Khuôn mặt của Tô Hàn cười lên giống như một chiếc bánh bao.
“Con biết mà, mẹ tốt với bọn con nhất! Mẹ, mau cắt bánh đi, con với Tiểu Lẫm muốn ăn lắm rồi!” Tô Hàn nghịch ngợm nói.
Tô Bắc gật đầu, bắt đầu cắt bánh gato.
Cô cắt xong cho mỗi người một phần rồi mới bắt đầu ăn.
Diệp Đình Lạc nhận lấy miếng bánh, bỗng cô lấy từ sau lưng ra một chiếc hộp.
“Chị Bắc Bắc, cảm ơn chị đã quan tâm và chăm sóc em nửa năm qua, nếu như không có chị em thực sự không thể có ngày hôm nay, cảm ơn chị đã cho em như sống lại lần nữa! Còn nữa, chị Bắc Bắc, sinh nhật vui vẻ!” Diệp Đình Lạc thật lòng nói.
Tô Bắc gật đầu cười.
“Không có gì, đó là điều nên làm, dù sao em cũng là một cô gái tốt, chị vì hiểu rõ bản chất của em nên mới giúp em. Nếu như là người khác, chị cũng sẽ không giúp. Em muốn cảm ơn thì cảm ơn bản thân mình, là một cô gái lương thiện, biết báo ơn, chị Bắc Bắc rất vui, về nước vẫn có thể gặp em! Còn nữa, cảm ơn lời chúc của em!” Tô Bắc nhìn Diệp Đình Lạc cười.
Diệp Đình Lạc cười vui vẻ như đứa trẻ.
“Có được sự cho phép của chị Bắc Bắc, em thực sự rất vui!” Diệp Đình Lạc cười nói, mắt cô giống như có vì sao lấp lánh.
Tô Bắc gật đầu, quay lại đưa bánh cho Tô Hàn và Tô Lẫm.
Hai đứa trẻ lại còn tặng quà cho Tô Bắc.
Quà của Tô Hàn là máy mát xa xương cổ tự động.
Ngày trước khi Tô Bắc ở Mỹ thường xuyên ra ngoài chạy bộ, chạy lâu sẽ bị mệt, xương cổ của cô gặp một chút vấn đề.
Tô Hàn và Tô Lẫm đều biết, chúng tìm cho cô rất nhiều cách chữa nhưng dường như không có hiệu quả.
Lần này, Tô Hàn nhìn thấy thứ này nên lập tức mua nó cho Tô Bắc, hi vọng có thể giúp cho sức khỏe của Tô Bắc.
Tô Lẫm lại đưa cho Tô Bắc một chiếc chìa khóa ô tô, là một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ.
“Mẹ, đây là tiền con bán độc quyền từ lần trước, con mua cho mẹ, phần còn lại ở trong thẻ của mẹ rồi, về sau mẹ đi làm sẽ không phải chịu khổ nữa!” Cậu bé nói rất tình cảm.
Tô Bắc bị chính con trai mình làm ngạc nhiên.
Bỗng nhiên cô lại có một chiếc xe đắt như vậy, Lộ Nam sẽ nghĩ như thế nào.
Anh ấy nhất định sẽ cho rằng đây là Cố Niên Thành tặng hoặc là bản thân trúng xổ số.
Tô Bắc vốn định trả lại món quà cho Tô Lẫm.
Kết quả, vừa nhìn Tô Lẫm là cô biết sự do dự vừa rồi của cô đã làm cho thằng bé buồn.
Cô liền nhanh chóng cầm lấy chìa khóa.
“Tiểu Lẫm, quà con tặng mẹ rất vui, của Tiểu Hàn cũng vậy, rất có ích với mẹ. Lần sau đi làm nếu như lái chiếc xe này sẽ rất bắt mắt, đỏ rực trên đường, người ta sẽ rất chú ý!” Tô Bắc cười nói.
Tô Hàn và Tô Lẫm nghe Tô Bắc nói xong liền cười to.
Tô Bắc mở quà của Diệp Đình Lạc, là một chuỗi vòng cổ kim cương, kim cương mặc dù không to nhưng lại rất nổi bật, trông rất tinh xảo.
Nhìn là biết không hề rẻ.
Tô Bắc xoay người nhìn Diệp Đình Lạc.
“Đình Lạc, cảm ơn em, chị thực sự rất thích món quà của em!” Tô Bắc cười nói.
Diệp Đình Lạc cũng cười theo.
“Chị Bắc Bắc thích là tốt rồi.” Cô cười nói.
Tô Hàn nhìn Tô Bắc với vẻ hào hứng.
