Người tiếp tân nhìn Tô Noãn.
“Ôi dào ôi, chị Anne ơi, chị khách sáo quá, chúng tôi đều biết mà chị là người mà giám đốc rất xem trọng, chị đi lên lầu đi ạ, chị đừng ở lại đây rồi trêu đùa em nữa mà!” Người tiếp tân xu nịnh nói.
Tô Noãn mỉm cười, sau đó thì quay thân người uốn éo đi về phía thang máy.
Người tiếp tân nhìn bóng lưng của Tô Noãn bằng ánh mắt tràn trề sự ngưỡng mộ.
Chị Anne có năng lực xuất chúng, lại luôn nhận được sự khen ngợi tán dương của giám đốc, thật là khiến mọi người cảm thấy ngưỡng mộ mà.
Nhưng cô căn bản không thể nào nghĩ ra được người phụ nữ mà cô vừa nhìn thấy khi nãy chỉ là người có dung mạo giống với Anne mà thôi.
Mặc dù Tô Noãn và Tô Bắc có nét rất giống nhau nhưng tích cách của hai người lại có những khác biệt rất lớn.
Người bình thường nhìn qua thì cũng có thể dễ dàng nhận ra.
Người tiếp tân không nghĩ được rằng bản thân mình bình thường không chú ý đến những vấn đề nhỏ này nên giờ đây lại mắc sai lầm mà để cho Tô Noãn đi vào bên trong.
Lúc này, cô vẫn còn đang mơ tưởng rằng mình có thể được giống như chị Anne thì tốt biết mấy.
Tô Noãn đi vào bên trong thang máy và ấn nút đi lên tầng cao nhất của toàn nhà.
Cô ta vốn dĩ tưởng rằng, muốn đi vào đây cũng cần phải bỏ ra một chút mánh khóe.
Nhưng lại chưa nghĩ đến nó lại dễ dàng đến thế này.
Khi cách cửa thang máy mở ra, cô ta liền bước ra bên ngoài.
Tô Noãn vốn dĩ tưởng rằng cô ta vẫn có thể giống với khi nãy nên đã cố lừa gạt để đi qua.
Nhưng ai biết được rằng cô ta vừa đi được hai bước thì lại bị Tô Linh Ngọc chặn lại.
Tô Linh Ngọc là người rất tinh nhanh, cô ấy chỉ cần nhìn qua thì cũng có thể nhận ra đây không phải là Tô Bắc.
Vì cô ta nhìn thấy Tô Noãn đi được một đoạn thì mới cảm thấy không đúng lắm.
Dáng điệu khi bước đi của Tô Bắc từ trước đến nay đều không giống như vậy.
Uốn a uốn éo hai bên mông giống như nó đang chuẩn bị bị hất sang hai bên vậy.
Cô với gương mặt lạnh tanh liền chặn Tô Noãn lại.
“Xin hỏi chị đến đây là có việc gì vậy?” Tô Linh Ngọc hỏi.
Tô Noãn nghĩ ngợi, sau đó thì cười tít mắt nhìn về phía Tô Linh Ngọc.
“Xin chào, là thế này, tôi đang muốn tìm tổng giám đốc!” Cô ta cười nói.
Tô Linh Ngọc miễn cưỡng cười nhìn cô ta.
“Thưa chị, giám đốc Lộ thường ngày vô cùng bận rộn không thể nói muốn gặp là gặp được đâu ạ, xin hỏi là chị đã hẹn trước chưa?” Tô Linh Ngọc châm biếm nói.
Tô Noãn ngơ người!
Hẹn trước!
Lộ Nam căn bản là không biết rằng mình đến đây để tìm anh ấy nên huống hồ gì còn nói đến chuyện hẹn trước nữa đây!
Cô ta mỉm cười.
“Là thế này, thưa cô thư ký, làm phiền cô thông báo giúp đến giám đốc Lộ là có người tên là Tô Bắc muốn gặp!” Tô Noãn cười nói.
Tô Linh Ngọc thực không muốn đồng ý.
Nhưng cô lại nghĩ người tiếp tân đã để cô ấy đi vào đây thì có lẽ cũng không phải là người tầm thường.
