Lộ Nam nói với Tô Bắc xong, anh mới cúi đầu tiếp tục làm việc.
Tô Bắc nhấc điện thoại lên, liếc trộm Lộ Nam và bắt đầu giải thích với hai đứa con của mình.
Tô Bắc: Cục cưng à, ngày mai sau khi tan làm, mẹ có chút việc, các con đừng trách mẹ nhé, mẹ cũng không còn cách nào khác. Tối về, chúng ta gặp nhau, các con đừng giận mẹ nhé, các con tha thứ cho mẹ được không?
Tô Hàn, không được!
Tô Lẫm: Mẹ, có chuyện gì vậy?
Tô Bắc vô thức đưa mắt nhìn Lộ Nam, cô cười một tiếng.
Tô Bắc: Các cục cưng, thực ra không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là chiều mai mẹ có chút chuyện, buổi tối sẽ cùng chú Niên Thành, chị Thiến Doanh, còn có có chị Đình Lạc của các con cùng nhau ăn tối. Nếu các con đi cùng, như vậy mẹ cũng không thể dành trọn thời gian cho các con được, các con đừng trách mẹ nhé.
Tô Hàn: Mẹ đừng nghĩ quá nhiều, chúng con vốn định làm mẹ bất ngờ, để mẹ vui. Mẹ có chuyện thì cứ đi đi, mẹ không được buồn đâu đấy. Như vậy sẽ làm trái với dự định ban đầu của con và Tiểu Lẫm.
Tô Lẫm: Đúng vậy, đúng vậy! Mẹ, chúng con muốn đi cùng mẹ, chỉ cần mẹ vui thì chúng con cũng sẽ vui!
Nhìn hai cục cưng hiểu chuyện như thế, Tô Bắc thiếu chút nữa thì rơi nước mắt.
Không phải là cô không muốn ở bên Tô Hàn và Tô Lẫm.
Chỉ là, cô cảm thấy chiều mai hình như Lộ Nam có chuyện rất quan trọng.
Bình thường thì giọng anh cũng không quá nghiêm túc.
Lần này thì không được, chiều mai cô sẽ cùng Lộ Nam đi ăn, ăn tối xong cô sẽ lựa lời nói với Lộ Nam. Sau đó cô sẽ đến nhà Cố Thiến Doanh, nhân cơ hội này để ở cùng hai cục cưng. Như vậy thì sẽ vẹn cả đôi đường!
Trong chốc lát Tô Bắc thấy tâm trạng của mình tốt hẳn lên.
Tô Bắc: Moaz moaz, các cục cưng, có các con thật tốt. Mẹ sẽ quay lại tìm các con, được chứ?
Tô Bắc vừa cười vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại, chiều mai không thể ở cùng hai đứa trẻ, vậy thì hôm nay cô sẽ dành nhiều thời gian cho chúng hơn.
Lộ Nam nhìn Tô Bắc ngồi trên ghế sofa, sắc mặt của cô lúc thì vui lúc thì buồn, miệng anh hơi nhếch lên.
Thật là một người phụ nữ đáng yêu.
Anh nhìn Tô Bắc rồi lại cúi đầu xem giấy tờ.
Tô Bắc nhìn chằm chằm vào điện thoại, nói chuyện với hai cậu bé rất vui vẻ. Một chút cũng không thèm để ý tới Lộ Nam đang nhìn chằm chằm mình.
Một lúc sau, cô ngước nhìn Lộ Nam.
Nhìn thấy anh đang nghiêm túc làm việc, Tô Bắc tỏ ra nhàm chán nói.
“Lộ Nam, sắp ba giờ rồi, em đi trước đây, anh làm việc chăm chỉ nhé!” Tô Bắc chột dạ nói.
Cô không dám nói với Lộ Nam về chuyện của mình, vì cô không thể nói ra sự thật được.
Nhưng cô cũng không dám nói với Lộ Nam rằng cô sẽ đi cùng Tô Hàn và Tô Lẫm.
Nói thật ra thì Lộ Nam thậm chí còn không biết tên thật của Tô Hàn và Tô Lẫm. Tự mình nói ra cũng sẽ khiến cho anh có nhiều suy đoán.
Lộ Nam ngước nhìn Tô Bắc, tinh thần có chút thất thần.
“Sắp ba giờ thôi, chứ chưa đến ba giờ mà, em ở lại với anh một lúc, được không?” Lộ Nam thì thầm.
Tô Bắc đột nhiên mềm lòng.
Cô bất lực gật đầu.
“Vậy được, ba giờ, đúng ba giờ em phải đi rồi!” Tô Bắc nói.
Lộ Nam suy nghĩ.
