Tô Bắc ngây người nhìn chiếc điện thoại.
Nhưng, khi cô nhìn thấy tin nhắn của Lộ Nam nói rằng anh đang bận, cô cũng không gửi tin nhắn để làm phiền đến anh ấy nữa.
Tô Bắc cảm thấy suy nghĩ của cô gần đây có chút rối loạn.
Vốn dĩ muốn nói thật mọi chuyện với Lộ Nam, nhưng kết quả thì càng ngày lại càng không có dũng khí.
Đặc biệt là sau khi nói chuyện với Lộ Nam, cô phát hiện ra bản thân mình khi đã nghĩ xong những câu từ cần phải nói thì cô lại càng không thể nào phát ra thành lời.
Ngay lúc này Tô Bắc đang rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Cô không thể tự mình đi ra mà người các cũng không có cách nào để xâm nhập vào.
Cuối cùng Tô Bắc nghĩ đến việc sẽ gửi tin nhắn cho hai đứa con cục cưngcủa mình.
Tô Bắc: Cục cưng, các con có đó không? Nói chuyện với mami một chút nhé.
Tô Hàn: Mami, có chuyện gì vậy ạ?
Tô Lẫm: Mami, sao hôm nay mami lại có thời gian nói chuyện với bọn con vậy ạ!
Tô Bắc: Các con yêu, mami muốn hỏi các con một vấn đề là các con có hi vọng mami nói với chú Lộ sự thật về quan hệ của hai đứa con với mami không?
Tô Hàn: Mami, không phải mami nói với con là đợi đến khi mami và chú Lộ kết hôn với nhau được khoảng nửa năm thì sẽ li hôn trong hòa bình hay sao? Có lẽ là không nên nói với chú ấy thì hơn, nếu không thì, chú ấy sẽ cảm thấy mami đang lừa gạt chú ấy đó.
Tô Bắc: Nhưng vốn dĩ là mami đã lừa gạt chú ấy mà!
Tô Lẫm: Mami, con cảm thấy thái độ của mami không còn kiên định như trước kia nữa rồi, khi trước mami đâu có nói thế này đâu.
Tô Bắc nhìn thấy nội dung tin nhắn được gửi đến từ hai đứa con trai của mình thì cảm thấy có chút nản lòng.
Hai đứa của Tô Bắc đều không biết rằng cô đã thích Lộ Nam, đã có ý định rằng muốn chung sống trọn đời bên anh ấy.
Nhưng, cô không muốn nói cho các con của mình biết vì nếu hai đứa nó biết được chuyện này thì sẽ nghĩ thế nào đây!
Lòng Tô Bắc càm thêm hỗn loạn.
Tô Bắc: Được rồi, các con yêu, mami đã hiểu được ý của các con rồi.
Trên hai đầu của chiếc ghế sofa có hai đứa trẻ đang ngồi nghịch chiếc điện thoại của mình, bất chợt quay đầu nhìn nhau.
Họ đều có thể nhìn ra được những suy nghĩ từ mắt đối phương.
Mami đang không được vui.
Tô Hàn: Mami, đừng như vậy, con không phải là có ý đó đâu, ý của con là sẽ tôn trọng quyết định của mami, nếu mami muốn thì cứ nói với chú ấy, vì dù sao, lừa gạt người khác cũng không phải là một chuyện đúng đắn, nhưng nếu mami không muốn nói cho chú ấy thì cũng là do có điều khổ tâm, nếu chú ấy biết được việc này thì cũng sẽ hiểu cho mami thôi!
Tô Lẫm: Đúng đó, đúng đó, mami, chúng con đều đồng tình với sự lựa chọn của mami, chúng con sẽ là nguồn động viên của mami, nên mami tuyệt đối đừng nghĩ ngợi nhiều quá nữa nhé!
Tô Bắc chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại, trong lòng đột nhiên có chút thương cảm.
Cô cảm thấy bản thân mình quá không hiểu chuyện rồi.
Hai đứa con của cô đều nhỏ tuổi như vậy nhưng lại rất biết cách để an ủi cô, vậy thì cô có tư cách gì để mà bực bội và tức giận.
