Tô Bắc đột nhiên nghĩ tới sáng nay, câu “ em yêu anh” mà bản thân đã nói.
Cô nhanh chóng giơ tay ra che mặt.
Lộ Nam mỉm cười.
Anh để Tô Bắc xuống trước bàn làm việc, hạ tay cô xuống.
“Sao nào? Xấu hổ sao?” Lộ Nam cười nói.
Tô Bắc khẽ cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng lên.
“Lộ Nam, anh đừng có làm ầm ĩ nữa, nhanh chóng ăn cơm đi, đồ ăn đã nguội cả rồi!” Tô Bắc xấu hổ nói.
Lộ Nam khẽ cười.
“Được, không trêu em nữa, chúng ta ăn thôi!” Lộ Nam cười nói.
Anh một tay nắm lấy tay Tô Bắc, một tay xách thức ăn, đi đến bên cạnh chiếc sofa trong phòng làm việc.
“Đến đây, chúng ta ngồi đây ăn cơm!” Lộ Nam cười tít mắt nhìn Tô Bắc.
Tô Bắc gật gật đầu, khuôn mặt đỏ ửng vẫn chưa bớt đi.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Lúc sáng nay khi Tô Bắc nghe thấy tin, thấy Lộ Nam đã công khai, ngang ngược tuyên ba với nhiều người rằng mình là vợ anh.
Lúc đó, cô không thể chờ đợi thêm để gặp Lộ Nam.
Nhưng bây giờ hai người ngồi cạnh nhau, cô lại không có nhiều điều để nói.
Hơn nữa, không biết vì sao nhịp tim cô có chút bất thường.
Lộ Nam ngẩng đầu nhìn dáng vẻ cô.
“Bắc Bắc, sao vậy?” Lộ Nam hỏi.
Tô Bắc nhanh chóng lắc lắc đầu.
“Không sao, chỉ là…thời tiết hơi nóng, em đi rửa mặt đây!” Tô Bắc vừa nói, liền nhanh chóng đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Lộ Nam nhìn bóng dáng của Tô Bắc, không kìm được mà cười lên.
Lúc Tô Bắc quay lại, Lộ Nam đã mở bữa trưa ra nhưng lại chưa ăn, rõ ràng là đang đợi cô.
Sắc mặt Tô Bắc vui vẻ lên, bình thường hơn rất nhiều so với vừa nãy.
Cô ngồi xuống, liếc nhìn Lộ Nam.
“Chúng ta ăn cơm thôi!” Tô Bắc nói.
Lộ Nam gật gật đầu, không trêu cô nữa.
Anh biết, nếu như anh tiếp tục trêu cô, cô nhất định sẽ xấu hổ không còn mặt mũi nào.
Anh đã quá hiểu Tô Bắc rồi, cứng rắn bên ngoài nhưng lại mềm yếu bên trong, không giống với những cô gái khác.
Chỉ có điều, anh cực kỳ thích, thích cô độc nhất vô nhị như vậy.
Tô Bắc ăn hai miếng cơm, tức giận đến đầu cũng không cả ngẩng lên.
“Lộ Nam, cái đó….cảm ơn anh, sáng nay làm tất cả vì em!” Tô Bắc cúi đầu nói.
Lộ Nam khẽ mỉm cười.
“Cái đồ ngốc này, cảm ơn anh cái gì chứ. Anh nói rồi, đó là điều anh nên làm, cho dù là xảy ra chuyện gì đều có anh bên cạnh em!” Lộ Nam kiên định nói.
Trên khuôn mặt Tô Bắc hiện lên niềm hạnh phúc, cô khẽ gật gật đầu, cúi đầu ăn cơm cũng không nói gì nữa.
Hai người ăn cơm xong, Tô Bắc nhìn Lộ Nam.
“Lộ Nam, anh làm việc trước đi, em đi đây!” Tô Bắc nói.
Khuôn mặt đẹp trai của Lộ Nam đột nhiên có chút không vui.
“Bắc Bắc, em vừa mới đến được một lúc, bên cạnh anh thêm chút nữa đi, có được không?” Lộ Nam nói.
Tô Bắc bất lực nhìn anh.
“Lộ Nam, anh là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế, cũng không phải của một mình em, thời gian làm việc không được nói chuyện yêu đương!” Tô Bắc tinh nghịch nói.
Lộ Nam nhìn Tô Bắc không vui.
“Đúng như em nói, nhưng nhìn bộ dạng của em, anh không nỡ để em đi, làm sao đây?” Lộ Nam nhưng một đứa trẻ chơi xỏ lá, nắm lấy cánh tay của Tô Bắc không cho cô đi.
Tô Bắc nhìn Lộ Nam, chớp chớp mắt.
“Cái gì vậy, như thế này đi, em ngồi đây, còn anh xem tài liệu, chúng ta không được làm phiền nhau. Em ở đây đến lúc ba giờ sẽ đi, cũng coi như bên cạnh anh gần ba tiếng đồng hồ, có được không?” Tô Bắc nói như đang dỗ một đứa trẻ.
