Lộ Nam bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người lên xe.
Lộ Nam lái xe đi đến một nhà hàng vô cùng đẹp mắt.
Đây là một nhà hàng Trung Tây kết hợp, ông chủ nhà hàng cố ý mời một đầu bếp xinh đẹp người Trung Quốc và một bậc thầy cơm Tây, hai người đều là đầu bếp chính của nhà hàng này, đồ ăn cực kỳ ngon.
Tô Bắc nhìn nơi mới mẻ độc đáo này, không kìm được nhìn thêm vài lần.
“Lộ Nam, ông chủ nhà hàng này là ai vậy? Ý tưởng của ông ấy thật độc đáo, lại có thể kết hợp Trung Tây với nhau, ông ấy không sợ không có ai tới khiến nhà hàng phải đóng cửa sao?” Tô Bắc hỏi.
Lộ Nam cười nhìn Tô Bắc.
“Đoán chừng ông chủ cũng không thiếu tiền đâu!” Lộ Nam nói ra một chân lý.
Tô Bắc gật đầu.
“Chỉ là ông ấy không ngờ lại có thể kiếm được lời, đúng không?” Tô Bắc suy đoán.
Lộ Nam bất đắc dĩ nhìn cô rồi đưa tay xoa đầu cô.
“Bắc Bắc, trong cái đầu nhỏ của em rốt cuộc đang nghĩ gì đấy? Đến ăn cơm còn hỏi ông chủ nhà hàng là ai, có phải đi máy bay còn muốn nghiên cứu về CEO của công ty hàng không không?” Lộ Nam cười hỏi.
Tô Bắc thè lưỡi.
Hai người được nhân viên phục vụ đưa vào một phòng bao thanh nhã, trong phòng bao đặt hai bồn hoa lan quân tử, tràn đầy sức sống.
Lộ Nam và Tô Bắc ở chung lâu như vậy, cũng coi như tương đối hiểu khẩu vị cô.
Món anh gọi cơ bản đều vô cùng phù hợp với sở thích của Tô Bắc.
Anh gọi món xong còn cố ý cho Tô Bắc nhìn.
Tô Bắc gọi thêm một món canh rồi đưa thực đơn cho phục vụ.
Bữa trưa vô cùng đơn giản.
Tô Bắc vẫn luôn suy đoán, có lẽ khi ăn cơm Lộ Nam sẽ cho cô một bất ngờ.
Nhưng cô âm thầm đợi trong lòng cả buổi trưa cũng không thấy Lộ Nam có phản ứng gì.
Khi Tô Bắc ăn xong liền có chút mất hứng.
Lộ Nam nhìn dáng vẻ của cô thì lại cong môi cười.
Đợi đến khi Tô Bắc nhìn anh, anh lập tức lại giả bộ nghiêm trang.
Tô Bắc bĩu môi.
“Được rồi, bây giờ bữa trưa cũng ăn xong rồi, chúng ta đi đâu đây?” Tô Bắc hỏi.
Lộ Nam nhíu mày.
“Ăn trưa xong thì về công ty thôi!” Lộ Nam đáp.
Tô Bắc gật đầu.
“Được, vậy về thôi!” Tô Bắc mất hết cả hứng.
Trong lòng cô thì đã phỉ nhổ Lộ Nam vô số lần.
Đã nói sẽ có bất ngờ mà, lẽ nào anh cảm thấy hôm nay là sinh nhật cô, thời gian buổi chiều có anh ở bên, đó mới là có ý nghĩa mà?!
Tô Bắc ủ rũ, ngồi lên xe, rầu rĩ không vui.
Lộ Nam quay đầu nhìn cô, có chút không biết phải làm sao.
Thường ngày cô gái nhỏ luôn nhanh nhẹn, quyết đoán, lúc này mọi tâm sự đều viết hết lên mặt.
Đến công ty, Lộ Nam xuống xe trước, giúp Tô Bắc mở cửa xe.
Tô Bắc rầu rĩ không vui nhìn anh một cái.
“Em muốn lên tầng đọc kịch bản!” Tô Bắc nói có chút tủi thân và u oán.
Khoé miệng Lộ Nam mang theo ý cười thản nhiên.
“Đọc kịch bản làm gì, không phải nói chiều nay sẽ ở với anh sao? Không cho xem, theo anh lên tầng cao nhất!” Lộ Nam ngang ngược nói.
Tô Bắc bất đắc dĩ gật đầu.
“Được rồi, ai bảo em đã đồng ý với anh cơ chứ, vậy đi thôi, dù sao ở đó cũng chỉ ngẩn người thôi!” Giọng Tô bắc không có chút chờ mong.
Lộ Nam đang nghĩ, có phải hôm nay mình diễn hơi quá rồi không?
Không phải Vân Phàm nói, càng không chú ý thì ngạc nhiên mới càng có ý nghĩa sao?
