàn ông đó thật sự xấu xa đến như vậy, mẹ mới không nói gì sao? Hơn nữa, mẹ vốn không thích ba ruột của chúng ta, nhưng nếu như mẹ không thích thì sao lại sinh ra chúng ta chứ!” Tô Hàn khó hiểu nói.
Tô Lẫm đột nhiên đứng dậy.
Cậu nhìn Tô Hàn một cách nghiêm túc.
“Anh, chúng ta bắt đầu điều tra thôi, em tin rằng chúng ta nhất định sẽ tra ra được, ba ruột của chúng ta là ai, chúng ta phải lấy lại công bằng cho mẹ, hỏi ông ta vì sao lại bỏ rơi mẹ! Có được không?” Tô Lẫm kiên định nói.
Tô Hàn nhìn em trai, trong đôi mắt hiện lên một vệt sáng.
“Được, Tiểu Lẫm, anh cũng nghĩ như vậy, chỉ cần chúng ta điều tra ra người đó, liền đi tìm ông ta hỏi rõ chuyện!” Tô Hàn nói.
“Vậy chúng ta có cần nói trước với mẹ một tiếng không?” Tô Lẫm hỏi.
Tô Hàn lắc lắc đầu.
“Không cần, mẹ bây giờ tâm trạng không tốt, chúng ta không được làm mẹ phân tâm, chúng ta cứ điều tra ra trước, sau đó đi hỏi người đàn ông đó, nếu như câu trả lời của ông ta không làm tổn thương đến mẹ, chúng ta mới nói cho mẹ, còn nếu như làm tổn thương đến mẹ, chúng ta sẽ nhất định sẽ bắt ông ta trả giá!” Lúc Tô Hàn nói, trong đôi mắt cậu hiện lên một vệt u ám, không giống một đứa trẻ một chút nào.
Tô Lẫm gật gật đầu.
“Nếu chúng ta đã được sinh ra từ năm năm trước, vậy chúng ta bắt đầu điều tra từ năm năm trước, trước tiên chúng ta hãy điều tra, thời gian đó, người đàn ông nào đã có mối quan hệ với mẹ, sau đó tra từng bước một!” Tô Lẫm nói.
Tô Hàn gật đầu tán thành.
“Được, cứ làm như vậy đi, bây giờ chúng ta bắt đầu tra một người tình nghi, không được bỏ qua!” Tô Hàn nói.
Tô Lẫm “ừm” mạnh một tiếng, hai cậu nhóc cầm lấy máy tính, thậm chí còn sử dụng thám tử tư, bắt đầu điều tra chuyện từ năm năm trước.
Khi đó, Tô Bắc đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ.
Quả nhiên, sinh nhật của cô, tuyệt đối không phải ngày tốt lành gì.
Năm năm trước, cô đã tạo ra một điều sỉ nhục, năm năm sau, cô và Lộ Nam lại tạo ra cục diện này.
Thượng đế dường như đang cố tình chứng kiến những trò đùa của cô, mỗi lần khi cô vui vẻ, đều bắt cô phải đối diện với một điều gì đó.
Tô Bắc cười nhạo một tiếng.
Diệp Đình Lạc mang theo thức ăn từ trong bếp bước ra.
Cô ấy nhìn cơ thể Tô Bắc hơi yếu, đặc biệt làm món cá hấp, cũng làm thêm vài món ăn phụ.
Tô Bắc nhìn đồ ăn, không thèm ăn chút nào.
Diệp Đình Lạc bất lực nhìn cô.
“Chị Bắc Bắc, chị không nhiều thì cũng phải ăn ít chứ, chị nhìn chị xem, bộ dạng bây giờ nhìn như người đã mệt mỏi trong một thời gian dài, chị ăn chút đi, rồi đi ngủ một giấc, được không?” Diệp Đình Lạc nói.
Tô Bắc liếc nhìn Diệp Đình Lạc.
“Đình Lạc, cảm ơn sự quan tâm của em, nhưng bây giờ chị thật sự nuốt không trôi, chị cũng muốn tâm trạng tốt hơn một chút, nhưng chị cảm giác không ăn nổi!” Tô Bắc nghiêm túc nói, nhưng lại khiến người khác đau lòng và bất lực như vậy.
Diệp Đình Lạc thực sự hết cách rồi, đành chuyển qua Tô Hàn và Tô Lẫm.
“Chị Bắc Bắc, chị không ăn cơm, Tiểu Hàn và Tiểu Lẫm cũng không muốn ăn, chúng còn nhỏ tuổi, theo quá trình phát triển cơ thể của trẻ con, chúng không ăn tối, bây giờ nhất định đã đói rồi, nhưng nếu như chị không ăn, em đoán rằng chúng cũng không thể ăn được, em cũng không biết phải khuyên sao nữa…” Diệp Đình Lạc bất lực nhìn Tô Bắc.
Tô Bắc liếc nhìn Diệp Đình Lạc, mặc dù cô biết đây là cách mà Diệp Đình Lạc dùng để muốn mình ăn cơm.