Lộ Nam đột nhiên mỉm cười.
“Được, quyết như vậy đi, Bắc Bắc, em không được chơi xấu đâu đấy!” Anh cười nói xong, liền kéo Tô Bắc ngồi xuống ghế sofa, rồi mới quay người đi đến bàn làm việc.
Tô Bắc nhìn Lộ Nam cúi đầu đọc tài liệu, không kìm được mà cứ nhìn anh.
Chẳng trách mọi người đều nói, người đàn ông đẹp trai nhất là lúc làm việc.
Hóa ra là thật!
Lúc đó cô cảm thấy, Lộ Nam dường như toát ra vẻ quyến rũ sâu sắc, trầm mặc, sự hấp dẫn trưởng thành.
Cảm giác này, không có chút liên quan gì đến ngoại hình của anh.
Lộ Nam mà Tô Bắc nhìn có chút không tập trung tư tưởng.
Anh đột nhiên ngẩng đầu.
“Bắc Bắc, nếu như em cứ nhìn anh như vậy, anh sẽ không kìm được mà qua đó đấy!” Giọng nói Lộ Nam mang theo ý cười, nhẹ nhàng nói.
Tô Bắc sững sờ.
Cô lập tức cúi đầu, không phải anh đang tập trung làm việc sao? Cảm giác luống cuống một hồi, tất cả đều là ảo tưởng sao!
“Không phải anh đang đọc tài liệu sao?” Tô Bắc thì thầm nói khẽ.
Lộ Nam khẽ mỉm cười.
“Đúng vậy, anh đang đọc tài liệu nhưng không thể chịu nổi ánh mắt nồng nhiệt của em!” Lộ Nam nói đầy ẩn ý.
Tô Bắc ngượng ngùng ngẩng đầu lên.
“Ánh mắt nồng nhiệt của ai chứ, nhất định là anh nhìn nhầm rồi, phải không?” Tô Bắc vừa nói, vừa đứng dậy có chút không tự nhiên, đi về phía giá sách.
Nhìn bộ dạng ngại ngùng và bai rối của Tô Bắc, Lộ Nam cười bất lực, tiếp tục cúi đầu làm việc.
Tô Bắc đứng trước kệ sách xoay một vòng, tiện tay lấy một quyển.
Cô ngồi trên ghế sofa lật hai trang, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Quyển sách này đối với cô mà nói, thật là một quyển sách khó hiểu, quả thực vô cùng nhạt nhẽo.
Tô Bắc nhíu mày bất lực, có quyển tiểu thuyết lãng mạn hay ho nào không vậy, có thể đưa cho cô một quyển không.
Thật là nhạt nhẽo, quá nhạt nhẽo!
Cô như đếm sao trên trần nhà.
Tô Bắc nhìn rất lâu, cũng không đọc được mấy chữ, cô ném sang một bên, cầm điện thoại lên.
Đột nhiên, Tô Hàn gửi cho cô một tin nhắn.
Tô Hàn: Mẹ, ngày mai mẹ định đi đâu?
Tô Bắc: Ngày mai sao! Buổi sáng sẽ có một buổi họp báo để giải thích các vấn đề về chuyện của chị gái Thiến Doanh của con, nói với họ là có người đã hãm hại Thiến Doanh, còn buổi chiều mẹ chưa có kế hoạch gì!
Tô Hàn: Vâng mẹ, vậy thì tốt quá, buổi chiều với buổi tối, dành cho con và Tiểu Lẫm được không ạ?
Tô Lẫm: Đúng vậy, mẹ, buổi tối chúng con sẽ tổ chức sinh nhật cho mẹ! Buổi chiều đưa mẹ đi chơi!
Tô Hàn lập tức xám xịt mặt mày, cái đồ ngốc này! Không biết cậu ấy cho mẹ bất ngờ gì nữa!
Cậu nhìn thấy tin nhắn của Tô Lẫm, đột nhiên xông vào phòng, kéo cậu ấy ra và đánh một trận.
Cũng trách bản thân, không bàn bạc trước với cậu ấy, là cho mẹ một bất ngờ.
Tô Bắc nhìn thấy tin nhắn của hai cậu nhóc, đột nhiên mỉm cười.
Hóa ra là muốn tổ chức sinh nhật cho mình!
Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô cũng quên mất sắp tới sinh nhật mình.
Là ngày 14 tháng 3 hàng năm.
Cô nhớ lại ngày đó năm năm trước, nhớ lại Lộ Nam nói rằng, cô sinh vào ngày 14 tháng 3, cho nên anh sẽ là duy nhất của cô, trọn đời trọn kiếp yêu cô.
Nghĩ đến đó, Tô Bắc vô cùng ấm lòng.
Năm năm trước, thượng đế đã giao cho cô hai cục cưng, năm năm sau thượng đế lại đưa Lộ Nam đến bên cạnh cô.
Đây cũng coi như là thiên vị và ưu đãi cho cô rồi.
Tô Bắc cười rất vui vẻ.