Tô Bắc xem ra hơi buồn chán, cô dường như không muốn ở lại đây nữa.
Hơn nữa, tâm trí của cô ấy không ở đây, anh cảm giác như bản thân đang ép buộc cô ấy.
Lộ Nam lắc đầu đầy bất lực.
“Được rồi, ba giờ rồi em đi đi, anh sẽ không giữ em nữa. Chỉ cần chiều mai em đừng lỡ hẹn là được!” Lộ Nam nhìn Tô Bắc, nghiêm túc nói.
Tô Bắc lại mỉm cười.
“Sẽ không đâu, chắc chắn là không, em không phải người như vậy mà!” Tô Bắc thề đầy chắc chắn.
Lộ Nam gật đầu rồi không nói nữa.
Hai người bên nhau, ngay cả khi họ không nói chuyện, thời gian dường như cũng trôi qua rất nhanh.
Một lúc sau, đã ba giờ rồi.
Lộ Nam nhìn Tô Bắc đứng dậy, muốn rời đi nhưng có chút xấu hổ.
Anh không nhịn được mà cười.
“Cô gái ngốc nghếch đi đi, em đi rồi, anh mới làm việc chăm chỉ được. Nếu em ở đây, anh không thể yên tâm làm việc tiếp.” Lộ Nam vừa nói vừa cười.
Lộ Nam nói như vậy, Tô Bắc mới thoải mái.
“Thật sao? Chỉ cần anh không tức giận thì em yên tâm rồi, vậy em đi thật đây, em đi tìm Thiến Doanh để bàn với cô ấy về cuộc họp báo ngày mai, có vài chuyện cần phải chú ý!” Tô Bắc nói.
Lộ Nam gật đầu.
“Ừm, đi đi!” Anh vẫy tay.
Tô Bắc mỉm cười, vui vẻ chạy ra ngoài.
Từ giờ, việc cô bước ra từ văn phòng của Lộ Nam sẽ không phải quan tâm đến ánh mắt của người khác nữa, bởi vì thân phận của cô đã quang minh chính đại rồi.
Lộ Nam nhìn theo bóng lưng của Tô Bắc, không nhịn được mà mỉm cười.
Tô Bắc rời khỏi tập đoàn Thịnh Thế rồi mau chóng lái xe đến thẳng nhà Cố Thiến Doanh.
Cô thực sự không nói dối Lộ Nam. Trước buổi họp báo ngày mai, cô phải nói với Cố Thiến Doanh vài lời.
Ngày mai, nếu những lời mà họ nói ra không khớp với nhau.
Đến lúc đó, sẽ không ai tin lời của họ nữa.
Tô Bắc đang trên đường, cô gửi tin nhắn cho Cố Thiến Doanh, nói với cô rằng cô sẽ đến gặp cô ấy ngay bây giờ.
Khi Tô Bắc đến nhà Cố Thiến Doanh, cô thấy Cố Thiến Doanh đứng trước cửa từ xa đang nhìn mình.
Hôm nay, tất cả các chủ đề nóng đều tập trung vào cô và Lộ Nam.
Mọi người dần ít quan tâm chuyện của Cố Thiến Doanh.
Tô Bắc xuống xe, đi về phía Cố Thiến Doanh.
Cô mỉm cười và nói.
“Sao rồi, hôm nay còn dám quang minh chính đại đứng trước cửa, không sợ bị người khác bao vây à!” Tô Bắc nói.
Cố Thiến Doanh mỉm cười.
“Em không được hưởng chút hào quang của chị Bắc Bắc à, chỉ một chút nữa thôi sẽ không có người nhắc đến chuyện hôm qua nữa. Xem ra, muốn đàn áp tin mới này vẫn phải cần một tin lớn hơn được nổ ra. Câu này quả nhiên là chân lý!” Cố Thiến Doanh vừa nhìn Tô Bắc vừa cười nói.
Tô Bắc nhìn cô cười.
“Này, tâm trạng hôm nay tốt thật, họp báo ngày mai chuẩn bị thế nào rồi?” Tô Bắc hỏi Cố Thiến Doanh.
Cố Thiến Doanh lè lưỡi.
“Báo cáo chị Bắc Bắc, vẫn chưa chuẩn bị xong!” Bộ dạng Cố Thiến Doanh giống như một đứa bé lanh lợi.
Tô Bắc nhìn Cố Thiến Doanh cười.
“Nhìn em vui chưa kìa, chuyện của em vẫn chưa xong đâu, đừng vui quá sớm. Chiều nay chị sẽ nói với em chuyện ngày mai, đi thôi, chúng ta vào trong rồi nói tiếp!” Tô Bắc nói.