Tên nhóc này lại dám lừa mình, quả là nên trừ lương.
Vân Phàm ngồi trong phòng làm việc, đang cố gắng giải quyết chuyện công ty, không kìm được hắt xì hơi.
Anh ấy cười vui vẻ với không khí một tiếng.
Nhất định là chủ ý của mình khiến cô Tô vô cùng vui mừng, tổng giám đốc đang nghĩ nên thưởng cho mình thế nào đây mà.
Vân Phàm quả quyết suy đoán…
Lộ Nam đưa Tô Bắc lên lầu, ánh mắt anh u ám liếc qua văn phòng làm việc Vân Phàm.
Đợi ngày mai anh sẽ tìm tên nhóc Vân Phàm tính sổ.
Lộ Nam đi vào văn phòng, sắp xếp ổn thoả cho Tô Bắc ngồi trên ghế sofa.
Trong lòng Tô Bắc thì đã khóc.
Lẽ nào cả chiều nay cô đều phải ngồi trên ghế sofa sao?
Cô không muốn!
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tủi thân của Tô Bắc, Lộ Nam quở trách Vân Phàm trong lòng một trận.
Anh ngồi trước bàn làm việc, xem tài liệu vài phút.
Bỗng nhiên anh ngẩng đầu nhìn Tô Bắc.
“Bắc Bắc, chúng ta lên sân thượng hóng gió đi, anh thấy hơi nóng!” Lộ Nam bật điều hoà gió lạnh nhưng vẫn dõng dạc nói nóng.
Tô Bắc không nhịn được rùng mình một cái.
Vì sao cô lại thấy hơi lạnh chứ, lẽ nào bộ phận cảm nhận nhiệt độ của mình hỏng rồi?
Chỉ là, nếu Lộ Nam nói vậy mà cô cũng đang nhàm chán nên chắc chắn không từ chối rồi.
Tô Bắc gật đầu.
“Được, bây giờ chúng ta đi, vừa hay em cũng thấy nhàm chán, đi hít thở không khí một chút!” Tô Bắc tuỳ ý nói.
Lộ Nam gật đầu.
Anh đứng lên, nắm chặt tay lại.
Không ai biết, lòng bàn tay anh đã đầy mồ hôi.
Có lẽ người khác sẽ cho rằng, đây là một bất ngờ bình thường.
Nhưng chỉ anh mới biết là không phải!
Lộ Nam đưa Tô Bắc đi một đoạn cầu thang, nhìn thấy cửa sân thượng.
Lộ Nam đợi Tô Bắc rồi dắt tay cô, hai người một trái một phải cùng nhau đẩy cánh cửa sân thượng.
Khoảnh khắc cánh cửa sân thượng mở ra.
Tô Bắc liền sững sờ.
Đây có còn là tầng thượng của tập đoàn Thịnh Thế không? Vì sao khác hoàn toàn vậy!
Thế giới của hoa!
Ở nơi cao ốc thương mại đông đúc, vườn hoa trên không trung chiếm hơn một trăm mẫu đất lại cứ vậy lơ đãng xuất hiện trước mặt Tô Bắc.
Lộ Nam dịu dàng như nước nhìn Tô Bắc.
Anh đang đợi Tô Bắc hỏi mình.
Từ trên mặt cô, anh nhìn ra được sự bất ngờ và vui vẻ.
Tô Bắc đi một đoạn, cô khó tin nhìn biển hoa trước mặt, cảm giác như mộng như ảo, giống như đang ở trong mơ.
Hồi lâu cô mới hoàn hồn, xoay người nhìn Lộ Nam.
“Lộ Nam, anh có thể nói cho em rốt cuộc là chuyện gì không? Em nhớ, khi mới đến công ty, sân thượng đâu có như này!” Trong lời nói của Tô Bắc mang theo sự rung động và vui sướng.
Lộ Nam chậm rãi tới gần Tô Bắc.
“Bắc Bắc, đây là bất ngờ anh dành tặng cho em, biển hoa này thuộc về thế giới của em, đây là thiên đường hoa anh làm cho em. Anh muốn mang cả thế giới tới trước mặt em và nói với em rằng anh yêu em. Bắc Bắc, em là người anh quý trọng nhất đời này, anh sẽ thật tâm bảo vệ em, yêu thương em. Ở đây, ở thế giới chỉ thuộc về hai chúng ta, anh muốn chúc mừng sinh nhật em. Bắc Bắc, nói anh biết, em có vui không?” Lộ Nam thấp giọng hỏi.
Tô Bắc cảm động liên tục gật đầu.
“Vui, sao có thể không vui được, anh hao tâm tổn sức vì em như vậy, đây là món quà tốt nhất em nhận được từ bé đến giờ. Lộ Nam, cảm ơn anh đã yêu em, cảm ơn anh đối xử với em tốt như vậy, cảm ơn món quà sinh nhật của anh!” Tô Bắc nói rồi động lòng ôm lấy Lộ Nam.
