Lộ Nam ôm cô vào lòng.
“Đúng thế, đây là bất ngờ anh chuẩn bị cho em, đương nhiên phải có phong cách riêng rồi, có điều nó chỉ thuộc về anh và em! Là thế giới anh dành tặng cho em!” Lộ Nam dịu dàng nói.
Tô Bắc cảm động gật đầu.
Cả buổi chiều, Tô Bắc và Lộ Nam đều ở trong biển hoa.
Tô Bắc phát hiện, Lộ Nam còn chuẩn bị cả nơi nghỉ ngơi trong biển hoa.
Ẩn trong thảm nền Tatami biển hoa còn có ghế sofa, nhìn có vẻ vô cùng an nhàn, dễ chịu.
Tô Bắc nằm trong lòng Lộ Nam ngủ thiếp đi mất.
Cô mơ thấy mình kết hôn với Lộ Nam, cô nói chân tướng cho anh, Lộ Nam vô cùng dễ dàng chấp nhận Tô Hàn và Tô Lẫm.
Một nhà ban người họ sẽ vui vẻ chung sống với nhau.
Khi Tô Bắc tỉnh lại thì đã là năm giờ chiều.
Cô dụi mắt, thấy Lộ Nam mang vẻ mặt đầy ý cười nhìn mình.
Tô Bắc lè lưỡi.
“Có phải anh vẫn luôn giữ dáng ngồi này không thay đổi không?” Tô Bác ngại ngùng nói.
Lộ Nạm cười lắc đầu.
“Không sao, thấy em ngủ ngon, anh rất vui.” Lộ Nam chẳng hề gì.
Tô Bắc im lặng.
Cô đoán chừng cánh tay Lộ Nam đã bị mình nằm tê rồi!
“Được rồi, anh vui là được. Chỉ là, có phải chúng ta nên đi trước không, đến đó chuẩn bị mọi thứ rồi chờ mọi người tới?” Tô Bắc nói.
Lộ Nam gật đầu.
“Cũng được, chỉ có điều khi con heo lười nhỏ nào đó đang ngủ thì anh đã đặt địa điểm và món ăn xong rồi, em qua đó nhìn xem, nếu được thì chúng ta đến đó, không được thì anh cũng đã chọn ba nhà nữa dự phòng ở đây!” Lộ Nam nói.
Tô Bắc chu môi, đáng yêu gật đầu.
“Được, cảm ơn anh Lộ Nam, chuyện gì anh cũng nghĩ hết cho em!” Tô Bắc nũng nịu nói.
Lộ Nam đưa tay gõ mũi cô.
“Anh nghĩ hết những chuyện này cho em không phải vì anh mà vì anh muốn phụ trách nửa đời sau của em. Sau này ngoài anh ra em không được động lòng với ai nữa, nếu không anh sẽ không bỏ qua cho em!” Lộ Nam cười nói.
Tô Bắc chóp chép miệng.
“Em cũng muốn động lòng với người khác, vấn đề là người khác không muốn em!” Tô Bắc cười đùa nói.
Lộ Nam bất đắc dĩ nhìn cô, ánh mắt cực kỳ cưng chiều.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, Tô Noãn đang ở nhà cùng Tô Vân Thiên và Vân Cẩm.
Hôm nay sau khi xem xong buổi họp báo của Cố Thiến Doanh, cô ta càng thêm sốt ruột.
Bây giờ thế giới bên ngoài đều đang chửi rủa cô ta, Cố Thiến Doanh lại lần nửa đắc ý, điều này căn bản không giống với cô ta dự đoán ban đầu!
Tô Noãn vừa tức giận vừa không biết phải làm sao.
Cô ta ở trong phòng khách, cầu xin Tô Vân Thiên mãi.
Nhưng Tô Vân Thiên vẫn không nói gì, đợi vài ngày rồi lại đợi thêm vài ngày nữa.
Tô Noãn hơi tức giận, đợi thêm vài ngày nữa đoán chừng gái trinh nữ đã thành đàn bà rồi.
Cô ta giận dữ đi lên lầu.
Cô ta vừa đi tới cầu thang tầng hai liền nghe thấy Vân Cẩm hỏi Tô Vân Thiên.
“Không phải ông biết chuyện Tô Bắc và hai đứa con à? Có cái thóp này trong tay, ông còn sợ Tô Bắc không nghe ông sao? Vì sao ông không thay Noãn Noãn ra mặt chứ, ông xem con bé bây giờ ngày nào cũng bực bội không yên, tôi thấy mà đau lòng!” Vân Cẩm nói.
Tô Vân Thiên vô thức nhìn lên tầng hai.