“Mẹ, chị Đình Lạc quay phim cần phải giữ dáng. Hôm nay mẹ cho chị ấy chỗ bánh kem này chắc chị ấy phải chạy bộ mệt mới đốt được hết calo đi đây!” Tô Hàn nói với giọng vô cùng quan tâm.
Tô Bắc quay người nhìn Diệp Đình Lạc một cái.
Không ngờ là con trai cô cũng biết quan tâm người khác đấy chứ!
Diệp Đình Lạc nhìn Tô Bắc, ánh mắt đầy ý cười.
“Không sao đâu chị Bắc Bắc, em ăn xong rồi tập là được. Nhịn ăn giảm cân cũng không tốt!” Diệp Đình Lạc nói.
Tô Bắc gật gật đầu.
“Biết thế là thông minh đấy. Bây giờ đừng có nhịn ăn giảm cân nữa, sau này cơ thể mà không chịu nổi nữa, sức đề kháng cứ giảm thì em khổ chứ ai. Nghe lời chị, chăm chỉ luyện tập biết chưa?” Tô Bắc tận tâm dặn dò.
Diệp Đình Lạc gật đầu.
“Chị Tô Bắc, em sẽ làm theo lời chị!” Diệp Đình Lạc nói.
Tô Bắc gật đầu hài lòng.
“Em hiểu là được rồi!” Tô Bắc nói.
Mấy người bọn họ ăn bánh kem xong thì Diệp Đình Lạc đi rửa đồ ăn và nấu cơm. Tô Bắc có chút ngại, muốn giúp cô ấy nhưng bị Diệp Đình Lạc đuổi ra ngoài.
Nói theo cách của Diệp Đình Lạc thì chị Tô Bắc hãy cứ yên tâm ở ngoài đợi để tránh thêm rắc rối cho cô và để mọi người có thể ăn tối sớm.
Tô Hàn và Tô Lẫm gật đầu đồng ý một cách mãnh liệt.
Tô Bắc âu sầu không hiểu vì sao mọi người đều nghĩ rằng cô nên tránh xa nhà bếp thì hơn.
Diệp Đình Lạc nấu ăn trong bếp, Tô Bắc, Tô Hàn và Tô Lẫm thì ở ngoài phòng khách nói chuyện.
Lúc Tô Bắc xong bữa thì trời đã tối.
Cô vừa định đứng lên ra về thì nhận được điện thoại của Lộ Nam.
Lộ Nam đã về nhà rồi.
Cô lè lưỡi, hơi chột dạ bảo với anh cô sẽ về ngay thôi.
Cô quay người bắt gặp bộ dạng không nỡ của hai cậu con trai.
“Ngoan nhé, nghe lời chị Đình Lạc, ngày mai chúng ta sẽ cùng đón sinh nhật mẹ. Hôm nay tới đây thôi, giờ Mẹ phải về rồi. Mai gặp nhé, tạm biệt mọi người!” Tô Bắc nói xong thì bước ra cửa dưới cái nhìn hờn dỗi của hai cậu bé.
Nhìn đôi mắt nhòe lệ của chúng, Tô Bắc thực sự thấy không nỡ.
Cô đã đi ra tới cửa rồi, bỗng nhiên quay lại đi tới trước mặt chúng và đặt một nụ hôn lên trán.
“Cục cưng, mẹ yêu các con!” Tô Bắc nói xong thì ra đi mà không ngoảnh đầu lại.
Ngày mai sau khi kết thúc sinh nhật cô, cô sẽ nói cho Lộ Nam sự thật.
Cô thật sự không thể sống tiếp những ngày tháng như vậy nữa. Ngày mai gặp con trai mình mà cũng phải lén lén lút lút như thế.
Cô không thể chịu đựng dù chỉ một chút!
Nghĩ tới đây ánh mắt cô bỗng trở nên thật kiên định.
Sau khi Tô Bắc về tới nhà thì Lộ Nam cũng đã ăn cơm rồi.
Nghe Lộ Nam nói là lúc chiều anh đi gặp khách hàng và tiện ăn cơm luôn.
Anh vốn nghĩ Tô Bắc chưa ăn gì, định nấu cho cô.
Biết được Tô Bắc đã ăn cơm, Lộ Nam liền về phòng sách.
Anh đóng cửa phòng sách lại, bộ dạng bí mật chả biết đang làm gì.
Có điều là khi Tô Bắc ra chỗ tủ lạnh lấy đồ uống thì dường như nghe thấy anh đang gọi điện thoại, nói cái gì đó mà vận chuyển hàng không.
Cô cũng không để tâm lắm mà về luôn phòng.
Vốn dĩ cho rằng anh tan làm một cái là gọi mình về luôn nên nghĩ có chuyện gì quan trọng nhưng ai mà biết được con người này lại chui vào phòng sách tự mình “chơi” trong đấy.