Cố Thiển Doanh gật đầu, nhanh chóng theo Tô Bắc vào trong.
Tô Bắc vào nhà Cố Thiển Doanh, hai người nói chuyện một tiếng đồng hồ, Cố Thiển Doanh mới cho Tô Bắc về.
Tô Bắc lên xe nói với lái xe đưa đến chung cư phía trung tâm thành phố.
Cô về chung cư của Tô Hàn và Tô Lẫm, vừa mở cửa, hai cậu bé bỗng chạy ngay ra.
Tô Bắc ngạc nhiên, sau đó thấy hai đứa trẻ lấy ra hai cây đèn huỳnh quang đung đưa.
“Chào đón mẹ, chào đón mẹ!” Hai cậu bé nói xong liền đứng gọn sang hai bên.
Diệp Đình Lạc chầm chậm từ trong bếp đi ra, cô cầm một chiếc bánh gato, dịu dàng cười nhìn Tô Bắc.
“Chị Bắc Bắc, chúc mừng sinh nhật sớm!” Diệp Đình Lạc cười nói.
Tô Hàn và Tô Lẫm tròn miệng nói to.
“Mẹ, chúc mừng sinh nhật sớm của mẹ nhé!” Giọng nói trong trẻo của chúng làm Tô Bắc vô cùng xúc động.
Hạnh phúc đến thật bất ngờ, Tô Bắc không ngờ rằng vừa bước vào cửa, đón cô lại là một bất ngờ như vậy.
Nhìn bộ mặt kinh ngạc của Tô Bắc.
Diệp Đình Lạc cười.
“Chị Bắc Bắc, em và Tiểu Hàn, Tiểu Lẫm định đợi đến ngày mai sinh nhật chị mới dành bất ngờ cho chị nhưng nghe nói ngày mai chị không có thời gian, nhiều người ăn tối quá, cho nên bọn em tổ chức sinh nhật cho chị, không dọa chị sợ chứ?” Diệp Đình Lạc cười hỏi.
Tô Bắc lắc đầu cười.
“Sao có thể chứ, chị vui còn không kịp, sao có thể bị dọa sợ được. Chỉ là quá bất ngờ mà thôi, cảm ơn em Đình Lạc, chị sẽ ghi nhớ trong lòng. Tiểu Hàn, tiểu Lẫm, cảm ơn các con đã yêu mẹ như vậy, mẹ thực sự rất xúc động, các con tốt quá!” Tô Bắc cảm động nói.
Diệp Đình Lạc vui vẻ cười.
“Chị Bắc Bắc, chúng ta là người một nhà, chị biết đấy trong lòng em chị mãi mãi là người thân của em, chị đừng xem em là người ngoài, còn Tiểu Hàn Tiểu Lẫm không cần phải nói, bây giờ chúng ta bắt đầu thổi nến, cầu nguyện, có được không?” Diệp Đình Lạc nói.
Tô Bắc gật đầu.
Tô Lẫm vui vẻ nhìn Mẹ.
“Mẹ, mẹ mau đi thổi nến đi, chúng ta ăn bánh kem, vả lại chị Đình Lạc mua rất nhiều đồ ăn, chị ấy nói phải thể hiện tay nghề, làm một bữa ăn ngon!” Tô Lẫm vui đến khoa tay múa chân, giống như người chuẩn bị đồ ăn là cậu bé vậy.
Tô Bắc nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của con mình không nhịn được mà cười.
“Được, mẹ đợi bữa ăn của chị Đình Lạc! Bây giờ mẹ thổi nến cầu nguyện nhé!” Tô Bắc nói, đi đến những cái nến lấp lánh.
Cô đến bên cạnh cái nến, thổi nhẹ, làm tắt ngọn lửa.
Tô Bắc nhắm mắt, âm thầm cầu nguyện.
Cô ước cô và Lộ Nam có thể cùng nhau đi đến cuối cùng, suốt đời suốt kiếp.
Cô ước Tiểu Hàn và Tiểu Lẫm có thể được nhà Lộ Nam và Lộ Nam thừa nhận, coi chúng là con đẻ.
Tô Bắc không biết, cô ước rằng hi vọng hai người có thể bên nhau suốt đời nhưng không biết rằng người đó có đi cùng mình không.
Bao nhiêu chua xót đã trải qua không ai có thể biết và hiểu được.
Tình yêu mãi mãi là trong đắng có ngọt, không thể mãi là ngọt ngào.
Tô Bắc ước xong, cô chầm chậm mở mắt ra.
“Được rồi, mẹ ước xong rồi, chúng ta bắt đầu cắt bánh, ăn bánh thôi!” Tô Bắc cười nói
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!