Tô Noãn lùi lại, trốn vào góc rẽ.
Tô Vân Thiên bất đắc dĩ lên tiếng.
“Thôi đi, hôm nay không nói nữa, Noãn Noãn bị chúng ta chiều hư, bây giờ tôi chỉ đành dùng kế hoãn binh của bà để kéo con bé lại, nếu không chưa biết chừng nó còn gây ra chuyện gì! Hơn nữa, hôm nay là sinh nhật Noãn Noãn, tối nay chúng ta còn định chúc mừng nó nên đừng nhắc tới chuyện này. Vả lại, hôm nay cũng là sinh nhật Bắc Bắc, lúc này tôi không thể đi tìm con bé khiến nó không vui, suy cho cùng quan hệ của con bé với chúng ta dù có xa cách hơn nữa thì cũng là con ruột chúng ta, sau này chúng ta đừng như trước đây nữa!” Tô Vân Thiên nói.
Vân Cẩm trừng mắt nhìn ông ta.
“Vậy khi ông uy hiếp Tô Bắc gả cho Lộ Nam, thậm chí ngay cả công ty nhà Vân Thiến cũng không tiếc, đều mang ra uy hiếp Tô Bắc, sao lúc đó ông không nói con bé là con ruột chúng ta?” Vân Cẩm có phần tức giận nói.
Nếu không phải ban đầu Tô Vân Thiên khăng khăng đưa Tô Bắc đi thì quan hệ của họ với Tô Bắc cũng không đến mức không thân thiết như này.
Bây giờ đã như vậy, trong lòng bà ta cũng không yêu nổi đứa con gái này.
Nhưng đột nhiên chồng bà ta lại nói là do họ sai.
Sớm biết là sai thì sao ban đầu còn làm vậy?
Nghe giọng điệu tức giận của Vân Cẩm, Tô Vân Thiên hơi bất đắc dĩ.
“Vân Cẩm, không thể nói như vậy, ban đầu tôi đưa Bắc Bắc đi, bà cũng thấy rõ hiện thực mà, số mệnh nhà chúng ta quả thực bị con bé làm ảnh hưởng, nếu tiếp tục như vậy thì nhà chúng ta rất có khả năng sẽ phá sản, tôi đưa nó đi, làm ăn lập tức tốt lên, bà cũng không thể nói hoàn toàn là do tôi sai. Bắc Bắc quay lại lần nữa, mặc dù không thân thiết với chúng ta nhưng chi phí ăn mặc, tôi cũng không đối xử tệ với nó. Chỉ là năm năm trước danh tiếng con bé không tốt, tôi cũng không dám để nó tiếp tục ở lại nhà họ Tô nữa. Cho nên dưới cơn tức giận mới để nó và Vân Thiến sang Mỹ, bà càng không biết, khi đó sở dĩ tôi đồng ý bà và Noãn Noãn để Tô Bắc gả thay là vì khi đó danh tiếng Bắc Bắc không tốt, tôi sợ con bé không tìm được người tốt để gả. Mặc dù Lộ Nam thần bí nhưng dù sao người ta cũng là gia đình giàu có, bây giờ thấy Lộ Nam tốt rồi, bà xem con gái bà dạy đi, lại không an phận, bà nói tôi phải làm sao?” Tô Vân Thiên nói, cũng có chút tức giận.
Vân Cẩm chẹp miệng.
“Cái gì gọi là con gái tôi dạy, bao nhiêu năm nay con gái đều lớn lên bên cạnh chúng ta, lẽ nào là lỗi sai của một mình tôi sao?! Sao ông không nói bản thân ông, trong lòng chỉ biết có làm ăn, đã bao giờ ông thật sự quan tâm con gái nhà mình!” Vân Cẩm tức giận nói.
Tô Vân Thiên có chút á khẩu không trả lời được.
Lời Vân Cẩm nói không phải không có lý.
Nhưng bây giờ đã thế này rồi, ông ta còn có thể làm gì?!
“Nhưng cho dù như vậy, vì Noãn Noãn, tôi cũng không thể lấy chuyện này để bức bách Bắc Bắc, làm vậy tôi có còn là người không? Chuyện đứa bé, nếu Bắc Bắc đã không muốn nói cho người khác thì chắc hẳn con bé cũng tự có suy nghĩ của mình, tôi không muốn ép nó, bà cũng đừng nói linh tinh, biết chưa?” Tô Vân Thiên nói.
Vân Cẩm trừng mắt nhìn ông ta.