Tô Bắc: Các con yêu, các con đừng nghĩ nhiều như vậy, mami không giận các con đâu, chỉ là trong lòng mami đang có chút vướng mắc mà thôi, việc này là do mami chưa thể nghĩ cho thật thông suốt, hiện tại cũng chỉ là việc nhấc hòn đá mà để nó đè nên chân mình thôi, vậy nên mami nghĩ rằng hãy để mọi việc được thuận theo tự nhiên đi!
Tô Hàn: Mami, tuy mami nói như vậy, nhưng con có thể cảm nhận được rằng mami đang có chút không vui.
Tô Lẫm: Anh trai nói đúng lắm, con cũng cảm thấy như vậy.
Tô Bắc nhìn đoạn tin nhắn của hai đứa con trai thì cảm thấy bản thân mình không biết phải nói gì tiếp theo.
Được rồi, hai đứa con của cô thật sự là rất hiểu cô, nhanh như vậy mà đã nói trúng tim đen của cô một cách vô cùng chuẩn xác.
Tô Bắc: Cục cưng, mami hỏi hai con vấn đề này, hai con muốn có một người ba không?
Tô Hàn: Mami muốn nói đến chú Lộ ạ?
Tô Lẫm: Mami, thực ra vấn đề này, con đã cùng anh trai bàn bạc qua, chỉ cần mami vui là được, chứ chúng con như thế nào cũng được ạ!
Tô Bắc bất chợt cảm động đến nỗi nước mắt tràn lên khóe mi.
Đây là những lời mà hai đứa trẻ mấy tuổi nói ra sao?
Cô thật sự cảm thấy vô cùng cảm động.
Tô Bắc: Thực ra, mami không nên giấu các con, lúc đầu là mami chỉ muốn hòa bình li hôn với chú Lộ, nhưng mà do đã tiếp xúc và chung sống với nhau một thời gian khá dài nên khó tránh khỏi có cảm xúc như thế này thế khác, hiện tại, mami và chú ấy đã nảy sinh tình cảm với nhau nên không muốn li hôn nữa, nhưng, mami lại không biết phải làm thế nào? Các con yêu, là mami không tốt!
Tô Hàn: Mami, nếu đã nói như vậy, vậy thì con và Tiểu Lẫm nhất định sẽ vui mừng thay cho mami, mami đừng nghĩ nhiều quá, tuy con và Tiểu Lẫm vẫn còn nhỏ, nhưng, chúng con đều biết, có được tình yêu là việc không hề dễ dàng mà, vậy nên mami cứ sống thật hạnh phúc với chú Lộ, đến khi chú Lộ biết về quan hệ của chúng ta thì chúng ta hẵng nói tiếp, hiện tại, mami đừng lo lắng đến vấn đề này nữa nhé!
Tô Lẫm: Đúng đó mami, con và anh trai sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời, chị Đình Lạc sẽ chăm sóc cho chúng con, nên mami đừng để hai đứa chúng con là gánh nặng của mami nhé, làm như vậy chúng con sẽ cảm thấy không vui đó ạ.
Tô Lẫm vừa nói, những giọt nước mắt cũng vừa từng giọt từng giọt rơi xuống màn hình điện thoại.
Cậu bé quay người liếc nhìn về phía Tô Hàn,
Mắt của cậu bé Tô Hàn cũng trở nên ửng đỏ.
Tại sao khi họ đang an ủi người mami của mình thì trong lòng lại cảm thấy buồn như vậy!
Mami tìm được người mami yêu rồi, hai người họ sau này sẽ là hai đứa trẻ không có ba mami nữa rồi.
Thật sự rất buồn, tuy vậy, họ vẫn đang rất cố gắng để an ủi mami.
Tô Bắc nhìn thấy đoạn tin nhắn mà hai đứa con trai gửi cho mình thì nhất thời hai mắt trở lên đỏ hoe.
Rõ ràng là vấn đề có nên nói ra sự thật cho Lộ Nam biết hay không vậy mà tại sao đến lúc này lại dần thay đổi rồi, giống như là đang muốn từ biệt vậy!
Cô quá hiểu hai đứa con trai của mình.
Mặc dù hai đứa con của cô rất hiểu chuyện, nhưng lại rất dễ mẫn cảm với mọi chuyện.