Cô chặn ngang Tô Noãn thế này đơn giản là do đang muốn giận cá chém thớt.
Cô làm thư ký của Lộ Nam bao nhiêu năm như vậy, tôn sùng anh, yêu thầm anh.
Nhưng anh lại chưa từng chú ý đến cô dù chỉ là một cái liếc mắt.
Cô có lúc cũng muốn được giống như là một người bạn một người yêu của Lộ Nam.
Nhưng khi cô vừa bộc lộ ra một chút tình cảm của mình thì đã bị Lộ Nam vô tình dập tắt ngay lập tức.
Trong lòng cô có chút tức tối, chỉ có thể giải tỏa cảm xúc này đến những người phụ nữ nào đến tìm Lộ Nam.
Đương nhiên, cô cũng phải xem xét là ai chứ không thể tức giận với tất cả những vị khách của công ty được.
Chỉ có điều, người phụ nữ tên Tô Bắc này đã nói đến vậy rồi.
Vậy thì, cô ta có vẻ là rất muốn được gặp Lộ Nam.
Nếu đã như vậy, vậy thì cô cũng không nhất thiết phải đắc tội với cô ta.
Nghĩ đến đây.
Tô Linh Ngọc mỉm cười.
“Được, chị ở đây đợi một chút, tôi đi thông báo với giám đốc!” Cô nói xong thì quay thân người đi về phía văn phòng của Lộ Nam.
Thực ra cũng chỉ cách có cách mười mấy bước chân.
Nhưng cô chỉ là không muốn để cho người phụ nữ này nhanh như vậy mà lại có thể gặp được Lộ Nam.
Thực ra nếu Tô Linh Ngọc biết cái tên Anne và cái tên Tô Bắc là cùng một người vậy thì hôm nay cô nhất định sẽ không để Tô Noãn đi vào bên trong.
Cô nhẹ nhàng gõ hai lần vào cánh cửa.
Nghe thấy giọng nói của Lộ Nam cô mới dám đẩy cửa bước vào.
“Thưa giám đốc!” Nhìn thấy Lộ Nam đang làm việc cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Giọng nói của cô vô cùng dịu dàng, không hề giống với ngữ điệu khi nãy nói chuyện với Tô Noãn, cô giống như là đang sợ rằng mình sẽ quấy rầy đến Lộ Nam vậy.
Lộ Nam ngẩng đầu.
“Tô Linh Ngọc à, có chuyện gì vậy?” Lộ Nam lạnh lùng hỏi.
“Là thế này thưa giám đốc, ngoài cửa có một cô gái tên là Tô Bắc muốn được gặp anh!” Tô Linh Ngọc nói.
Lộ Nam ngây người, Tô Bắc!
Cô ấy…sao lại đứng ở ngoài cửa.
Chỉ có điều, cũng đúng! Khi trước có Vân Phàm ở đây thì cô ấy mới lên đây có một hai lần gì đó thôi.
Hoặc là, khi anh điều động tập hợp tất cả mọi người lên đây thì cô mới lên mà thôi.
Anh vội vàng đứng bật dậy và muốn đi ra bên ngoài để được nhìn Tô Bắc.
Kết quả, anh vừa đi được hai bước thì nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Tô Linh Ngọc.
Lộ Nam nhất thời cảm thấy hành động của mình có chút không đúng.
Dẫu sao, cũng đang có rất nhiều người đang nhìn anh.
Anh không thể kìm nén mà hắng giọng.
“Cái đó, cô Tô Bắc đang ở dưới lầu, ở cổng công ty hay sao?” Lộ Nam hỏi.
Tô Linh Ngọc lắc lắc đầu.
“Không phải ạ, cô ấy đang đứng ở cửa thang máy! Chỉ có điều……” Cô vừa muốn nói thêm rằng người con gái đó có dáng vẻ rất giống với Anne.
Nhưng khi cô chưa kịp nói hết câu thì đã bị Lộ Nam chặn ngang.
“Được rồi, cô gọi cô ấy vào đi!” Lộ Nam nhanh nhẹn nói.
