Tô Noãn hoảng loạn nhìn Lộ Nam.
“Lộ Nam, không… anh rể, em không cố ý mà, em cũng chỉ nghe người khác nói thôi, đúng rồi! Là Ngọc…” Cái tên Ngọc Lâm cô ta còn chưa nói hết thì cửa văn phòng tổng giám đốc đã bật mở.
Hai nhân viên bảo vệ đi vào, trực tiếp kéo cánh tay cô ta lôi đi.
Tô Noãn ra sức giãy giụa.
“Các người đừng kéo tôi, tôi có lời muốn nói với tổng giám đốc Lộ!” Tô Noãn tức giận nói.
Lộ Nam phất tay, vẻ mặt hơi mệt mỏi.
“Lôi ra đi, tôi không muốn thấy cô ta!” Anh nói xong, hai nhân viên bảo vệ liền kéo Tô Noãn ra ngoài.
Trong thang máy, Tô Noãn gắng sức vùng vẫy.
“Các người làm gì vậy, thả tôi ra, tôi tự đi còn không được sao?” Hai nhân viên bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, nghĩ đến dáng vẻ điên cuồng của người phụ nữ này trong văn phòng tổng giám đốc vừa nãy.
Lực trên tay họ lại càng mạnh hơn.
Tô Noãn bị kéo từ thang máy ra.
Suốt cả quãng đường, cô ta đều bị kéo đi nên người trong đại sảnh ai nấy đều quay lại nhìn.
Các nhân viên xì xào bàn tán.
“Đó chẳng phải Anne sao?”
“Không phải đâu! Nghe nói người phụ nữ đó là chị em với Anne nhưng tác phong làm việc của hai người lại hoàn toàn khác nhau, tôi nhớ trước đây cô ta hình như rất nổi tiếng, từng diễn bộ phim truyền hình gì ấy!”
“Tôi biết! Tôi biết, là bộ ‘Vương triều Kim Ngọc’!” Một người khác hăng hái nói.
Mọi người nhìn Tô Noãn bị kéo ra ngoài, hiển nhiên đã coi cô ta là trò cười.
Chỉ có cô gái quầy lễ tân là choáng váng!
Cái gì? Cô ta không phải cô Anne… lần này thì xong rồi, mình sẽ không bị đuổi việc chứ!
Sắc mặt nhân viên lễ tân tái xanh.
Lộ Nam thấy Tô Noãn rời đi mới xoay người, ngồi vào vị trí.
Anh gọi cho Vân Phàm.
“Vân Phàm, mấy ngày tới nếu có tin tức liên quan tới tôi và Tây Tây xuất hiện thì cậu phải dập tin ngay, có khả năng là do người phụ nữ điên Tô Noãn kia làm, vừa nãy cô ta còn đến văn phòng uy hiếp tôi, tuyên ba mình là tình nhân của tôi nữa!” Lộ Nam tức giận nói.
Vân Phàm sững sờ.
Làm tình nhân của tổng giám đốc? Sao người phụ nữ này lại nghĩ ra được cơ chứ?
Lẽ nào cô ta cho rằng, tổng giám đốc sẽ muốn cô ta sao?
Hay là cô ta nghĩ làm tình nhân của tổng giám đốc thì tổng giám đốc sẽ tha cho cô ta!
Người phụ nữ này thật là nực cười.
“Tổng giám đốc, khụ khụ khụ… Vậy anh nói thế nào?” Vân Phàm nhịn cười nói.
Lộ Nam tức giận trả lời.
“Tôi còn có thể nói thế nào, lời cô ta nói một chữ tôi cũng không muốn nghe, đúng là buồn nôn chết mất, tôi cho bảo vệ vào kéo cô ta đi rồi, mấy ngày này cậu để ý một chút cho tôi!” Lộ Nam nghiêm túc nói.
Vân Phàm vội gật đầu.
“Được, thưa tổng giám đốc, tôi sẽ chú ý!” Vân Phàm nghiêm túc trả lời.
Lộ Nam “ừm” một tiếng rồi cúp máy.
Tô Noãn bị hai nhân viên bảo vệ kéo ra ngoài, hai người vừa buông tay, cô ta liền ngồi thẳng xuống đất.
Người qua người lại đều không ngừng chỉ trỏ cô ta.
Tô Noãn cảm thấy cả đời này chưa bao giờ mất mặt đến thế.
Cô ta tức giận đứng lên, Lộ Nam đối xử với cô ta như thế này, nhất định cô ta sẽ chơi Tô Bắc đến chết!
Đời này, cô ta sẽ chống lại hai người họ!
Tô Noãn vừa nghĩ vừa không để ý ánh nhìn mọi người xung quanh rồi đi về xe mình.
“Mẹ, mẹ nhìn cô kia kìa, giống như kẻ điên ấy!” Có một đứa bé chỉ vào Tô Noãn, đứa trẻ nói không hề kiêng dè.
Tô Noãn lập tức thẹn quá hoá giận.
“Liên quan gì đến mày!” Vẻ mặt cô ta cực kỳ hung ác như muốn ăn thịt người.