Tô Bắc: Được rồi, mẹ cũng quên mất, ngày mai là sinh nhật mình, đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức.
Tô Hàn: Vâng ạ, mặc dù quá trình này không như mong đợi, bị ai đó phá hủy nhưng kết thúc vẫn coi như rất đẹp.
Tô Lẫm: Anh trai, người mà anh đang nói là em sao?
Tô Hàn: Biết dò số chỗ ngồi, chứng minh em cũng có chút tự mình hiểu biết đấy.
Tô Lãm: Em tức giận đó, rõ ràng là anh không nói rõ với em!
Tô Bắc: Các cục cưng, đừng cãi nhau nữa, ngày mai chúng ta ở bên nhau là được rồi, mẹ chỉ cần có thể ở bên cạnh các con là vui rồi.
Tô Lẫm: Nhìn kìa nhìn kìa, anh trai, em biết mẹ mới không thấy là em sai.
Tô Hàn: Em giỏi nhỉ! Da mặt em cũng ngang với tường thành rồi, anh phục “you” rồi!
Tô Lẫm: Đúng vậy! Có nghĩa là em đã đủ mạnh mẽ để bảo vệ mẹ rồi.
Trong lòng Tô Hàn, đột nhiên ngổn ngang trong lòng!
Chết tiệt! Còn có thể giải thích như vậy sao!
Tô Hàn: Em giải thích như vậy, bản thân em không cảm thấy quá gượng gạo sao?
Tô Lẫm: Con người dũng cảm không cần phải giải thích.
Tô Bắc nhìn điện thoại, không nhịn được mà cười phá lên.
Lộ Nam liếc nhìn cô tò mò.
“Bắc Bắc, em cười gì vậy?” Lộ Nam hỏi.
Tô Bắc nghĩ tới hai cục cưng nhỏ, cô nhanh chóng lắc lắc đầu nhưng khóe miệng vẫn không kìm được.
“Không sao không sao, chỉ là một câu chuyện cười trên mạng thôi, cảm thấy rất buồn cười!” Tô Bắc nói.
Lộ Nam mím mím môi.
“Vậy sao? Chuyện cười gì vậy? Kể anh nghe đi!” Lộ Nam mặt vui vẻ nhìn Tô Bắc nói.
Tô Bắc cười một tiếng.
Não của cô quay nhanh, không dễ gì mới nghĩ ra một câu chuyện cười, nhanh chóng nói.
“Là như vậy, có một cô gái nói với bạn trai rằng, em bảo anh mua xe không phải anh nói anh không thể chứ? Người con trai mới ngây thơ nói với bạn gái mình, anh không lừa em, anh thật sự không thể, cô gái tức giận nhìn bạn trai, cô nói nhưng vì sao đám bạn của anh đều gọi anh là lão tài xế!” Tô Bắc nói xong che miệng cười.
Thấy cô cười vui vẻ, Lộ Nam nhìn cô dịu dàng, cũng không nói gì.
Tô Bắc cảm thấy bản thân cười hơi quá rồi.
Cô cười hai tiếng.
“Cái đó…Lộ Nam, anh không cảm thấy buồn cười sao?” Tô Bắc hỏi.
Lộ Nam lắc lắc đầu.
“Mà là rất buồn cười!” Lộ Nam nói.
Tô Bắc ngơ ngẩn.
Rất buồn cười, có ý gì vậy?
Xin hỏi, câu này cô nên tiếp lời như thế nào?
Tô Bắc vừa định mở miệng bảo Lộ Nam làm việc.
Kết quả, Lộ Nam lúng túng nói.
“Bắc Bắc, ngày mai em phải làm gì?” Lộ Nam hỏi.
Tô Bắc đột nhiên sững sờ.
Lộ Nam cũng hỏi mình ngày mai có rảnh không?
Cái này, có chút ngượng ngùng.
Cô phải làm sao đây? Không thể không tổ chức sinh nhật cùng hai cục cưng!
Tô Bắc nhíu mày.
Lộ Nam có chút không vui.
“Sao vậy? Bắc Bắc, không phải là ngày mai em không rảnh đó chứ, buổi tối cũng được!” Lộ Nam nói.
Tô Bắc suy nghĩ rất lâu, mới nghĩ ra một cách.
“Cái này… sáng mai có buổi họp báo, chiều mai thì chắc là có thời gian, tối mai…chẳng phải ngày mai là sinh nhật em sao, em muốn gọi cho Diệp Đình Lạc, Cố Thiến Doanh và cả Cố Niên Thành, còn có Tiểu Hàn và Tiểu Phàm nữa, cùng nhau ăn cơm, anh cảm thấy thế nào?” Tô Bắc cười híp mắt nhìn Lộ Nam hỏi.
Lộ Nam sững người, cô rốt cuộc cũng biết ngày mai là sinh nhật mình sao.
Anh vốn định cho cô một bất ngờ!
“Vậy cũng được, chiều mai em đến phòng làm việc của anh, anh có chuyện muốn tìm em, được không?” Lộ Nam nói.