Tô Linh Ngọc cắn môi, khẽ gật đầu, quay thân người đi ra ngoài.
Cô nhìn thấy Tô Noãn với gương mặt đang hết sức mong chờ thì lạnh lùng nói.
“Cô Tô, tổng giám đốc gọi cô vào đó!” Cô miễn cưỡng cười nói.
Tô Noãn vội vàng gật đầu, phấn khích đi về phía văn phòng làm việc của Lộ Nam, căn bản là không còn quan tâm đến Tô Linh Ngọc nữa.
Tô Linh Ngọc đứng ở phía sau lưng cô ta, tức giận đến nỗi hai răng cắn chặt vào nhau.
Cô có thể nhìn ra, tổng giám đốc có lẽ rất để ý đến người phụ nữa ẻo lả này.
Cô rất tức giận, nhưng lại không dám làm điều gì không phải phép.
Cuối cùng cô chỉ có thể dậm dậm chân hậm hực bỏ đi.
Tô Noãn đi đến trước cánh cửa văn phòng của giám đốc.
Cô ta không hề gõ cửa mà đẩy cửa hé mở, sau đó thì hơi hé đầu nhìn vào bên trong.
Cô ta nhìn thấy Lộ Nam đang đứng ở trong văn phòng thì kẽ mỉm cười.
Cô ta và Tô Bắc suy cho cùng cũng là chị em sinh đôi, trong khoảnh khắc này, gương mặt của cô ta rất giống với Tô Bắc.
Lộ Nam nghẹn ngào nói.
“Bắc Bắc, sao em lại lên đây vậy, mau vào đi!” Anh nhanh nhẹn nói.
Ai biết được rằng khi Tô Noãn vừa đẩy cửa mở lớn ra, đi vào bên trong thì sắc mặt của Lộ Nam đột ngột biến đổi.
“Tô Noãn, sao lại là cô?” Lộ Nam trầm ngâm nhìn cô.
Anh vốn dĩ tưởng rằng người đó là Tô Bắc, anh còn sợ thái độ của Tô Linh Ngọc không được tốt mà sẽ làm cô khó chịu.
Nhưng anh lại không ngờ được rằng người này lại là Tô Noãn, cô ta đã mạo danh Tô Bắc để đi vào đây.
Tô Noãn xấu hổ nhìn Lộ Nam.
“Anh rể, sao anh lại nói như vậy chứ, người ta cũng chỉ muốn đến thăm anh thôi mà, anh đừng lạnh lùng như vậy, em biết, người mà anh thích hoàn toàn không phải là Tô Bắc, vậy nên dù là Tô Bắc Lý Bắc hay cái gì khác thì cũng được mà, anh dùng em cũng được thôi, thật đó, anh rể, em sẽ cam tâm tình nguyện để làm người thế thân của ai đó cũng có thể trở thành một cái cớ của anh, chỉ cần em có thể được ở bên cạnh anh thì anh muốn em làm gì em cũng sẽ làm!” Tô Noãn chân thành nói.
Lộ Nam ngây người.
Người thay thế? Cái cớ?
Người con gái điên này rốt cuộc đang nói cái quái quỷ gì vậy?
Tô Noãn nhìn Lộ Nam.
“Anh rể, anh đừng lạnh lùng như vậy, người ta biết người anh thích không phải là Tô Bắc, bí mật của anh em đã biết hết rồi, sau này, em sẽ nguyện ý làm người thay thế cho Lộ Tây Tây! Làm người yêu của anh!” Tô Noãn không biết xấu hổ nói.
Lộ Nam chau mày không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Bí mật gì, sao anh lại không biết!
Cô Tô Noãn này từ lúc nào mà thần thông quảng đại đến nỗi của bí mật của anh mà cũng có thể biết hết!
Anh nghĩ ngợi, sắc mặt cũng dần dần biến đổi.
Anh cười như không cười nhìn Tô Noãn.
“Tô Noãn, cô đang nói cái gì vậy, cô cứ nói đến bí mật nào đó, rốt cuộc thì nó là gì, nếu cô nói đúng thì tôi sẽ cho cô cơ hội được ở lại bên cạnh tôi, nhưng nếu cô ăn nói linh tinh thì cũng đừng có mà trách tôi quá vô tình, con người tôi sẽ không bao giờ chỉ nói suông đâu!” Giọng nói của Lộ Nam nghe lên có chút u ám.