Nhớ lại khi còn ở bên Mỹ, có lúc cô phải đi ra ngoài để làm việc, hai đứa trẻ thì để lại cho cô cô chăm sóc.
Hai đứa trẻ cứ muốn được đi cùng cô, vì chúng sợ cô sẽ đi mất mà không quay trở lại, sợ cô sẽ không cần chúng nữa.
Có điều lúc này chúng đã lớn hơn rồi, cũng đã biết hiểu chuyện rồi.
Nhưng, tâm hồn nhỏ bé của chúng vẫn còn rất yếu đuối, chúng vẫn còn cần sự vỗ về và an ủi.
Nghĩ đến đây, Tô Bắc vội vàng gửi tin nhắn đến cho hai đứa con trai ngốc của mình.
Cô sợ hai đứa nhỏ sẽ nghĩ ngợi lung tung.
Tô Bắc: Cục cưng, các con đang nói cái gì vậy chứ! Cái gì mà kêu mami không cần quan tâm đến chúng con, cái gì mà chúng con có thể cảm thấy ổn, nhưng mà cho dù hai đứa con cảm thấy ổn thì mami cũng không thể yên tâm được mà, các con là ruột thịt máu mủ của mami, mami làm sao có thể nỡ lòng nào vứt bỏ lại các con mà không quan tâm được! Các con đừng nghĩ ngợi linh tinh, bất luận mami có đi đến đâu thì cũng sẽ đưa hai đứa con của mami đi theo cùng mà! Nếu gia đình nhà họ Lộ không thể đón nhận ba mami con mình, vậy thì mami sẽ li hôn với chú Lộ, mami sẽ không bao giờ vứt bỏ hai đứa con của mami đâu, các con à, mami yêu các con!
Sau khi Tô Bắc gửi đi đoạn tin nhắn, cô đợi rất lâu cũng không thấy Tô Hàn và Tô Lẫm gửi tin nhắn đến.
Trong lòng Tô Bắc có chút hoang mang và nôn nóng.
Cô nghĩ một lúc rồi đứng thẳng người dậy, tiện với lấy chiếc túi xách và chạy vội xuống dưới lầu.
Hôm nay là ngày mà buổi họp báo được diễn ra, nên cô cũng không cần thiết phải đến công ty.
Nhưng, cô nghĩ rằng có nên nói thẳng với Lộ Nam về chuyện Ngọc Lâm và Tô Noãn đã bàn bạc với nhau để đi theo dõi Lộ Tây Tây.
Thật không ngờ tới cô và hai đứa con trai của mình lại nói sang một chuyện không ăn khớp với mục đích ban đầu.
Cô luôn cảm thấy bản thân mình đã làm tổn thương hai đứa nhỏ.
Cô không muốn, cô nhất định phải vỗ về động viên hai đứa nhỏ, làm sao mà cô có thể không cần chúng chứ? Làm sau mà cô lại có thể nỡ lòng nào mà rời xa chúng chứ?
Tô Bắc trên đường đi không ngừng nhắc nhở bác tài xế phải đi nhanh hơn.
Cô muốn nhanh chóng đi về nhà và xông lên trên lầu.
Khi cô cầm chìa khóa và mở chiếc cửa ra.
Nhìn thấy khung cảnh này suýt nữa cô đã khóc không thành tiếng.
Hai đứa trẻ đang ôm chặt lấy nhau, khóc nấc lên đáng thương vô cùng.
Trong khoảnh khắc này Tô Bắc cũng đã khóc.
Cô biết mà, biết rằng chúng chung quy cũng chỉ là hai đứa trẻ, cho dù bề ngoài có là dáng vẻ rất hiểu chuyện và trưởng thành nhưng cuối cùng chúng cũng chỉ là hai đứa con trai bé bỏng của cô mà thôi.
Nội tâm thiên tài cũng rất mẫn cảm và yếu đuối.
Tô Bắc vội chạy lại, kéo hai đứa con trai ôm vào lòng.
“Các con yêu, là mami không tốt nên đã làm các con buồn bã tổn thương thế này, các con đừng khóc nữa nhé, có được không, mami biết là mami đã sai rồi!” Tô Bắc càng khóc lớn hơn, đến cuối cùng tiếng nấc đã trở lên nghẹn ngào không nói lên lời.