Đứa bé lập tức bị doạ oà lên khóc.
Mẹ bé vội vàng dỗ dành cực cưng của mình.
“Cục cưng đừng khóc, đừng chấp nhặt với kẻ điên!” Mẹ em bé đau lòng nói.
Sau đó cô ấy tức giận trừng mắt với Tô Noãn.
“Đầu óc cô có vấn đề phải không, tâm trạng không tốt, tóc tai bù xù đi trên đường, còn trút giận lên trẻ con, đúng là đồ thần kinh!” Mẹ đứa bé giận dữ mắng chửi Tô Noãn.
Tô Noãn không nhịn được cơn giận này liền quay ngược lại đánh trả.
“Tôi muốn làm kẻ điên đấy, tôi vui là được, liên quan gì đến cô. Cô kích động như thế, còn có thằng ranh con nhà cô sao lại mắng tôi, đầu óc các người mới có vấn đề ấy, các người mới là đồ thần kinh!” Tô Noãn không để ý hình tượng gì mà mắng mỏ.
Mẹ đứa bé thấy vậy, sắc mặt cũng lập tức tái xanh.
Nhưng đột nhiên vẻ mặt cô ấy nhìn Tô Noãn có gì đó là lạ.
Cô ấy đã nhận ra Tô Noãn là ngôi sao đã từng đóng phim truyền hình.
Lập tức cô ấy phẫn nộ đứng tại chỗ rồi hét lớn.
“Mọi người đến đây mà xem này, người phụ nữ này còn xứng làm ngôi sao không? Cô ta lại dám mắng chửi người khác ở ngoài đường, tố chất kém như thế, đến một đứa trẻ cũng không tha! Đúng là mất trí rồi!” Cô ấy nói xong còn cầm thức ăn vừa mua trong tay ném về phía Tô Noãn.
Tô Noãn thấy người bên cạnh dường như đang mắng chửi mình.
Kết quả cô ta không chú ý liền bị rau xanh ném trúng.
Trên mặt cô ta đầy bùn đất, trên đầu toàn là lá rau.
Tô Noãn lập tức phẫn nộ đến mức muốn giết người, cô ta chạy tới trước mặt người phụ nữ, muốn đánh cô ấy.
Người phụ nữ kia bảo vệ con trai sau lưng, không quan tâm điều gì, lấy trứng gà trong túi ra ném lên người Tô Noãn.
Trên người Tô Noãn liền dính đầy lòng trắng trứng.
Dáng vẻ đó, đừng nhắc đến thảm hại như nào.
Nhưng khi cô ta muốn xông lên trước đánh người phụ nữ kia thì người phụ nữ đó và con trai đều lấy trứng ném về phía mình nên cô ta không thể lao tới.
Thậm chí còn có người lấy điện thoại ra quay lại.
Tô Noãn thấy càng ngày càng nhiều người thì cô ta lau lòng trắng trứng và bùn trên mặt đi, chạy vội về phía xe mình.
Kết quả cô ta vừa đi tới trước xe thì chân liền bị trẹo.
Đau đến mức cô ta phải chảy nước mắt.
Nhìn mọi người đang chụp mình, Tô Noãn không quan tâm đau đớn, trực tiếp lên xe, đóng cửa lại rồi khởi động xe, phóng nhanh trên đường, rời đi.
Tô Noãn đi rồi nhưng người phụ nữ kia vẫn chửi ầm lên.
Tô Bắc nghe nói có người mạo danh mình là cô liền nghĩ ngay tới Tô Noãn.
Cô vốn muốn xuống lầu xem tình hình, kết quả lại thấy được một màn vô cùng đặc sắc.
Tô Bắc không kìm được cong môi cười.
Có lẽ, trừng trị người như Tô Noãn phải dùng cách của đàn bà đanh đá thì mới tương đối có tác dụng.
Cô đứng ở cửa công ty một lát rồi lắc đầu, xoay người đi vào.
Tô Noãn lái xe như bay trên đường về thẳng căn hộ của cô ta.
Cô ta vừa lên lầu liền nhanh chóng lao vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.
Cô ta ra sức chà xát nhưng dường như dù có chà thế nào thì mùi rau và mùi tanh của trứng gà trên người cô ta cũng không hết được.
Tô Noãn càng chà càng tức giận, cuối cùng cô ta đứng dưới vòi hoa sen, gào khóc nức nở.
Cô ta hận Tô Bắc, rất hận rất hận, đời này cô ta chưa từng hận ai như vậy.
Cô ta bóp mạnh xà phòng tắm ra tay rồi xoa lên người thật mạnh.
Dùng hết cả lọ sữa tắm cô ta mới cảm thấy mùi hương trên người nhạt đi một chút.
Tô Noãn quấn khăn tắm đi ra, gọi cho Ngọc Lâm.
Nếu không phải Ngọc Lâm lừa mình thì hôm nay cô ta cũng không ngu xuẩn đến mức đi tìm Lộ Nam, còn nói gì mà mình phải nắm được thóp của Lộ Nam chứ.
Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ thảm hại hôm nay của mình là Tô Noãn liền tức đến toàn thân run rẩy.
Khi Ngọc Lâm nghe máy, giọng nói còn mang theo vẻ ngái ngủ, dường như vẫn chưa tỉnh ngủ.
Tô Noãn vừa mở miệng liền hung dữ chửi mắng.
“Ngọc Lâm, tiện nhân nhà cô, không phải cô nói Lộ Nam thích Lộ Tây Tây, muốn Tô Bắc làm thế thân sao?! Nhưng vì sao anh ấy lại nói với tôi rằng anh ấy thích Tô Bắc, tôi lấy Lộ Tây Tây ra uy hiếp căn bản không có tác dụng, lẽ nào đây là biểu hiện của việc thích một người sao? Ngọc Lâm, kẻ lừa gạt này, thế mà cô lại lừa tôi, hại tôi hôm nay phải thảm hại như thế, cô sẽ không được chết tử tế đâu, cái đồ không biết xấu hổ!” Tô Noãn chửi mắng hăng say.
Ngọc Lâm lớn tiếng nói khiến cô ta phải lập tức dừng lại.
“Tô Noãn, đầu cô bị kẹp vào cửa à, sau khi xảy ra chuyện chỉ biết mắng chửi người khác. Quả thật là tôi đã gài bẫy cô đấy, Lộ Nam không thích Lộ Tây Tây, người anh ấy thích là Tô Bắc nhưng cô đã từng thử nghĩ chưa?! Tôi thích Lộ Nam nên tôi cũng ghét Lộ Tây Tây và Tô Bắc, hai người họ là người tôi ghét nhất trên thế giới này, nếu cô cũng thích Lộ Nam thì chắc hẳn mục tiêu chiến tuyến của cô phải giống tôi chứ, cô kích động cái gì?!” Ngọc Lâm lạnh giọng nói.
Tô Noãn vẫn vô cùng phẫn nộ.
Ngực cô ta không ngừng phập phồng lên xuống.
“Cô cũng biết ăn nói đấy, vậy vì sao cô lại lừa tôi? Nếu Lộ Nam đã không thích Lộ Tây Tây thì vì sao cô còn hận Lộ Tây Tây, vì cô ấy là em gái Lộ Nam sao? Hơn nữa, cô còn nói cái gì mà tôi loại bỏ được Lộ Tây Tây thì có thể ở bên Lộ Nam, tôi thấy là tôi giúp cô loại bỏ cái đinh trong mắt xong thì cô sẽ đá tôi đi thì đúng hơn đấy. Vả lại, cho dù không có Tô Bắc và Lộ Tây Tây thì cô cảm thấy hai người chúng ta đều thích Lộ Nam, có thể chung sống hoà bình không? Ngọc Lâm, không biết là cô kiêu căng ngạo mạn hay ngu ngốc đến đáng thương nữa, cho dù lần này tôi nhẹ dạ cả tin nghe theo lời cô thì cô cũng đừng nói gì mà cùng chung mục tiêu nữa, cô thật sự coi tôi là kẻ ngốc đấy à?!” Tô Noãn tức giận nói.
Ngọc Lâm không biết nói gì, bĩu môi.
“Tôi lừa cô, đương nhiên là vì tôi cảm thấy cô dễ lừa rồi, còn vì sao tôi lại hận Lộ Tây Tây thì lại càng đơn giản, quả thật Lộ Nam không thích Lộ Tây Tây nhưng cô ta lại thích Lộ Nam nên lý do này được tạo thành. Tôi không thể chung sống hoà bình với cô được vì tôi rất yêu rất yêu Lộ Nam, nhưng thế thì sao? Bây giờ tôi không có tâm trạng đối phó với cô!” Ngọc Lâm nói xong liền dập máy, căn bản không quan tâm Tô Noãn nghĩ thế nào.
Nếu Tô Noãn đã biết chân tướng thì cô ta sẽ nói sự thật, cũng chẳng sao cả!
Tô Noãn ném điện thoại lên giường, lừa đảo, con mẹ nó đều là lừa đảo!
Cô ta tức giận nhào lên giường, gào khóc huhu.
Tô Bắc vốn không để tâm chuyện chiều này Tô Noãn đến công ty.
Vì sự thảm hại của cô ta khi đó cô đã nhìn thấy hết.
Cô cho rằng, Tô Noãn có thể sẽ an phận vài ngày.
Nhưng không ngờ, ngày hôm sau cô ta đã ăn không nói có, lại còn đổi trắng thay đen.
Sáng hôm sau, tin tức ngập trời, ùn ùn kéo tới.
Hơn nữa còn bị nhiều nhà truyền thông đưa tin.
Người đại diện vàng đang nổi Anne, nhìn có vẻ nở mày nở mặt nhưng thực tế cũng chỉ dựa vào quy tắc ngầm để đi lên.
Nói về quá trình quy tắc ngầm của người đại diện.
Người đại diện vàng ngồi vị trí sang trọng.
Diễn viên vô tình, người đại diện hữu tình!
Người đại diện dịu dàng, muốn biến thành phượng hoàng đầu cành!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!