Tô Noãn cười một cách miễn cưỡng,
Sao anh ấy lại có cách nói chuyện khiến người ta sợ hãi như vậy chứ!
Hi vọng Lộ Nam không phải chỉ là đang dọa cô.
Cô ta chậm rãi tiến lại gần Lộ Nam, bàn tay uyển chuyển đưa lên vuốt ve khuôn mặt anh.
Lộ Nam nhanh chóng lé sang một bên.
Tô Noãn cũng không chần chừ nữa mà dịu dàng nói.
“Anh rể, người anh thích là Lộ Tây Tây, nhưng lại lấy chị gái em làm vật thế thân, việc này em đã biết rồi, anh cũng không cần phải giấu diếm em thêm nữa, bây giờ em chỉ muốn nói với anh rằng em tình nguyện được làm người thế thân của Lộ Tây Tây, em biết quan hệ của hai người là không được chính đáng nên không thể đi cùng nhau đến cuối đời được, em có thể an ủi anh được mà, lời em nói đều là thật!” Tô Noãn nói, thiết tha nhìn về phía Lộ Nam.
Ánh mắt đó giống như là đang nhìn một món ăn ngon vậy.
Lộ Nam kinh tởm chau mày.
Anh lạnh lùng cười cợt.
“Hóa ra đây là bí mật mà cô biết, vậy thì Tô Noãn tôi nói cho cô biết người mà tôi thích, người mà không một ai có thể thay thế được chính là Tô Bắc, cô ấy hoàn toàn không phải là vật thay thế của ai cả, hay cũng chẳng phải cái cớ nào cả, cô ấy là người mà tôi yêu cả đời này, cho nên cô đừng ở đây mà nghĩ ra vài cái mưu kế độc địa đó để chia cắt hai chúng tôi, cuộc đời này của tôi nếu không có cô ấy thì cũng chẳng thể có ai khác!” Lộ Nam kiên định nói.
Sắc mặt của Tô Noãn ngay lập tức trở lên trắng bệch.
Cô ta hận bản thân mình đã để cơ hội được gả đến nhà họ Lộ rơi vào tay Tô Bắc.
Nếu không thì, người mà Lộ Nam nói là yêu nhất vào lúc này nhất định sẽ là cô ta.
Cô ta cảm thấy uất ức vô cùng.
“Anh rể, em biết, lời anh nói không phải là sự thật, người anh yêu dù có là ai đi nữa thì cũng không thể nào là người phụ nữ như Tô Bắc được, chị ta đã làm ra nhiều việc xấu xa như vậy mà, làm sao anh có thể chấp nhận con người như chị ta được chứ……” Cô chưa kịp nói xong thì đã bị Lộ Nam chặn ngang.
“Tô Noãn, tôi khuyên cô lúc này hãy lập tức cút ra khỏi đây, nếu không thì tôi sẽ gọi bảo vệ, đến lúc đó hình tượng của cô sẽ không còn đẹp đẽ gì nữa đâu!” Lộ Nam nói.
Anh không thể chấp nhận bất cứ người ai dám bôi nhọ đến Tô Bắc!
Tô Noãn bất chợt xông đến muốn ôm lấy Lộ Nam.
Lộ Nam nhanh nhẹn lé người sang một bên.
Hai cánh tay của Tô Noãn “ngoe nguẩy” giữa không trung, gượng gạo vô cùng.
Nhưng, cô ta không hề muốn từ bỏ vì đây là cơ hội cuối cùng của cô ta rồi.
“Lộ Nam, nếu anh không nói chuyện rõ ràng với em, thì em sẽ đem chuyện anh thích Lộ Tây Tây công bố cho tất cả mọi người cùng biết, đến lúc đó, đến cả người anh yêu anh cũng không thể bảo vệ được nữa đâu, anh……” Tô Noãn kích động nói, cô ta đang muốn uy hiếp Lộ Nam.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!