“Cái gì mà tự có suy nghĩ của mình, còn không phải vì không biết là con hoang của người đàn ông nào, bây giờ lại không dám nhận sao?! Nó cho rằng cứ trốn trốn tránh tránh như vậy thì có thể giấu cả đời à, đó là hai đứa bé chứ không phải hai cái bánh bao, có thể ăn hoặc cất vào túi!” Vân Cẩm tức giận nói.
Tô Vân Thiên bất đắc dĩ nhìn Vân Cẩm, lắc đầu rồi đi lên tầng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tô Noãn vội vàng trở về phòng mình.
Cô ta vừa đóng cửa liền nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ hành lang.
Tô Noãn dựa vào cửa, vẻ mặt khiếp sợ.
Con, năm năm trước, lẽ nào chính là lần cô và Diệp Nhiễm tính kế đó!
Thật không ngờ người phụ nữ Tô Bắc này lại mang thai, còn dám sinh đứa bé với người đàn ông xa lạ.
Lần này cô cũng không sợ Tô Bắc nữa.
Cô nắm được điểm yếu này của Tô Bắc, chỉ cần nói chuyện này cho Lộ Nam thì chắc chắn Lộ Nam sẽ không cần tiện nhân này nữa.
Chỉ cần nghĩ đến đây, Tô Noãn liền hứng khởi khó mà kìm chế.
Tô Noãn ở trong phòng, chỉ trong vòng nửa tiếng, cô ta đã nghĩ ra vô số cách đối phó với Tô Bắc.
Chỉ cần nghĩ tới khi đó Tô Bắc sẽ quỳ dưới chân cầu xin tha thứ, cô ta liền vui vẻ đến run rẩy.
Người phụ nữ Tô Bắc này không phải rất kiêu ngạo sao?
Lần này cô ta muốn triệt để giẫm vùi Tô Bắc dưới chân.
Tô Noãn thực sự không thể ở trong phòng được nữa.
Bây giờ cô ta muốn lập tức thấy Tô Bắc sau đó nói với cô, mình đã biết bí mật của cô.
Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt Tô Bắc là cô ta lại hưng phấn như vừa hít thuốc.
Tô Noãn vội vội vàng vàng chạy xuống nhà.
Vân Cẩm nhíu mày nhìn cô ta.
“Noãn Noãn, con đi đâu đấy?” Vân Cẩm hỏi.
Tô Noãn vẫy vẫy tay.
“Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, con muốn ra ngoài mua chút đồ ăn, đi một lát liền quay lại, mẹ với ba cứ ở nhà đi!” Tô Noãn nói xong thì đi ra ngoài.
Vân Cẩm đứng lên.
Một người, hai người đều không khiến bà ta bớt lo.
“Noãn Noãn, người giúp việc đã nấu cơm rồi, bánh gato cũng đặt tới rồi, con yên tâm ngồi xuống đi, một nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm, sau đó con muốn ra ngoài chơi cũng được, thế nào?” Vân Cẩm hỏi.
Tô Noãn cau mày.
“Thôi mẹ, lát nữa con sẽ về ăn cơm, bây giờ con có việc rất quan trọng, mẹ nói với ba một tiếng nhé, con đi trước đây!” Tô Noãn nói xong thì vội vàng đi ra ngoài.
Đầu tiên cô ta lái xe tới tập đoàn Thịnh Thế.
Kết quả, cô ta đợi ở dưới tầng cả buổi cũng không thấy Lộ Nam.
Cuối cùng khi cô ta hỏi mới biết, Lộ Nam đã tan làm từ lâu.
Tô Noãn bỗng nhớ ra, Lộ Nam đưa Tô Bắc đi đón sinh nhật rồi.
Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật Tô Bắc.
Lộ Nam không thể thờ ơ.
Chỉ là, hai đứa bé mà ba nói, cô ta lại chưa từng gặp, phải đi đâu tìm đây?!
Tô Noãn đứng ở cửa tập đoàn Thịnh Thế, có chút bực bội lo lắng.
Giống như một người trúng xổ số mười sáu tỷ nhưng lại không biết đi đâu để đổi.
Cô ta vừa xoay người rời đi.
Bỗng nghe thấy có người đang thảo luận về Vân Phàm.
“Này, cô không biết đâu, trợ lý Vân bận bịu ngất trời luôn ấy, vừa giúp tổng giám đốc theo đuổi cô Anne, còn phải giúp họ đặt phòng bao tổ chức sinh nhật tối nay nữa, chiều nay tôi đi tìm anh ấy thấy anh ấy mang vẻ mặt không còn gì lưu luyến nữa khiến tôi buồn cười muốn chết!” Một cô gái cười nói.
Tô Noãn cứng ngắc đứng đó, không dám nhúc nhích, tiếp tục nghe.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!