Tô Bắc tìm một chỗ cất quà Tô Hàn, Tô Lẫm và Diệp Đình Lạc tặng mình đi rồi đi tắm và đi ngủ.
Tô Bắc đã lên giường rồi mà Lộ Nam vẫn không thấy tăm hơi.
Cô hơi cạn lời, về sau dần dần chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
Gần đây cô ngủ hơi nhiều, dường như ngủ thế nào cũng không đủ. Có lúc ban ngày ban mặt đang ngồi cũng có thể ngủ thiếp đi.
Buổi tối lại còn được nằm trên giường thì có thể ngủ ngay trong tích tắc.
Tô Bắc không hề biết Lộ Nam lên giường từ lúc nào.
Sáng tinh mơ ngày hôm sau Tô Bắc đã bị Lộ Nam lôi dậy.
Cô nghĩ đến việc hôm nay mở họp báo làm rõ chuyện Cố Thiến Doanh thì vội vội vàng vàng dậy vệ sinh cá nhân.
Tô Bắc thay một bộ đồ khá trưởng thành rồi ra ngoài.
Cô không đi cùng Lộ Nam mà đến thẳng nhà Cố Thiến Doanh.
Cô muốn đón Cố Thiến Doanh đến họp báo cùng mình.
Lúc cô đến nơi thì đã có rất nhiều phóng viên ở đó.
Dù hôm qua khi thân phận của Tô Bắc bại lộ thì chuyện của Cố Thiến Doanh đã chìm đi ít nhiều nhưng vẫn còn không ít người quan tâm vụ này.
Dù gì thì Cố Thiến Doanh hot như vậy, chuyện này xảy ra cũng dấy lên nhiều tranh luận.
Mà có tranh luận thì không thiếu gì chủ đề.
Mười giờ thì buổi họp báo chính thức bắt đầu.
Lúc Tô Bắc kéo Cố Thiến Doanh đi lên phía trước, Cố Thiến Doanh cứ nhìn Tô Bắc.
“Chị Bắc Bắc, em hơi căng thẳng.” Cô ấy nói.
Tô Bắc nhìn cô ấy với cái nhìn bất lực.
“Ngốc ạ, không phải căng thẳng. Cứ làm theo những gì chiều qua chị bảo, đừng nghĩ nhiều. Mọi chuyện đã có chị lo!” Tô Bắc nói một cách đầy khí thế.
Cố Thiến Doanh gật gật đầu.
“Vâng ạ.” Nói xong, hai người thong thả bước về phía trước.
Nơi tổ chức họp báo.
Là một căn phòng lớn, ngăn cách bởi một dãy bàn họp.
Tô Bắc và Cố Thiến Doanh ngồi sau bàn họp, các phóng viên đều đứng đầy trong phòng.
Vì người đến quá đông nên dù nhân viên bảo vệ cố hết sức giữ trật tự
Nhưng cảnh tượng vẫn rất ồn ào, loạn xạ.
Tô Bắc vỗ nhẹ micro.
“Xin mọi người hãy giữ trật tự, hôm nay mời mọi người đến đây để làm rõ chuyện của cô Cố Thiến Doanh, cho mọi người biết sự thật. Nếu mọi người đã đến đây ngày hôm nay thì có nghĩa là mọi người có những thắc mắc cần giải đáp. Xin hãy tôn trọng trật tự ở đây nếu không nhân viên bảo vệ của chúng tôi sẽ không nương tay!” Tô Bắc nghiêm nghị dứt lời và ngồi lên ghế sau.
Cố Thiến Doanh nghe theo những gì Tô Bắc dạy, ngồi xuống với vẻ hụt hẫng và ánh mắt tiều tụy.
Tô Bắc nói xong thì phóng viên ở đó dần dần im lặng.
Dù sao thì thời gian của mọi người rất quý giá. Buổi họp báo bắt đầu sớm kết thúc sớm thì ai cũng có lợi.
Tô Bắc thấy mọi người trật tự thì mới tiếp tục.
“Được rồi, sau đây buổi họp báo sẽ bắt đầu. Đầu tiên, về bức ảnh nude hôm qua, tôi xin đính chính cho mọi người đây hoàn toàn là làm giả, bịa đặt, xin mọi người tuyệt đối đừng tin. Mọi người có câu hỏi gì thì hãy trực tiếp hỏi tôi. Cố Thiến Doanh bị ảnh hưởng bởi chuyện này nên hai ngày nay tâm trạng không được tốt, hy vọng mọi người có thể hiểu!” Tô Bắc nói.
Cô vừa dứt lời thì ngay lập tức có người hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!