Loại cảm động ấm ấp kia từng chút, từng chút một tưới mát trái tim Tô Bắc.
Cô muốn nhìn thấy Lộ Nam ngay lập tức, ngay giây phút này.
Cô lấy điện thoại lên vừa định gọi cho Lộ Nam thì anh đã gọi tới rồi.
“Bắc Bắc...” Anh gọi vô cùng dịu ngọt.
Giọng nói thâm trầm khàn khàn khiến trái tim Tô Bắc đập liên hồi như bị kích điện.
“Em đây! Lộ Nam...” Tô Bắc dịu dàng đáp nhỏ.
“Em nhìn thấy rồi chứ?” Lộ Nam hỏi.
“Nhìn thấy rồi!” Tô Bắc gật đầu nói khẽ.
“Em sẽ không trách anh bồng bột, chưa hỏi ý kiến em đã công ba thân phận của em trước quần chúng chứ?” Lộ Nam hỏi.
Tô Bắc lắc đầu.
“Sao có thể chứ, em cảm động còn không kịp, sao lại trách anh chứ. Lộ Nam, anh thật tốt, em biết anh làm như vậy đều vì bảo vệ em!” Tô Bắc nói.
Cuối cùng Lộ Nam cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trước đó anh còn thấp thỏm không yên, lo lắng khi hỏi Tô Bắc anh không cẩn thận sẽ làm cô giận.
Dù sao thì trước đây Tô Bắc cũng không muốn người khác biết quan hệ của họ.
Anh còn dùng chuyện này ép Tô Bắc lên lầu cùng ăn trưa với anh nữa!
“Bắc Bắc, anh thực sự rất vui vì em không giận, anh có thể đứng trước mặt em giải quyết vấn đề của em, lại còn có thể khiến em cảm động, tại sao anh lại may mắn vậy chứ!” Lộ Nam xúc động nói.
Tô Bắc có chút bất lực.
“Lộ Nam, anh đang nói gì vậy, anh làm như vậy, em vui còn không kịp, sao em lại giận anh chứ, tất cả những điều anh làm vì em làm em rất cảm động, giây này phút này, em rất muốn nhìn thấy anh!” Tô Bắc không biết nói gì hơn.
Lộ Nam có hơi kích động.
“Bắc Bắc, em đợi anh, anh về nhà ngay lập tức!” Anh nhanh miệng nói.
Tô Bắc vội vàng nói.
“Không! Lộ Nam, mặc dù em muốn gặp anh nhưng bây giờ là giờ làm việc của anh, anh vẫn nên làm việc cho tốt đi, em đợi đến trưa sẽ tới công ty tìm anh!” Tô Bắc ngại ngùng nói.
Trước giờ cô chưa từng chủ động như vậy.
Nhưng Lộ Nam của bây giờ và tất cả những gì anh làm cho cô khiến cô không kìm lòng muốn ở cạnh anh.
“Bắc Bắc, em thật tốt!” Lộ Nam hạ giọng nói.
Hình như trong giọng nói của anh còn đem theo một chút ý cười ấm áp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Bắc ửng đỏ.
“Lộ Nam, em yêu anh!” Cô vừa nói xong liền cúp máy ngay lập tức.
Cô ngồi trên sofa mà gương mặt nhỏ đỏ ửng lên.
Vừa nãy cô lại nói với Lộ Nam, nói yêu anh.
Lộ Nam ôm lấy trái tim mình, cảm thấy nó đập vô cùng mạnh mẽ, hình như còn giống như cảm giác đau đớn không rõ.
Điều quan trọng nhất là hình như trái tim cô có thể nhảy ra ngoài ngay giây tiếp theo.
Tô Bắc có hơi thở không ra hơi nữa, cô ôm lấy ngực mình mà ngã xuống sofa, cả người co lại một cục.
Một lúc lâu sau cô mới từ từ tốt hơn chút.
Lần trước cô tới bệnh viện kiểm tra với Lộ Nam, bác sĩ không nói tim mạch có vấn đề gì mà!
Tại sao tim lại đau như vậy chứ!
Tô Bắc có chút không hiểu nổi!
Chỉ có điều, nghĩ tới lời bản thân vừa nói khi nãy, Lộ Nam chắc chắn sẽ tiếp tục gặng hỏi.
Cô cầm điện thoại lên, thực sự nhìn thấy tin nhắn Lộ Nam gửi tới.
Lộ Nam: Bắc Bắc, sao vừa nãy em lại cúp máy, vừa nãy em nói gì, anh chưa nghe rõ, anh muốn nghe lại lần nữa!