Nhưng bản thân cũng không thể khiến cô ấy khó xử như vậy.
Càng không thể phụ lòng sự vất vả quan tâm của cô.
Mà thôi, ăn một chút vậy!
“Được rồi, vậy em đi gọi Tiểu Hàn và Tiểu Lẫm, bảo chúng ra ăn cơm, chị cũng ăn một chút, dù sao thì em cũng vất vả làm lâu như vậy!” Tô Bắc nói.
Diệp Đình Lạc liền mỉm cười ngay lập tức.
“Vâng! Được ạ, vậy em đi gọi hai cục cưng ra ăn cơm!” Diệp Đình Lạc vừa nói vừa đi về phòng của Tô Hàn.
Trong miệng Diệp Đình Lạc, hai cậu bé đang nằm dài ra, bận rộn với chiếc máy tính.
Chuyện của năm năm trước, chúng chỉ có thể thông qua mạng và thám tử tư, mới có thể có được chút thông tin.
Ai biết rằng, chúng đang ra sức điều tra thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng Diệp Đình Lạc gọi.
“Tiểu Hàn, Tiểu Lẫm, ra ăn cơm thôi, mẹ các em đang đợi các em đó!” Diệp Đình Lạc nói.
Tô Hàn và Tô Lẫm, lập tức đóng máy tính lại.
Chúng liếc nhìn nhau, nhanh chóng bước về phía cửa.
Tô Hàn mở cửa, híp mắt cười nhìn Diệp Đình Lạc.
“Chị Diệp Đình Lạc vất vả rồi, chúng em đi ăn cơm đây!” Tô Hàn lanh lợi nói.
Tô Lẫm ở phía sau Tô Hàn, vẫn đang nghĩ về chuyện năm năm trước.
Mặc dù lúc đó chúng xem chừng chỉ là một phôi thai.
Trên bàn ăn, Tô Hàn và Tô Lẫm ngồi cạnh hai bên Tô Bắc.
Diệp Đình Lạc ngồi dối diện Tô Bắc, cô đứng dậy lấy một chiếc bát đầy ụ đồ ăn, đồ ăn vẫn còn bac hơi nóng hổi.
Diệp Đình Lạc đẩy món cá hấp ra trước mặt Tô Bắc.
“Chị Bắc Bắc, chị nếm thử xem, món cá hấp chị thích nhất đó.” Diệp Đình Lạc nói.
Tô Bắc gật gật đầu, cô khẽ vươn người ra trước gắp món cá hấp.
Kết quả, cô liền ngửi thấy mùi tanh bay về phía mình.
Tô Bắc ngay lập tức che miệng lại buồn nôn.
Cô đứng thẳng người dậy, chạy về phía nhà vệ sinh.
Cô đứng cạnh vòi nước, ho khan một lúc lâu, trong người cảm thấy rất buồn nôn.
Diệp Đình Lạc theo sau lo lắng, nhìn thấy cảnh đó.
Tô Bắc che miệng, cố gắng nôn.
Diệp Đình Lạc lo lắng nhìn Tô Bắc.
“Chị Bắc Bắc, chị không sao chứ, em nhìn sắc mặt chị khó coi quá!” Cô nói.
Tô Bắc lắc lắc đầu, trong lòng cảm thấy vẫn còn một chút buồn nôn.
“Không sao, chắc là ăn muộn quá, nên dạ dày không thoải mái, chị súc miệng trước, sau đó uống chút canh, chắc là sẽ không sao đâu!” Tô Bắc nói.
Diệp Đình Lạc vẫn chưa yên tâm.
Dẫu sao thì tối nay Tô Bắc cũng đã ngất trước cửa Hiên Viên Lầu.
“Chị Bắc Bắc, hay là chúng ta đến bệnh viện khám một chút, em nhìn chị, cơ thể rõ ràng không khỏe mạnh, chị như vậy em thật sự rất lo lắng!” Diệp Đình Lạc nói.
Tô Bắc vẫn lắc đầu.
“Đình Lạc, nghe này, em không phải khuyên chị nữa, cũng đừng nói chuyện của chị cho người khác, chị thật sự không sao cả, nếu như cơ thể chị có vấn đề, chị sẽ tự mình đến bệnh viện đầu tiên, dẫu sao thì chị không từ bỏ việc giải thích với Lộ Nam, dù cho sau này bọn chị không thể bên cạnh nhau, vậy chị cũng sẽ không thể để anh ấy hiểu lầm chị như vậy, chị không cố tình giấu diếm, càng không cố tình lừa dối. Tô Hàn và Tô Lẫm quen biết anh cũng chỉ là vô tình, tất cả đều không nằm trong dự đoán của chị, chị nhất định phải nói rõ cho anh ấy, cho nên chị sẽ không để mình có chuyện gì, hơn nữa vẫn còn Tiểu Hàn và Tiểu Lẫm, vì chúng chị cũng sẽ cố gắng khiến bản thân mạnh mẽ!” Tô Bắc nghiêm túc nói.
Diệp Đình Lạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!