Hai đứa trẻ lại an ủi cô.
“Mami, sao mami lại quay về đây rồi, chúng con không sao, chúng con chỉ đang so sánh với nhau là xem ai khóc to hơn thôi đó mà!” Tô Lẫm vừa khóc vừa giải thích cho cô nghe.
Tô Bắc càng cảm thấy buồn bã hơn.
Cô ôm chặt lấy hai đứa trẻ, ngồi xuống đất và khóc òa lên.
Cuối cùng, ba mami con họ cứ như vậy ngồi dưới đất cùng nhau khóc thật lớn, thảm thương vô cùng.
Khi Diệp Đình Lạc trở về nhà thì nhìn thấy khung cảnh này.
Khuôn mặt của cả ba người đều đang đọng lại những giọt nước mắt, khóc lóc buồn bã vô cùng,
Diệp Đình Lạc không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra lúc này.
Đây rốt cuộc là tình huống gì!
Hai đứa nhỏ này không phải bình thường rất vui vẻ lạc quan và tích cực hay sao?
Tại sao hôm nay lại khóc rồi.
Hơn nữa, người kiên cường dũng cảm như chị Bắc Bắc tại sao hôm nay cũng lại khóc sướt mướt đến vậy.
Đình Lạc đứng như người mất hồn một lúc lâu sau đó mới lấy lại được tinh thần, cô rụt rè hỏi một câu.
“Mọi người sao vậy?” Diệp Đình Lạc lo lắng nhìn về phía ba người họ.
Tô Hàn và Tô Lẫm liếc nhìn nhau, sau đó thì nhanh nhẹn đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, còn Tô Bắc thì cũng liếc nhìn Diệp Đình Lạc một chút.
“Không sao, mọi người chỉ là đang giải tỏa một chút tâm trạng không mấy vui vẻ trong ngày hôm nay thôi!” Tô Bắc đưa tay lên, tỏ ra vô cùng tự nhiên lau đi những giọt nước mắt.
“Sao vậy? Đình Lạc, hôm nay sao em lại về sớm vậy?” Tô Bắc hỏi.
Diệp Đình Lạc có chút không được tự nhiên, cô thật sự không thể nghĩ được rằng Tô Bắc lại có thể chuyển chủ đề một cách tự nhiên đến vậy, giống như đang diễn!
Nhưng, khi cô vừa bước vào cửa, rõ ràng không phải là cảm giác này mà!
Cô ngây người ra đó một lúc rồi mới mở miệng nói.
“Là thế này, em vẫn chưa chuẩn bị được bữa tối cho hai đứa nhỏ, vì sợ chúng đói nên đã cố gắng quay xong sớm, sau đó thì xin phép với đạo diễn về trước rồi!” Diệp Đình Lạc nói.
Tô Bắc khịt mũi.
Xem kìa, hiện tại thì Diệp Đình Lạc đối đãi với hai đứa trẻ còn tốt hơn cô rất nhiều nữa.
Sau này cô nhất định phải đối xử thật tốt với hai đứa con yêu quý của cô hơn thôi!
Cô gật đầu với Diệp Đình Lạc.
“Đình Lạc, thật vất vả cho em, cũng cảm ơn em vì đã chăm sóc cho hai đứa trẻ tốt như vậy!” Tô Bắc chân thành nói.
Diệp Đình Lạc không có cách nào để nhìn về phía Tô Bắc.
“Chị Bắc Bắc, chị nói gì vậy ạ, tất cả những gì hiện tại em có được đều là do chị cho em, nếu không có chị, hiện tại không biết được rằng em có thể trở thành được dáng vẻ này không! Hơn nữa, em đã chăm sóc hai đứa trẻ này lâu như vậy nên đã quen thuộc rồi, chúng giống như hai đứa em trai của em vậy, em thương chúng nó còn không hết nữa là, chị mau đứng dậy đi, sau đó thì hãy đi rửa mặt sạch sẽ, bây giờ em đi nấu cơm, nấu thêm vài món nữa rồi chị ở lại đây ăn cơm nhé, có được không?” Diệp Đình Lạc mỉm cười nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!