Ngữ điệu của Lộ Nam mang theo ý nũng nịu như một đứa trẻ.
Tô Bắc có chút bất lực, đúng là trong trái tim của một người đàn ông đều có một đứa trẻ.
Tô Bắc: À, không phải là em tắt máy mà điện thoại hết pin rồi.
Tô Bắc nói dối mà mặt không đỏ, tim không loạn nhịp, cô còn tiếp tục soạn tin nhắn.
Tô Bắc: Vừa nãy em chẳng nói gì cả, còn anh nghe được gì thì em không biết, hơn nữa đạo lý lời hay không nói hai lần anh cũng nên hiểu chứ!
Tô Bắc gửi tin nhắn xong liền dán mắt vào điện thoại không nhịn được cười ngây ngô.
Lộ Nam bau mày, cô bé này, anh đứng dậy, ấn chìa khóa xe đi xuống lầu.
Lộ Nam: Anh không biết, anh phải nghe em nói lại lần nữa, nếu như em không nói thì bây giờ anh về nhà, anh đang ở trên đường về rồi.
Tô Bắc ngồi bật dậy trên sofa.
Tô Bắc: Lộ Nam, anh làm việc cho tốt, không cho anh về nhà, nếu không thì anh về cũng không gặp được em. Bây giờ em phải ra ngoài, anh đừng có nhất thời nóng vội mà xông về nhà, bây giờ em phải ra ngoài rồi, trưa nay gặp được không?
Lộ Nam đã đi tới bãi để xe nhưng nhìn thấy tin nhắn của cô, anh cũng đành lắc đầu không biết làm gì hơn.
Người phụ nữ nhỏ này, cô ấy đã nói như vậy rồi anh còn có thể làm sao!
Bỏ đi, tùy ý cô vậy.
Lộ Nam: Em đã nói như vậy rồi nên anh chỉ có thể quay lại công ty thôi, nhưng có điều, Bắc Bắc, trưa nay em buộc phải qua đây, nếu không thì chiều nay anh không làm việc, còn nữa, rồi sẽ có một ngày anh sẽ khiến em can tâm tình nguyện nói ra ba chữ đó.
Tô Bắc: Ừm, có ước mơ là tốt, chưa biết chừng có thể thực hiện được! Cố lên nhé! Thiếu niên.
Nhìn thấy tin nhắn của Tô Bắc mà Lộ Nam liền cảm thấy dở khóc dở cười.
Lộ Nam: Được rồi, anh sẽ cố gắng, thiếu nữ à, em đợi đó!
Hai người nói mấy câu qua lại Lộ Nam đã lên lầu làm việc rồi.
Tô Bắc bắt đầu dọn dẹp, cô trang điểm định tới công ty gặp Lộ Nam vào trưa nay.
Phía Tô Noãn, cô ta lái xe cực kỳ nhanh.
Vừa tới cửa biệt thự nhà họ Tô, cô ta liền dừng xe lại, sau khi xuống xe, cô ta không vào thẳng bên trong mà đứng ở cửa.
Cô ta cầm điện thoại trong tay, điều chỉnh lại nét mặt cả nửa ngày rồi mới nhấc bước đi vào.
Cô ta vừa vào trong đã thấy Vân Cẩm và Tô Vân Thiên đều ngồi trong phòng khách đợi cô.
Khuôn mặt Vân Cẩm đầy sốt ruột và lo lắng.
Nhìn bộ dạng không chút lưu luyến sự đời của Tô Noãn mà đột nhiên bà đau lòng vô cùng.
“Tiểu Noãn của mẹ à, con sao vậy hả? Mau tới đây với mẹ, sao con lại làm mình ra nông nỗi này chứ, chuyện gì không vừa ý thì về nhà, dù sao ở nhà còn có mẹ và ba, sao con có thể đối xử với bản thân như vậy!” Vân Cẩm đau lòng nhìn Tô Noãn nói.
Chỉ một giây sau, nước mắt của Tô Noãn đã trào ra rồi.
“Mẹ à, con cũng không muốn như vậy, nhưng Lộ Nam đã chặn hết tất cả con đường diễn xuất của con rồi, bây giờ con thực sự sắp sống không nổi nữa. Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì không quá hai ngày giới giải trí có lẽ đều quên con mất! Giấc mộng ngôi sao của con đều vỡ vụn hết!” Tô Noãn nói rất thương tâm, cô ta còn nhìn trộm Tô Vân Thiên một cái.
Tô Vân Thiên nhìn cô ta.