Lộ Nam đưa tay ôm lấy Tô Bắc, đặt lên trán cô một nụ hôn thâm tình.
“Bắc Bắc, anh yêu em, sinh nhật vui vẻ!” Anh nói lại lời chúc phúc và lời thề.
Tô Bắc gật đầu.
Nước mắt cảm động đảo quanh hốc mắt.
Khi hai người đang ôm nhau thì khúc nhạc dịu dàng, du dương vang lên từ trong biển hoa.
Lộ Nam đưa Tô Bắc đi về phía trước, cô chú ý nhìn một lượt, cả sân thượng đều biến thành vườn hoa thuỷ tinh. Hơn nữa toàn bộ đều dùng thuỷ tinh đặc chế, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng bên ngoài lại không thấy được bên trong.
Cả phòng hoa hình elip bán nguyệt giống như nửa vỏ trứng bao trùm trên đỉnh toà nhà.
Những đoá hoa này cảm nhận được ánh nắng dễ chịu, sinh trưởng vô cùng tốt.
Lộ Nam đưa Tô Bắc đi tới trước mặt bàn nhỏ ở nơi cao nhất trên sân thượng.
Trên bàn nhỏ có một gốc hoa hồng vô cùng diễm lệ, nở kiều diễm rực rỡ.
Lộ Nam đưa tay nâng bồn hoa xuống.
Anh đưa bồn hoa tới trước mặt Tô Bắc.
“Bắc Bắc, anh muốn tặng gốc hoa hồng kiều diễm nhất cho em, hy vọng em sẽ thích!” Lộ Nam dịu dàng nói như muốn khiến Tô Bắc chết chìm trong giấc mơ này.
Tô Bắc nghĩ, nếu như giấc mơ đẹp này không có hồi kết thì cô mong mãi mãi không tỉnh lại.
Lộ Nam nhìn Tô Bắc, đưa tay nhận lấy bồn hoa, cẩn thận dè dặt nâng niu nó trong lòng.
Ánh mắt Lộ Nam càng thêm dịu dàng.
Anh thâm tình, chân thành nhìn Tô Bắc.
“Bắc Bắc, mặc dù hai ta đã kết hôn nhưng hôn nhân của chúng ta ban đầu là do một vài nguyên nhân hai nhà thúc đẩy, cũng không phải ý nguyện của chúng ta. Anh yêu em, tôn trọng em, bây giờ anh mong muốn em gả cho anh, anh muốn cho em một hôn lễ hoàng kim chỉ thuộc về anh và em, chứ không phải hôn lễ chỉ lác đác vài người biết. Anh muốn cho cả thế giới biết anh yêu em, anh muốn em, anh muốn thấy em mặc váy cưới màu trắng, làm thiên thần đẹp nhất trong mơ của anh, thấy em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất của anh!” Lộ Nam nói rất xúc động.
Nói xong những lời này, bỗng anh nghiêng người về phía trước.
Tô Bắc ngẩn ngơ.
Cô cho rằng Lộ Nam muốn hôn cô.
Ai ngờ anh lại lấy một chiếc nhẫn kim cương sáu cạnh tinh xảo từ trong đoá hoa hồng từ tay cô ra.
Anh quỳ một gối xuống, ẩn ý đưa tình nhìn Tô Bắc.
“Bắc Bắc, gả cho anh, để anh một đời một kiếp chăm sóc em, làm người duy nhất của em, được không?” Lộ Nam chân thành, tha thiết nhìn cô.
Lúc này âm nhạc phía sau cũng đã dừng, cả thế giới hết sức yên tĩnh, dường như một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.
Tô Bắc nhìn Lộ Nam, cánh môi run rẩy.
Thì ra, đây là bất ngờ anh muốn dành cho cô!
Tô Bắc nhìn vẻ nghiêm túc của Lộ Nam, vô cùng cảm động, nước mắt lấp lánh đã làm ướt mắt cô.
Cô nhìn anh, hít mũi vài cái rồi gật đầu liên tục.
“Lộ Nam, em đồng ý!” Trong giọng nói Tô Bắc mang theo tiếng khóc nức nở.
Lúc này Lộ Nam đã vui đến không biết phải làm sao.
Anh xúc động đứng lên, ôm Tô Bắc rồi xoay vài vòng tại chỗ.
Khoảnh khắc Tô Bắc đồng ý Lộ Nam, âm nhạc phía sau lại vang lên lần nữa.
Chỉ là lần này lại phát bài hát “Chúng ta kết hôn đi”.
“Oh my love, chúng ta kết hôn đi, rất muốn cùng em có một mái nhà…” Nghe âm nhạc phía sau, Tô Bắc cảm động rớt nước mắt, lăn xuống chóp mũi Lộ Nam.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!