“Nếu như không còn sự nghiệp thì cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, ba và mẹ con nuôi con không vấn đề gì. Một cô gái như con không cần ra ngoài liều mạng, nhìn sắc mặt người khác nữa, như vậy cũng rất tốt!” Tô Vân Thiên nói mà mặt không cảm xúc.
Tô Noãn liền cảm thấy có chút hoang mang.
Kịch bản không nên như vậy, lẽ nào ba không phải rất thương mình sao!
Dù sao thì bây giờ cô ta cũng trở nên sa sút như vậy rồi.
“Ba, sao ba có thể nói như vậy, trở thành minh tinh là ước mơ lớn nhất trước giờ của con, con muốn nổi tiếng khắp thế giới, nhưng con không ngờ con lại biến thành bộ dạng này, ước mơ là sinh mạng của con đó ba, ba không thể đối với con như vậy, con thực sự rất tuyệt vọng!” Tô Noãn không nhịn được bật khóc nói.
Tô Vân Thiên cũng không chịu được mà bau mày.
“Con đừng khóc nữa, không làm diễn viên không có gì không tốt, hơn nữa không phải con sợ người trong giới giải trí không nhớ đến con sao, con xem video của con đi, con cảm thấy hành vi này của con còn có ai không nhớ tới con hả?” Tô Vân Thiên nói rồi liền vứt chiếc Ipad qua đó.
Tô Noãn có chút không hiểu.
Cô ta vừa mở ra xem thì thấy một video mạng.
Cô ta nhấn mở lên, kết quả khiến cô ta kinh ngạc ngay lập tức.
Sao có thể như vậy, tại sao lại như vậy.
Hành động hôm qua của cô ta trước cửa tập đoàn Thịnh Thế đều bị người ta chụp lại toàn bộ đưa lên mạng.
Cô ta thảm hại vô cùng, mắng nhiếc người trên đường như một người phụ nữ chua ngoa.
Thậm chí Tô Noãn còn nhìn thấy Tô Bắc đứng trước cửa công ty không xa nhìn thấy cảnh cô ta và người khác chửi rủa vạch trần nhau.
Đột nhiên Tô Noãn hận tới mức muốn lấy búa sắt đập vào ngực mình.
Tại sao lại như vậy, tại sao bộ dạng nhếch nhác của cô ta lại bị người phụ nữ này nhìn thấy!
Cô ta không phục!
Nhìn vẻ mặt u ám của Tô Noãn, Tô Vân Thiên đau lòng bau mày.
“Tiểu Noãn, ba thấy bây giờ con vẫn chưa ý thức được lỗi lầm của mình, người như ba thực sự sống rất vật chất, rất thiết thực. Trước đây ba luôn nghĩ có thể để con và Tô Bắc tìm một đối tượng tốt, nếu như vậy còn có thể giúp công ty của ba, bây giờ ba mới phát hiện ra suy nghĩ trước đây của ba là sai lầm lớn. Bây giờ con biến thành bộ dạng này, danh tiếng bê bai, con đi ra ngoài nghe xem, người khác đánh giá con thế nào!” Tô Vân Thiên tức giận nói.
Vân Cẩm đau lòng ôm Tô Noãn.
“Được rồi, ông đừng nói nữa, con gái ra nông nỗi này rồi, ông còn hung dữ với con bé, con bé cũng biết buồn mà!” Vân Cẩm vẫn như trước đây đứng về phía Tô Noãn.
Tô Vân Thiên tức giận ném ly trà xuống đất.
“Bà còn nói, nếu như không phải tại bà, Tiểu Noãn có thể trở nên như vậy sao, bộ dạng bây giờ của nó, ít nhiều bà cũng có một nửa trách nhiệm, bà còn có mặt mũi nói sao!” Tô Vân Thiên trút giận lên người Vân Cẩm.
Vân Cẩm tức giận tới mức lồng ngực không ngực phập phồng.
Nhìn hai người sắp đánh nhau tới nay, Tô Noãn nhanh chóng đưa tay ra kéo Vân Cẩm.
“Mẹ, con biết mình sai rồi, mẹ đừng cãi nhau với ba, con sẽ buồn lắm!” Tô Noãn tỏ vẻ rất hiểu chuyện.
Vân Cẩm tức giận chửi ầm lên.
“Tô Vân Thiên, ông xem đi, đứa con gái ông mắng mỏ vẫn luôn một lòng một dạ nghĩ cho chúng ta, người làm ba như ông, ông cảm thấy xứng đáng không?” Vân Cẩm phẫn nộ nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!